Lì Xì Cho Cháu Ngày Tết - Chương 1
1
Tết năm nay, tôi chuẩn bị một ít quà Tết và bảo chồng mang sang nhà bố mẹ chồng.
Sau khi về nhà, chồng đưa cho tôi một bao lì xì: “Chị dâu tặng con gái mình tiền lì xì Tết.”
Tôi mở ra xem, bên trong có một ngàn.
Đây là cái Tết đầu tiên của con gái tôi.
Theo phong tục quê chồng, năm đầu tiên thường lì xì nhiều hơn một chút.
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, liền gửi lại hai bao lì xì, mỗi bao năm trăm cho hai cháu trai, coi như đáp lễ.
Ngày hôm sau, vừa đến công ty chưa được bao lâu, tôi nhận được điện thoại từ nhà.
“Mau về nhà ngay, chị dâu bên nhà chồng con đang làm ầm ĩ ở đây!”
Giọng mẹ tôi đầy lo lắng.
Tôi vội vàng xin phép nghỉ rồi lập tức về nhà.
Dưới khu tập thể cũ, đông người đứng xem.
Chị dâu đứng chống nạnh, mặt đầy giận dữ.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt chị ấy càng thêm căm phẫn.
“Cô còn mặt mũi để về đây sao?”
Tôi ngơ ngác: “Chị dâu, có chuyện gì vậy?”
Chị dâu tức giận quát: “Cô còn dám hỏi à? Tôi còn ngại không muốn nói đây!”
Tôi theo phản xạ nghĩ ngay đến việc bố mẹ chồng xảy ra chuyện gì.
Từ khi chị dâu sinh con thứ hai, chị ấy đã đóng cửa tiệm ăn nhỏ, ở nhà chăm sóc hai đứa con.
Biết tình hình kinh tế của anh chị không được tốt, chồng tôi đã bàn với tôi giúp đỡ họ một chút.
Chị dâu ở cùng khu với bố mẹ chồng, nên mỗi tháng chúng tôi gửi năm ngàn cho bố mẹ chồng, nói là để phụng dưỡng ông bà, nhưng thực chất số tiền đó đều chuyển cho chị dâu.
Tôi lo lắng hỏi: “Bố mẹ có chuyện gì không? Hay là để em gọi cho chồng em, bảo anh ấy về ngay.”
Chị dâu vung tay mạnh mẽ: “Đừng mang chồng cô ra dọa tôi. Tôi tặng cho con gái cô một ngàn tiền lì xì, vậy mà cô chỉ lì xì lại cho con trai tôi mỗi đứa năm trăm. Cô định làm mất mặt ai đấy?”
Chị ấy vừa nói vừa hùng hổ tiến lại gần, tay suýt chạm vào mặt tôi.
Tôi lùi từng bước, chị ấy càng áp sát hơn.
“Còn là người có học thức cơ đấy? Học hành của cô chắc chó ăn hết rồi!
Tôi cực khổ chăm sóc bố mẹ chồng, vậy mà cô chẳng thèm biết ơn, còn dám sỉ nhục tôi. Bộ cô định trèo lên đầu tôi mà ngồi luôn à?”
02
Nhà ba mẹ tôi nằm trong khu tập thể cũ, cách âm vốn dĩ rất kém.
Chị dâu hét vài tiếng đã khiến cả tòa nhà kéo nhau ra xem.
Ba tôi đỏ mặt đứng yên tại chỗ, mẹ tôi khẽ kéo tay áo tôi, lo lắng hỏi:
“Chuyện gì vậy con?”
“Mẹ, chị dâu đã tặng cho Châu Châu một ngàn tiền lì xì. Con cũng lì xì lại cho hai đứa cháu, mỗi đứa năm trăm, gộp lại cũng là một ngàn, như vậy đâu có gì sai.”
Nghe tôi giải thích xong, chị dâu càng nổi giận.
“Như vậy mà giống nhau sao? Con trai tôi chỉ được năm trăm, còn con gái cô thì được hẳn một ngàn. Con trai tôi không phải người à? Giá trị chỉ bằng một nửa con gái cô thôi sao?”
Thấy ba tôi tức đến chóng mặt, mẹ tôi sốt ruột khuyên tôi mau chóng giải quyết.
