Lì Xì Cho Cháu Ngày Tết - Chương 3
10
Tôi và bạn thân không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cả nhà họ diễn trò như xem một vở hài kịch rẻ tiền.
Cảnh sát cũng không dài dòng, trực tiếp lấy đoạn video giám sát do bạn tôi cung cấp ra.
“Xem kỹ đi, đây có phải con trai cô không?”
Sắc mặt Dương Mỹ Quyên cứng đờ, tối sầm lại, không nói được lời nào.
Cảnh sát nghiêm giọng:
“Các người là cha mẹ, có trách nhiệm giáo dục và giám sát con cái. Bọn chúng phá hoại xe của người ta, mau thảo luận xem phải bồi thường thế nào đi.”
Dương Mỹ Quyên khịt mũi khinh thường:
“Anh cảnh sát, tôi với cô ta là chị em dâu, chuyện này là việc nhà. Trẻ con không hiểu chuyện, việc gì phải bồi thường? Cùng lắm thì tôi về dạy dỗ chúng vài câu, chẳng lẽ cô ta định chấp nhặt với con nít à?”
Cảnh sát chỉ biết lắc đầu bất lực.
Đúng lúc đó, bạn thân tôi đứng bên cạnh lên tiếng:
“Bà chị à, bà phải hiểu rõ chuyện này, chiếc xe đó là của tôi. Hôm nay nếu bà không bồi thường, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án.”
Lời vừa dứt, cả ba mẹ con nhà họ đứng ngẩn người ra như bị sét đánh ngang tai.
Dương Mỹ Quyên cúi đầu nhìn về phía Dư Dương Minh:
“Chuyện này là thế nào?”
Khuôn mặt Dư Dương Minh nhăn nhó như cái bánh bao hấp:
“Con thấy cô ta đứng bên cạnh xe, mà chiếc xe lại đỗ dưới tòa nhà công ty cô ta, con tưởng đó là xe mới mua của cô ta.
“Ai bảo nhà cô ta nhiều tiền như vậy.”
Tôi bật cười tức giận.
Nhà tôi có tiền thì liên quan gì tới bọn họ chứ?
Ghen tị với người giàu thì sao không đi đập xe của tỷ phú đi?
Dương Mỹ Quyên còn gật đầu tán thành, quay sang nói với bạn tôi:
“Đúng vậy, nhà chúng tôi không có tiền. Muốn tiền thì tìm Từ Tâm Huệ mà đòi, cô ta giàu mà.”
Cả ba người họ mặt dày như mo nang, trơ trẽn đến mức khiến bạn tôi tức muốn nổ tung.
“Sao trên đời lại có một gia đình vô liêm sỉ như vậy chứ?”
Dương Mỹ Quyên lập tức nổi đóa:
“Cô nói ai vô liêm sỉ hả? Cô chơi chung với loại người như Từ Tâm Huệ, chẳng lẽ cô sạch sẽ lắm chắc? Còn trẻ như vậy đã lái xe sang, ai mà biết cô làm nghề gì để có tiền?”
Tôi giận đến mức muốn xông lên tát cho chị ta một cái.
“Cái miệng thối đó của chị tốt nhất nên cẩn thận chút đi.”
Bạn tôi nhanh chóng ngăn lại:
“Tâm Huệ, bình tĩnh, cảnh sát đang nhìn đấy. Không đáng phải bẩn tay với loại người này.”
Dương Mỹ Quyên đứng sau lưng cảnh sát, đắc ý làm bộ mặt khiêu khích với tôi:
“Qua đây mà đánh tao này, giỏi thì qua đây đi!”
Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của chị ta, tôi lại thấy buồn cười hơn là tức giận.
“Dương Mỹ Quyên, chị có biết bạn của tôi là ai không?”
Chị ta cười khinh bỉ:
“Cho dù là má mì hay tú bà thì liên quan gì đến tao chứ?”
Vừa nói dứt câu, Dư Quang – anh chồng tôi – vội vàng chạy vào.
