Lì Xì Cho Cháu Ngày Tết - Chương 4
13
Dương Mỹ Quyên tức đến mức không nói nên lời.
Không làm gì được tôi, chị ta liền quay sang trút giận lên Dư Quang.
“Anh nói gì đi chứ? Rốt cuộc có muốn ly hôn hay không?”
Dư Quang ngước mắt nhìn chồng tôi:
“Em thật sự định đứng nhìn nhà anh tan cửa nát nhà sao?”
Đúng là vừa đe dọa vừa cầu xin, thủ đoạn gì cũng đem ra dùng hết.
Tôi tức đến nghẹn cả ngực, không muốn dây dưa với đám vô lại này nữa.
Nếu chồng tôi không phân biệt được đúng sai, cứ nhất quyết bênh vực lũ người mặt dày này, thì cùng lắm tôi ly hôn là xong.
Tôi đứng dậy, quay người bước vào phòng.
Vừa mở cửa phòng ra, cảnh tượng trước mắt làm tôi hoảng hồn.
“Cháu đang làm gì vậy?”
Dư Dương Tinh giật mình quay lại, thấy là tôi thì hoảng sợ đánh rơi cái gối đang cầm trên tay.
Tôi lao nhanh tới, kiểm tra tình trạng của con gái mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé đỏ bừng lên, tiếng khóc thảm thiết nghe mà đau lòng.
Tôi không dám tưởng tượng nếu tôi vào trễ một chút, chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra…
Nghe thấy tiếng động, chồng tôi hốt hoảng chạy vào phòng.
“Vợ ơi, có chuyện gì vậy? Sao con khóc thảm thiết thế?”
Dương Mỹ Quyên nhếch môi cười khinh bỉ:
“Con nhãi con gái mà được cưng chiều như bảo bối cơ đấy!”
Tôi xông tới, túm tóc chị ta, dùng chân đá mạnh vào bụng chị ta liên tiếp.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi.
Dương Mỹ Quyên cũng không ngờ tôi lại ra tay bất ngờ như vậy, bị tôi đánh cho ngã lăn xuống đất, không thể đứng dậy nổi.
Chồng tôi là người đầu tiên phản ứng, anh chạy tới kéo tôi lại.
“Vợ ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh:
“Dư Hằng, nếu tôi vào trễ một phút thôi, con gái của anh đã bị đứa cháu ngoan của anh dùng gối đè chết rồi đấy!”
“Cái gì?”
Chồng tôi kinh hoàng mở to mắt, không thể tin vào tai mình.
Dương Mỹ Quyên đang la hét cũng đột nhiên im bặt.
Dư Dương Tinh theo phản xạ trốn ra sau lưng Dư Quang.
“Con không có, con không có, là thím ấy nói dối!”
Dư Quang nhíu mày nhìn tôi:
“Em dâu, chuyện này không thể nói bừa được đâu.”
Tôi ôm chặt con gái vào lòng, rút điện thoại ra, chỉ vào chiếc camera gắn trên đầu giường.
Chiếc camera này được lắp đặt để tiện theo dõi con gái, chắc chắn đã ghi lại toàn bộ sự việc vừa rồi.
“Đừng nói nhảm nữa, tôi sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ, để họ bắt con súc sinh này bỏ tù.”
Dư Dương Tinh dù còn nhỏ nhưng nghe đến chuyện báo cảnh sát, liền hoảng sợ khóc rống lên:
“Đừng báo cảnh sát, con không muốn vào tù đâu.”
Camera chính là bằng chứng xác thực nhất.
Chồng tôi đã xem xong đoạn video, mặt anh đen lại, đầy phẫn nộ, anh tóm cổ Dư Dương Tinh lên:
“Đồ súc sinh, mày to gan đến mức này rồi hả?”
Dư Dương Tinh sợ hãi khóc thét lên.
Dương Mỹ Quyên lập tức bật dậy, lao tới giật lấy con trai mình.
“Nó vẫn còn là trẻ con, nó biết gì chứ? Chỉ là trò đùa của con nít thôi, sao lại chấp nhặt với trẻ con như vậy?”
Liếc thấy Dư Dương Minh đang trốn sau cánh cửa, tôi liền túm cổ áo nó lôi vào.
Sau đó, tôi vung tay tát mạnh hai cái thật kêu lên mặt nó, rồi dùng chân đá nó văng ra xa.
Dù có ra tay nặng đến đâu, cũng không thể xoa dịu cơn phẫn nộ trong lòng tôi.
Đứa con gái mà tôi mang thai mười tháng, suýt mất nửa cái mạng mới sinh ra được.
