Lì Xì Cho Cháu Ngày Tết - Chương 2
06
Nghe tôi nói vậy, mặt Dư Dương Minh xị xuống.
“Em ơi, thím khinh thường chúng ta, không muốn đãi chúng ta ăn đâu.”
Nghe câu nói đó, Dư Dương Tinh vốn đã sốt ruột nay càng nổi cáu hơn, liền ôm chặt lấy chân tôi, nằm vật ra đất gào khóc ăn vạ:
“Đồ đàn bà xấu xa, con muốn ăn bít tết. Nếu thím không cho con ăn, thím muốn bỏ đói con chết phải không ——”
Dư Dương Minh năm nay mười tuổi, còn Dư Dương Tinh bảy tuổi, đã qua cái tuổi không hiểu chuyện từ lâu rồi.
Tôi lạnh lùng nhìn Dư Dương Minh:
“Cháu dạy em mình kiểu đó à?”
Dư Dương Minh trừng mắt nhìn tôi:
“Mẹ nói không sai, thím đúng là đàn bà xấu xa.”
Người xung quanh bắt đầu vây lại xem, tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn.
Tôi hất tay Dư Dương Tinh ra, chuẩn bị rời đi.
Nhưng không ngờ, thằng bé Dư Dương Minh tuổi còn nhỏ mà đã học thói xấu đến thế.
Nó lớn tiếng nói:
“Đồ đàn bà xấu xa, lấy hết tiền của ba tao, khiến mẹ tao không có tiền nấu cơm cho tụi tao. Giờ còn không chịu dẫn tụi tao đi ăn, muốn bỏ đói tụi tao chết phải không?”
Đám người đang hóng chuyện ban đầu còn mơ hồ không hiểu chuyện gì, nhưng sau khi nghe lời tố cáo của Dư Dương Minh, bỗng chốc như tìm được căn nguyên sự việc.
Lời bàn tán càng lúc càng lớn, khiến tôi không thể làm ngơ được nữa.
“Cô này chắc là tiểu tam chứ gì?”
“Mẹ kế hành hạ con chồng hả?”
“Hai đứa nhỏ nhìn tội quá, đói đến mức không có gì ăn.”
…
Những lời ác ý từ xung quanh khiến Dư Dương Minh rất đắc ý.
Nó ngẩng cao đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ đe dọa:
“Nếu thím không dẫn tụi con đi ăn bít tết, con sẽ bảo mẹ không chăm sóc ông bà nội nữa!”
Đe dọa tôi à?
07
Tôi bật cười lạnh lùng.
“Nhớ kỹ, tôi là thím của các cháu, không phải mẹ các cháu, lại càng không phải con gái của ông bà nội các cháu. Tôi không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng họ.”
Giọng tôi không nhỏ, những người xung quanh chắc chắn đều nghe rõ mồn một.
Biết được mối quan hệ giữa tôi và hai đứa nhỏ, đám đông lập tức đổi giọng bàn tán.
“Tôi cứ tưởng mẹ kế với con chồng, hóa ra là thím với cháu à? Đói bụng thì phải tìm mẹ, chứ ai lại đi tìm thím? Bộ ba mẹ chết hết rồi à?”
“Đúng rồi đó, nhìn hai đứa này dữ dằn như vậy, chắc không phải dạng vừa đâu.”
“Trẻ con tuổi này toàn là tiểu quỷ phá phách, khó dạy lắm!”
Tôi không thèm quan tâm tới hai đứa nhóc, hất tay Dư Dương Minh ra rồi quay lưng bỏ đi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa về đến nhà, tôi liền nhận được cuộc gọi từ chị dâu.
Chồng tôi cũng đang ở nhà, tôi liền bật loa ngoài.
“Đồ đàn bà thối tha, mày dám bắt nạt con tao hả?”
Tôi bật cười lạnh:
“Chị dâu, chị nói tôi bắt nạt hai đứa cháu lúc nào vậy?”
Giọng chị ta đầy hống hách:
“Mày làm gì mà không dẫn hai đứa nó đi ăn bít tết? Tính bủn xỉn với nhà tao như vậy, có làm mày giàu lên không? Hay là làm mày thành tiên được hả?
“Chưa thấy ai độc ác như mày, còn dám ngược đãi trẻ con. Chắc là mày ghen tị vì tao sinh được hai thằng con trai, còn mày chỉ sinh ra đứa con gái vô dụng, nên định bỏ đói con tao đúng không?”
Tôi tức quá bật cười:
“Ồ, tôi cứ tưởng chị chết rồi chứ? Không ngờ giọng vẫn to như vậy cơ à, còn sống khỏe thế sao không tự mà trông con, lại phải để tôi dẫn đi ăn? Nếu không nuôi nổi thì đi ăn xin đi, bám lấy tôi làm gì?”
Chơi trò đấu khẩu với tôi à?
Tôi chính là tổ tông của mụ ta đấy! Vừa rồi còn định lật ngược tình thế cắn ngược lại tôi, giờ thì câm nín như con gà bị cắt cổ.
Loại họ hàng mặt dày này, tuyệt đối không thể dây dưa thêm nữa.