Tôi cũng không muốn vì chút tiền này mà khiến ba mẹ phải tức giận sinh bệnh.
Chỉ có thể tạm thời nuốt cơn giận này xuống.
“Chị dâu, nếu chị cảm thấy tôi chưa chu toàn, vậy tôi sẽ lì xì thêm cho hai đứa cháu, mỗi đứa năm trăm nữa, coi như tôi xin lỗi, được không?”
Tôi nghĩ như vậy là đã đủ chân thành rồi.
Nào ngờ, chị dâu hoàn toàn không nghĩ vậy.
“Cô đang bố thí cho ăn mày à? Đó là trưởng tôn của nhà họ Dư đấy, cô thấy năm trăm là đủ sao?”
Tôi nén cơn giận, lạnh lùng nhìn chị ta.
“Vậy chị muốn thế nào?”
Chồng tôi luôn đối xử rất tốt với tôi.
Sau khi tôi mang thai, để tôi vui vẻ thoải mái, anh ấy đã đưa tôi về nhà mẹ đẻ ở.
Nể mặt chồng, tôi cố gắng kìm nén cơn giận đang sôi sục trong lòng.
Sắc mặt chị dâu lập tức đắc ý hẳn lên.
“Ở ngoài cửa hàng còn có chính sách bồi thường gấp mười lần khi phát hiện hàng giả đấy. Xét trên tình nghĩa chị em dâu, cô bồi thường gấp mười lần là được rồi.”
Tôi sững sờ:
“Ý chị là muốn năm nghìn à?”
Chị dâu chắc chắn gật đầu:
“Mỗi đứa năm nghìn, gộp lại là mười nghìn. Cô và Dư Hằng kiếm được nhiều tiền, số tiền này chẳng đáng là bao đối với hai người. Tôi chỉ muốn dạy cho cô một bài học, sau này đừng có chiếm lợi của chúng tôi nữa.”
Ý gì đây?
Cô ta yếu đuối nên cô ta có lý à?
Tôi kiếm được nhiều tiền hơn cô ta nên đáng bị cô ta bóc lột sao?
Tôi tức đến mức muốn nổ tung cả phổi.
“Cút ngay, muốn tiền à? Được thôi, năm sau thanh minh tôi sẽ đốt cho cô!”
03
Lời tôi vừa dứt, chị dâu liền nổi đóa.
“Đồ tiện nhân, mày thật to gan, dám lên mặt với tao. Người ta nói chị dâu như mẹ, hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày đàng hoàng!”
Chị ta vươn tay định túm tóc tôi.
Nhưng ngay khi bàn tay chị ta vừa chạm tới đầu tôi, tôi đã nhanh chóng phản công, xoay người bẻ ngược tay chị ta lại.
Tôi lập tức giáng một cái tát mạnh vào mặt chị ta.
Chị dâu ôm mặt, kinh ngạc nhìn tôi.
“Mày dám đánh tao à ——”
Tôi lạnh lùng nhìn chị ta:
“Tự chuốc lấy đòn, còn trách ai được?”
Chị dâu giận dữ dậm chân hét lớn:
“Tao liều mạng với mày!”
Tôi nghiêm mặt, giơ tay lên:
“Có gan thì nhào vô!”
Chị ta chỉ bắt nạt kẻ yếu, thấy tôi thật sự muốn ra tay, lập tức sợ co rúm lại.
Vừa rồi còn hung hăng kiêu ngạo, bộ dạng như muốn xông vào cào chết cả nhà tôi.
Giờ thì ôm lấy lan can cầu thang, tỏ vẻ tủi thân gọi người đến cứu.
“Chồng ơi, vợ anh sắp bị đánh chết rồi, anh có định can thiệp không hả?”
04
Nửa tiếng sau, chồng tôi và anh trai anh ấy cùng lúc xuất hiện.
Chị dâu với khuôn mặt sưng đỏ, lao vào lòng anh chồng khóc lóc kể lể.
“Anh nhìn xem, em dâu đánh em thành ra thế này, cô ta còn là người không đây?”
Không đợi chị ta tiếp tục chửi bới, tôi giơ tay lên hăm dọa, chị ta lập tức im bặt.