Chỉ một chút nữa thôi, đã bị lũ súc sinh này giết chết rồi.
Tôi làm sao có thể bình tĩnh nổi?
Tôi còn muốn ra tay thêm nữa, nhưng Dư Quang đã lao đến cản lại:
“Em dâu, em giận thì giận nhưng không thể đánh trẻ con như vậy được. Với lại, người gây chuyện là Tiểu Tinh, chuyện này liên quan gì tới Dương Minh?”
Tôi bật cười lạnh lùng:
“Nếu không phải do thằng con lớn của anh xúi giục, thì thằng con nhỏ của anh làm sao có gan làm chuyện này?”
Dư Quang kinh ngạc không thể tin nổi, quay sang nhìn chằm chằm Dư Dương Minh:
“Những gì thím nói là thật sao?”
Dư Dương Minh lập tức chối biến.
Nhưng ngay sau đó, Dư Dương Tinh đã bán đứng anh trai mình:
“Đừng bắt con đi tù, không phải lỗi của con đâu, là anh trai bảo con làm đấy.
“Anh nói thím xấu xa, phải trừng phạt thím. Anh còn bảo vì có em gái nên thím không thương chúng con nữa.”
Tôi tiếp tục hỏi Dư Dương Tinh:
“Chuyện lần trước phá xe có phải cũng do anh trai cháu xúi làm không?”
Dư Dương Tinh gật đầu xác nhận.
Dư Dương Minh lớn hơn nên sợ gặp rắc rối, liền bày mưu xúi em trai mình thực hiện.
Nghe xong lời khai của Dư Dương Tinh, Dư Dương Minh tức đến nổ phổi.
“Đồ ngu, câm miệng lại!”
Chồng tôi tức giận đá thẳng một cú vào người Dư Dương Minh.
“Đồ khốn, mày thật sự hết thuốc chữa rồi!
“Tự mình hư hỏng thì thôi, còn lôi kéo em trai vào!”
Đứa lớn đúng là bản chất ác độc, đứa nhỏ cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Dương Mỹ Quyên vừa nãy còn hống hách, giờ thấy tôi định báo cảnh sát thì lập tức quỳ sụp xuống trước mặt tôi:
“Tâm Huệ, chị biết em là người tốt. Hai đứa trẻ còn nhỏ dại, xin em rộng lượng tha cho chúng lần này đi.”
Tôi im lặng không trả lời.
Dư Quang liền kéo hai đứa con đến trước mặt tôi, ép chúng quỳ xuống.
“Mau quỳ xuống xin thím tha lỗi!”
Tôi ôm chặt con gái trong lòng, ánh mắt hướng về phía chồng tôi:
“Đuổi hết bọn họ ra khỏi nhà.
“Tôi không muốn thấy mặt bọn họ thêm một giây nào nữa.”
14
Sau khi đuổi cả nhà bọn họ ra khỏi nhà, tôi lập tức đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra.
Sau khi kiểm tra toàn thân và xác nhận con bé không gặp vấn đề gì, trái tim tôi mới thực sự nhẹ nhõm.
May mà tôi vào phòng kịp lúc, nếu không đã xảy ra thảm kịch rồi.
Con bé còn quá nhỏ, hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
Là cha mẹ, chúng tôi nhất định phải luôn giữ con trong tầm mắt của mình.
Ba tôi biết chuyện thì giận đến mức muốn báo cảnh sát, nhưng tôi đã ngăn lại.
Dư Dương Minh và Dư Dương Tinh còn quá nhỏ, hơn nữa con gái tôi cũng không bị tổn thương thực sự, cho dù có báo cảnh sát thì cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ chìm xuồng thôi.
Nhưng tôi tin rằng, với bản chất xấu xa của hai đứa nhóc này, tương lai chúng chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Sau chuyện này, chồng tôi và bố mẹ chồng không còn dám nhắc đến gia đình anh cả trước mặt tôi nữa.
Hai nhà chúng tôi hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
15
Kể từ khi cắt đứt quan hệ, chồng tôi không còn qua lại với nhà anh cả nữa.
Còn tôi thì thỉnh thoảng nghe được vài tin tức về bọn họ từ miệng bố mẹ chồng.
Mỗi lần nhắc đến gia đình anh cả, mẹ chồng đều tức đến mức rơi nước mắt.
Sau khi mất việc, Dư Quang đi làm shipper giao hàng.
Nhưng anh ta không phải người chăm chỉ, tính tình lại nóng nảy, thường xuyên cãi vã với khách hàng, bị cấp trên khiển trách và trừ tiền lương.