Ngay sau đó, tôi liền đăng một thông báo lên nhóm chat gia đình.
【Từ giờ trở đi, tôi – Từ Tâm Huệ chính thức cắt đứt quan hệ với Dương Mỹ Quyên, không còn là chị em dâu. Sau này không qua lại nữa.】
Vừa đăng xong, chồng tôi cũng lập tức tag thẳng tên anh trai mình vào nhóm, tuyên bố cắt đứt quan hệ.
Lúc tôi nghe điện thoại của chị dâu, chồng tôi đã dùng điện thoại của anh ấy gọi cho bố mẹ chồng.
Bố mẹ chồng nghe toàn bộ lời mắng chửi của chị dâu, đương nhiên hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Có lẽ vì thấy bố mẹ chồng không bênh vực mình, chị dâu bắt đầu nổi điên trong nhóm chat gia đình.
【Hai lão già vô lương tâm, thiên vị đến mức không còn chút đạo lý nào sao?】
【Được thôi, đã vậy thì đừng hòng tôi chăm sóc nữa, cũng đỡ phiền phức cho tôi.】
【Đợi hai người chết đi, cũng đừng mong con trai tôi đội khăn tang đưa tiễn.】
Chị dâu trong nhóm chat ăn nói xấc xược như điên loạn.
Anh chồng thì không nói một lời, hoàn toàn đồng ý với hành động điên rồ của vợ mình.
Bố mẹ chồng thuộc thế hệ cũ, tư tưởng còn khá truyền thống.
Những lời chị dâu nói còn nghiêm trọng hơn cả nguyền rủa bố mẹ chồng không có con nối dõi.
Mẹ chồng gọi điện đến, khóc đến nghẹn ngào không nói thành lời.
Điều này làm chồng tôi tức giận đến phát điên.
“Anh phải đi tìm anh trai nói cho ra lẽ, hỏi xem rốt cuộc anh ấy lấy phải loại vợ gì, có phải muốn chọc ba mẹ tức chết thì mới vừa lòng không?”
Bố mẹ chồng vốn là người hiền lành chất phác, nếu không thì chị dâu đã không dám lộng hành mắng chửi trong nhóm chat như thế.
Sợ chồng mất bình tĩnh gây chuyện, tôi vội vàng ngăn anh lại.
“Yên tâm đi, loại người như chị dâu cứ để em xử lý.”
08
Hai ngày sau, đúng vào ngày 15 của tháng này.
Giữa trưa 12 giờ, tôi nhận được cuộc gọi từ chị dâu.
“Từ Tâm Huệ, cô có ý gì đây? Hôm nay đã là ngày 15 rồi, tiền đâu? Sao vẫn chưa chuyển cho tôi?”
Tôi giả vờ ngơ ngác:
“Tiền? Tiền gì? Nhà tôi nợ chị tiền khi nào vậy?”
Giọng chị dâu chua ngoa, the thé chói tai vô cùng khó chịu.
“Cô giả ngây giả ngô với tôi đấy à? Năm ngàn tiền công tôi chăm sóc hai lão già đó, hôm nay là ngày 15 rồi, sao còn chưa gửi qua?”
Lương hàng tháng của chồng tôi vừa nhận được đều đưa hết cho tôi quản lý chi tiêu.
Ban đầu, tôi chuyển khoản trực tiếp cho mẹ chồng, lấy danh nghĩa phụng dưỡng bà để trợ cấp cho nhà anh chồng.
Sau đó, chị dâu bảo mẹ chồng chỉ biết chuyển khoản qua WeChat, mà mỗi lần rút tiền đều bị tính phí, chi bằng tôi chuyển thẳng vào tài khoản của chị ta cho tiện.
Ai ngờ, số tiền này lại nuôi ra một lũ bạch nhãn lang (kẻ vong ơn phụ nghĩa).
Tôi bật cười lạnh lùng:
“Đã cắt đứt quan hệ rồi mà chị còn dám mở miệng đòi tiền tôi à? Chị chăm sóc ai thì đi tìm người đó mà đòi.”
Không đợi chị ta trả lời, tôi tiếp tục mỉa mai:
“À phải rồi, tôi quên mất, chị chẳng phải tuyên bố không chăm sóc ông bà nội, còn không cho con mình chịu tang ông bà sao? Như vậy thì ông bà làm gì có chuyện đưa tiền cho chị?”
Nói xong, tôi lập tức cúp máy.
Không cho chị ta bất kỳ cơ hội phản bác nào, đảm bảo lần này chị ta sẽ tức đến nội thương.
Có những người, thà thương xót chó mèo đi lạc còn hơn thương hại họ.
Chị ta giỏi giang như vậy thì tự mà kiếm tiền đi chứ, đừng hòng bòn rút từ tôi nữa.
Tối hôm đó, vừa về đến nhà, chồng tôi đã không kiềm được mà kể chuyện này cho tôi nghe.
“Dì Vương hàng xóm gọi điện bảo rằng chiều nay chị dâu đến nhà ba mẹ, gõ cửa mãi không ai mở, tức quá đạp cửa liên tục, kết quả là đứng không vững nên ngã lăn xuống cầu thang.”