Thấy chồng đến, Dương Mỹ Quyên càng ra vẻ hống hách:
“Chồng ơi, anh cuối cùng cũng đến rồi. Con tiện nhân Từ Tâm Huệ này hại con mình, lại còn cấu kết với người ngoài định đánh em.”
Tôi lạnh lùng nhìn Dương Mỹ Quyên diễn trò.
“Tôi muốn xem kẻ nào gan to bằng trời dám động vào vợ tôi!”
Dư Quang gầm lên, ánh mắt giận dữ nhìn về phía chúng tôi.
Nhưng ngay sau đó, anh ta sửng sốt mở to mắt, miệng há hốc đầy kinh ngạc:
“Trương… Trương ——”
11
Thấy Dư Quang cúi đầu, mất hết vẻ hống hách khi nãy, Dương Mỹ Quyên lập tức nổi điên.
“Còn đứng đần ra đó làm gì?
“Anh có biết hai con tiện nhân này ngang ngược thế nào không? Chúng nó dám đe dọa em! Hôm nay nếu không lột da chúng, em thề không bỏ qua!”
Dư Quang nhíu mày, sắc mặt u ám nhìn Dương Mỹ Quyên:
“Đủ rồi, đừng làm loạn nữa.”
Dựa vào việc có chồng chống lưng, Dương Mỹ Quyên càng được đà, chỉ thẳng vào mặt bạn tôi chửi:
“Đồ tiện nhân, mày ——”
Chưa kịp nói hết câu, Dư Quang đã giáng cho chị ta một cái tát như trời giáng.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, đến cả cảnh sát cũng ngơ ngác chưa kịp phản ứng.
Đợi khi Dư Quang đánh xong, họ mới vội vàng tiến tới ngăn lại.
Dương Mỹ Quyên ôm mặt, nhìn chồng đầy kinh ngạc không thể tin nổi.
“Anh dám đánh em? Vì con tiện nhân đi cùng Từ Tâm Huệ sao? Từ lúc nhìn thấy cô ta, ánh mắt anh đã khác thường rồi. Anh thích cô ta đúng không? Nói đi!
“Em bảo anh nói chuyện mà!”
Dương Mỹ Quyên túm cổ áo Dư Quang, cả hai bắt đầu giằng co với nhau.
Tôi và bạn thân đứng yên nhìn cảnh tượng trước mắt như đang xem kịch hài.
Nếu không phải có cảnh sát ngăn cản, có khi hai người họ đã lao vào đánh nhau đến trời long đất lở rồi.
Tiếng chửi rủa vang lên không dứt.
Cuối cùng, Dư Quang không chịu nổi nữa, gầm lên:
“Cô ấy là sếp của anh!”
Đôi tay Dương Mỹ Quyên khựng lại giữa không trung.
“Cô ấy là sếp của anh?”
Dư Quang không trả lời Dương Mỹ Quyên, mà khúm núm bước tới trước mặt chúng tôi, nở nụ cười cầu hòa:
“Trương tổng, con tôi không hiểu chuyện, vợ tôi cũng không có học thức, mong cô bỏ qua cho.”
Bạn tôi bật cười lạnh lùng:
“Không dám nhận sự tha thứ của anh đâu. Tôi đã mang xe đi sửa ở 4S Shop, chi phí sửa chữa sẽ trừ thẳng vào lương của anh.”
Công việc hiện tại của Dư Quang là do tôi giới thiệu, bạn tôi cũng vì nể mặt tôi nên mới tuyển dụng anh ta.
Nếu không, với trình độ chưa học hết cấp ba và năng lực làm việc tầm thường, làm sao có thể tìm được công việc văn phòng với mức lương tám nghìn tệ một tháng chứ?
Dư Quang không ngu, đương nhiên biết nếu đắc tội với sếp thì hậu quả ra sao, nên vội vàng đồng ý với yêu cầu của bạn tôi.