Số tiền kiếm được hàng tháng còn không đủ để anh ta tiêu xài cho bản thân.
Dương Mỹ Quyên còn thảm hơn. Không có bằng cấp, cũng không có kinh nghiệm làm việc.
Nhà mẹ đẻ cô ta giúp cô ta tìm được công việc làm bảo mẫu chăm sóc người già, mỗi tháng kiếm được hơn năm nghìn tệ.
Nhưng công việc đó vất vả gấp trăm lần so với việc chăm sóc bố mẹ chồng.
Ngày đêm làm việc, đến cả về nhà cũng không được.
Hai anh em Dư Dương Minh và Dư Dương Tinh không còn ai quản lý, liền trở nên hư hỏng không kiểm soát nổi.
Không chỉ thành tích học tập sa sút, mà còn thường xuyên trốn học không đến lớp.
Mỗi khi nhắc đến hai đứa cháu trai này, mẹ chồng đều thở dài than thở.
Tôi hiểu tâm trạng của bà, bà muốn chúng tôi giúp đỡ nhà Dư Quang nhưng lại không có mặt mũi để nói ra.
Bà là mẹ của Dư Quang, cũng là bà nội của hai đứa nhóc, xót xa cho con cháu mình cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng tôi thì sao? Tôi coi như không nghe thấy gì, bên tai này vào, bên tai kia ra.
Việc tôi không âm thầm tìm cách trả thù hai đứa nhóc đó đã là lòng nhân từ lớn nhất rồi.
Còn muốn tôi giúp đỡ nhà bọn họ sao?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nửa năm sau, vào một đêm khuya, điện thoại của chồng tôi đột nhiên reo lên.
Là mẹ chồng gọi.
“Con trai à, hai đứa cháu bị thương phải nhập viện rồi, con mau đến xem tình hình đi.”
Vì sợ bố mẹ lo lắng, chồng tôi vội vàng bật dậy, thay quần áo rồi lao thẳng đến bệnh viện.
Chưa đầy một tiếng sau, anh ấy đã trở về nhà.
Tôi hỏi anh chuyện gì đã xảy ra.
Anh đáp:
“Thằng Dương Minh này đúng là hết thuốc chữa.
“Trốn học thì thôi đi, lại còn dẫn em trai vào nhà máy ăn cắp thiết bị để đem đi bán phế liệu.
“Bị bảo vệ phát hiện, rượt đuổi cả một đoạn đường.”
Nghe vậy, tôi chẳng hề ngạc nhiên chút nào.
Hai đứa nhóc hư hỏng như vậy, không được giáo dục nghiêm khắc thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
“Tụi nó bị bảo vệ đánh đến mức phải nhập viện à?”
Chồng tôi lắc đầu:
“Đánh người là phạm pháp, em nghĩ đi đâu vậy?
“Chúng nó bị xe đụng khi đang bỏ chạy.
“Dương Minh gãy chân, còn Dương Tinh thì vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”
Nghe kết cục này, tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng.
Nỗi ấm ức dồn nén suốt nửa năm qua, cuối cùng cũng được giải tỏa.
“Vậy sao anh về nhanh thế?”
Dựa vào hiểu biết của tôi về bố mẹ chồng, dù ngoài miệng họ có chê trách nhà anh cả không nên thân,
Nhưng trong lòng vẫn muốn chồng tôi giúp đỡ, nếu không đã chẳng gọi điện cho anh giữa đêm như vậy.
Chồng tôi vén chăn nằm xuống giường, vòng tay ôm chặt lấy tôi:
“Đó đâu phải con của anh, sao anh phải lo chứ?
“Sáng mai nếu con gái không được uống sữa do ba pha, con bé sẽ khóc đấy.
“Đương nhiên anh phải về sớm rồi.”
Tôi khẽ vỗ vai anh:
“May mà đầu óc anh còn minh mẫn, biết phân biệt đúng sai.”
Chồng tôi vui vẻ ôm tôi chặt hơn:
“Người đàn ông biết nghe lời vợ thì sẽ phát tài.
“Anh muốn phát tài sớm để cho em và con gái có cuộc sống tốt hơn.”
Nếu như Dương Mỹ Quyên không quá tham lam, biết dạy dỗ con cái đàng hoàng,
Thì đã không rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Nhưng trên đời này làm gì có chữ “nếu”.
Tôn trọng số phận của người khác, cắt đứt hoàn toàn với lũ người mặt dày vô liêm sỉ.
(Toàn văn hoàn)