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng:
“Đáng đời!”
Tôi đã đoán trước được chị dâu sẽ không chịu bỏ qua chuyện này.
Không làm gì được chúng tôi thì chắc chắn chị ta sẽ đến quấy rầy ba mẹ chồng.
Ba mẹ chồng đã lớn tuổi, lỡ mà tức giận sinh bệnh thì người khổ sở lại là vợ chồng tôi.
Vì vậy, tôi đã đăng ký cho ba mẹ chồng một tour du lịch 15 ngày, để họ đi chơi thư giãn.
Thay vì mỗi tháng tiêu tiền nuôi bạch nhãn lang, chi bằng thêm chút tiền cho ông bà hưởng thụ tuổi già.
Không tìm thấy ba mẹ chồng, chị dâu chẳng biết phải gây sự với ai, chỉ có thể ôm cục tức nuốt vào trong.
Tự nhiên mất đi năm ngàn một cách vô ích.
Với tính cách của chị ta thì chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Nhưng tôi không ngờ, người gây chuyện trước lại là hai đứa cháu trai.
Chiều thứ sáu tan làm, tôi hẹn bạn thân cùng đi dạo trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại nằm ngay đối diện công ty tôi, cô ấy lái xe tới đón tôi.
Khi gặp nhau, bạn thân đột nhiên chỉ về phía sau lưng tôi.
“Này, hai đứa trẻ kia, có phải cháu em không?”
Tôi quay đầu nhìn lại, liền thấy Dư Dương Minh và em trai nó đang đứng cách đó không xa.
Ánh mắt cả hai đầy căm phẫn, nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Không phải là muốn kiếm bữa ăn chứ?
Thật sự nghĩ rằng dễ bắt nạt tôi sao? Không có cửa đâu!
“Không quen, đi thôi.”
Tôi lạnh lùng quay lưng, khoác tay bạn thân rời đi.
Nửa tiếng sau, bạn thân đột nhiên nói với tôi:
“Xe của tớ phát cảnh báo, hình như có ai đó va vào, tớ phải ra xem sao.”
Tôi ngạc nhiên:
“Mau đi thôi, tớ sẽ đi cùng cậu.”
09
Hai chúng tôi vội vàng quay lại bãi đỗ xe và sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Nắp capo của chiếc xe bị ai đó dùng vật nhọn cào xước, vẽ nguệch ngoạc đầy lời nguyền rủa:
“Đồ đàn bà thối tha, chúc mày sớm mắc ung thư.”
Đây là chiếc xe mới mua trong tháng này của bạn thân tôi, cô ấy còn chưa hết cảm giác háo hức vì xe mới.
Giờ đây, bạn thân tôi giận đến run người.
Tôi vừa an ủi bạn, vừa cùng cô ấy đi trích xuất camera giám sát.
Mặc dù trong lòng đã có dự cảm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của hai đứa trẻ hiện lên trên màn hình, tôi vẫn không khỏi kinh ngạc.
Không ngờ chúng còn nhỏ như vậy mà đã học thói xấu đến mức này.
Bạn thân hỏi tôi nên làm gì tiếp theo, tôi không do dự mà báo cảnh sát ngay lập tức.
Một giờ sau.
Dương Mỹ Quyên hối hả dẫn theo hai đứa con tới đồn cảnh sát.
Vừa nhìn thấy tôi, chị ta lập tức la hét om sòm:
“Đồ sao chổi, mày hại tao chưa đủ à? Ngay cả hai đứa con trai của tao, mày cũng không tha sao?
“Đồ đàn bà độc ác, tao phải đánh chết mày!”
Chưa kịp động thủ, viên cảnh sát đã đập bàn đứng dậy quát lớn:
“Đây là đồn cảnh sát, không phải chợ búa. Không được chửi bới, càng không được đánh người.”
Dương Mỹ Quyên nghênh mặt cãi lại:
“Tôi là chị dâu của nó ——”
Chưa nói hết câu, cảnh sát đã nghiêm giọng ngắt lời:
“Cho dù cô có là mẹ của nó cũng không được.
“Đánh người là phạm pháp, nghiêm trọng còn có thể bị phạt tù, hiểu chưa?”
Nghe đến việc có thể bị phạt tù, Dương Mỹ Quyên mới chịu im lặng.
Khi cảnh sát hỏi hai anh em Dư Dương Minh tại sao lại phá hoại xe, cả hai nhất quyết không thừa nhận.
Dư Dương Minh thậm chí còn đổ lỗi lên đầu tôi:
“Không phải bọn cháu làm, là người đàn bà này vu oan cho cháu và em trai, cô ta cố tình bắt nạt trẻ con.”
Dư Dương Minh vừa dứt lời, Dương Mỹ Quyên lập tức hùa theo:
“Đồng chí cảnh sát, các anh phải điều tra rõ ràng nhé. Trẻ con thì biết gì mà nói dối chứ? Người đàn bà này có thù oán với nhà chúng tôi nên cố tình hãm hại con tôi đấy.”