Lúc này, Dương Mỹ Quyên cũng hiểu ra tình hình, miễn cưỡng giơ tay đánh vào hai đứa con:
“Đúng là đồ nghịch ngợm, cái tay đáng chặt của chúng mày đấy! Còn không mau xin lỗi Trương tổng đi!”
Dư Dương Minh mặt mày cau có, không nói lời nào.
Còn Dư Dương Tinh thì nghênh mặt lên cãi lại:
“Con không thèm xin lỗi đồ đàn bà xấu xa!
“Mẹ chẳng phải đã nói, cô ta với Từ Tâm Huệ đều là đàn bà xấu xa sao?
“Từ Tâm Huệ xấu xa đó đã cướp tiền của nhà mình, khiến con không có tiền mua đồ chơi. Con đang trừng phạt đàn bà xấu xa đó, con không làm gì sai cả.”
Thì ra đây là cách Dương Mỹ Quyên dạy con mình, bảo sao hai đứa nhỏ này lại hư hỏng đến vậy dù tuổi còn nhỏ.
Hai đứa nhóc này coi như hỏng bét rồi.
Sau khi hoàn tất thủ tục bồi thường, tôi và bạn thân không muốn dính dáng thêm với cái gia đình vô lại này nữa.
Trước khi rời đi, bạn tôi lạnh lùng nhìn Dư Quang, nói:
“Quên chưa thông báo cho anh biết, anh bị đuổi việc rồi.”
Dư Quang chết đứng tại chỗ. Đến khi hoàn hồn, định đuổi theo cầu xin tha thứ thì…
Bạn tôi đã đạp ga phóng xe đi mất.
12
Dư Quang bị sa thải, tiền bồi thường thôi việc cùng với tháng lương cuối cùng vừa đủ để trả chi phí sửa xe.
Cuối tuần, vừa cho con bú xong, tôi định ngủ thêm một lát thì chuông cửa vang lên.
Người đến không ngờ lại là Dư Quang và Dương Mỹ Quyên, sau lưng còn dẫn theo hai đứa nhóc Dư Dương Minh và Dư Dương Tinh.
Trên tay họ xách theo không ít hộp quà.
Những hộp quà trông có vẻ tinh xảo đẹp mắt, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay đồ bên trong rẻ tiền kém chất lượng.
Thấy tôi mở cửa, Dương Mỹ Quyên lập tức nở nụ cười ngượng ngùng:
“Em dâu à, cuối tuần không đi làm phải không? Chị và anh chồng đến thăm em đây.”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Đã cắt đứt quan hệ rồi, còn gọi em dâu cái gì?”
Dư Quang lúng túng không biết nói gì, còn Dương Mỹ Quyên thì mặt dày vô cùng, vừa cười vừa định khoác tay thân thiết với tôi nhưng tôi nhanh chóng né sang một bên.
Nhân lúc tôi tránh né, Dư Dương Minh liền dẫn theo Dư Dương Tinh chen vào nhà.
Tôi quay người định ngăn lại thì Dương Mỹ Quyên đã kéo Dư Quang vào trong nhà.
“Các người làm gì vậy? Đột nhập trái phép à? Có tin tôi báo cảnh sát không?”
Dương Mỹ Quyên nịnh nọt, cười giả lả:
“Em dâu, chúng ta đều là người một nhà, sao em nói nặng lời vậy?”
Vừa nói dứt câu, hai người họ đã ngồi chễm chệ trên ghế sô pha nhà tôi rồi.
Dư Dương Tinh vừa vào nhà liền bắt đầu lục lọi đồ đạc.
Nó mở tủ đựng đồ ăn vặt của tôi ra, lấy hết đồ ăn trong đó ra ngoài.
Đây không phải lần đầu tiên nó làm vậy.
Trước kia nể tình họ hàng, tôi còn nhịn được.
Nhưng bây giờ thì không cần nữa.
Tôi lập tức bước tới, vỗ mạnh vào tay nó:
“Mẹ cháu không dạy à? Đồ của người khác thì không được tùy tiện động vào.”
Dư Dương Tinh ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy thù hận:
“Thím dám đánh con? Con sẽ bảo mẹ giết thím! Đồ ——”
Dương Mỹ Quyên hoảng hốt chạy tới, bịt miệng Dư Dương Tinh lại.
“Dương Minh, mau dẫn em trai con ra ngoài đi.”
Tôi đang định nổi đóa thì chồng tôi xuất hiện.
Nể mặt chồng, tôi tạm thời không chấp nhặt với đứa nhỏ này.
Dương Mỹ Quyên huých nhẹ vào cánh tay Dư Quang.
Dư Quang thở dài, nhìn chồng tôi rồi nói:
“Anh mất việc rồi, chị dâu cũng không có thu nhập, trong nhà lại chẳng có tiền tiết kiệm. Nếu cứ tiếp tục thế này, cả nhà anh chắc phải ra đường ăn xin mất thôi.
“Em à, anh và chị dâu đã suy nghĩ thông suốt rồi. Sau này vẫn để chị dâu chăm sóc ba mẹ, còn công việc của anh… Em nhờ Tâm Huệ nói giúp một tiếng, xin cho anh quay lại làm việc được không?”
Vừa dứt lời, Dương Mỹ Quyên lập tức phụ họa:
“Em dâu cứ yên tâm, tiền phụng dưỡng không cần tăng đâu, mỗi tháng năm ngàn như cũ là được rồi.”
Ồ, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga đây mà!
Tôi im lặng không nói, muốn xem chồng tôi sẽ xử lý thế nào.
Chồng tôi cau mày nhìn Dư Quang:
“Anh à, công ty đó không phải của Tâm Huệ mở, quyền hạn của cô ấy không lớn như vậy đâu.
“Còn chuyện phụng dưỡng ba mẹ, ông bà vẫn còn khỏe mạnh, sau này tính tiếp nhé.”
Với câu trả lời của chồng, tôi khá hài lòng.
Thấy chúng tôi không chịu nhượng bộ…
Dương Mỹ Quyên nghiến răng nói:
“Vậy thế này nhé? Tôi cũng không cần năm ngàn nữa, các người đưa ba ngàn, còn lại hai ngàn nhà tôi tự lo.
“Hai anh em cùng phụng dưỡng cha mẹ, như vậy cũng công bằng rồi chứ?”
Tưởng cô ta sẽ hy sinh ghê gớm lắm cơ.
Chỉ vậy thôi à? Ha ha!
Cô ta nghĩ tôi không hiểu tính toán của cô ta sao?
Chỉ cần tôi đồng ý bây giờ, sau này cô ta sẽ có đủ mọi cách để ép tôi tăng tiền lên.
Tôi có thể nghe rõ tiếng hạt bàn tính lạch cạch trong đầu cô ta rồi.
Tôi kiên quyết từ chối:
“Không được, tôi không chấp nhận.”
Sắc mặt Dương Mỹ Quyên lập tức xị xuống.
“Cô lên mặt cái gì chứ? Chẳng phải chỉ có chút tiền thối sao?
“Tôi đã nhún nhường đến mức này mà cô còn không đồng ý.
“Tôi chịu đủ rồi! Cùng lắm thì tôi ly hôn, về nhà mẹ đẻ, để cho cha con họ chết đói hết đi!”
Những lời đe dọa này có thể có tác dụng với bố mẹ chồng.
Nhưng với tôi thì chẳng có tác dụng gì cả.
Dư Quang có tay có chân, chỉ cần anh ta chịu khó làm việc.
Cho dù đi khuân gạch ở công trường, làm việc tay chân, mỗi ngày cũng có thể kiếm được ba trăm tệ.
Thái độ của cô ta càng hống hách, tôi càng không muốn nhân nhượng.
“Vậy chị cứ đi ly hôn đi, đến nhà tôi nói làm gì?”