Anh chồng sa sầm mặt mày, trừng mắt nhìn tôi:
“Mày dám ra tay với chị dâu à, đúng là to gan thật rồi!”
Được anh chồng bênh vực, chị dâu càng tỏ ra tủi thân, khóc lóc oán trách:
“Bao nhiêu năm nay, vợ chồng tôi cực khổ chăm sóc cha mẹ chồng. Giờ không những không được cảm kích, mà còn bị đứa nhỏ bắt nạt. Đúng là đồ vô ơn, làm gì có chuyện như vậy chứ?”
Chị ta cũng thật biết nói.
Cha mẹ chồng dù già nhưng vẫn tự lo được cho bản thân.
Chỉ có hai đứa con của chị ta, thỉnh thoảng còn phải nhờ ông bà nấu cho bữa ngon.
Nếu không phải nể mặt chồng, tôi tuyệt đối không bao giờ trợ cấp cho họ năm ngàn mỗi tháng.
Nhận tiền xong không biết cảm ơn đã đành, còn ăn cháo đá bát. Đúng là có người không đáng để thương hại.
Chồng tôi, Dư Hằng, mặt lạnh hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi kể lại toàn bộ những trò hống hách của chị dâu.
Mặt chồng tôi cũng sa sầm lại.
“Nếu chị cảm thấy Tâm Huệ làm chưa chu toàn, thì cứ nói với em, sao lại đến nhà ba mẹ vợ em làm ầm ĩ lên như thế?”
Nghe chồng tôi nói vậy, chị dâu lại bắt đầu ăn vạ.
“Dư Quang, đây chính là đứa em trai ngoan của anh đấy! Năm xưa anh nhường cơ hội đi học cho nó, giờ nó kiếm được tiền rồi, liền bắt nạt vợ anh thế này đây.”
Anh chồng trừng mắt nhìn chồng tôi:
“Mày mau xin lỗi chị dâu đi.”
Chuyện hai anh em nhường nhau đi học, tôi đã nghe qua mấy lần.
Sau đó hỏi lại chồng mới biết, hoàn toàn không có chuyện nhường nhịn gì cả.
Rõ ràng là anh chồng học kém, không đủ khả năng học lên cao, nên phải bỏ học từ cấp hai để đi làm công nhân.
Vậy mà chị dâu lúc nào cũng kể công, nói anh chồng hy sinh để nuôi em trai ăn học.
Người ngoài không biết còn tưởng chúng tôi nợ họ bao nhiêu ân tình vậy.
Tôi định phản bác thì bị chồng giữ lại.
Anh nói:
“Ba mẹ sức khỏe không tốt, em ở nhà chăm sóc ba mẹ, chuyện này để anh giải quyết.”
Thấy ba tôi tức giận đến mức tăng huyết áp.
Tôi vội vàng đưa ba đến bệnh viện kiểm tra.
Chuyện còn lại giao hết cho chồng xử lý.
05
Sau khi ba tôi uống thuốc, tình trạng sức khỏe đã ổn định trở lại.
Chúng tôi ở lại bệnh viện quan sát một lúc, sau đó mới về nhà.
Vì buổi sáng bị trì hoãn, buổi tối tôi phải tăng ca khá lâu.
Tan làm, khi đi ngang qua trung tâm thương mại dưới tòa nhà, tôi nhìn thấy một cửa hàng McDonald’s.
Tôi vừa định bước vào thì bất ngờ bị một lực mạnh đẩy sang một bên.
Nhìn xuống, tôi thấy đó là hai đứa cháu trai bên nhà chồng.
Đứa lớn, Dư Dương Minh, kéo tay áo tôi hỏi:
“Thím, thím định ăn McDonald’s à?”
Chưa đợi tôi trả lời, đứa em là Dư Dương Tinh đã xen vào:
“McDonald’s có gì ngon đâu, con muốn ăn bít tết cơ.”
Nói xong, nó liền chạy thẳng về phía nhà hàng bít tết, anh trai Dư Dương Minh cũng vội vàng chạy theo sau.
Dư Dương Minh vừa định gọi món thì phát hiện tôi không đi cùng, liền quay lại nhìn tôi với vẻ khó chịu:
“Thím, thím còn đứng đó làm gì?”
Với hai đứa cháu bên nhà chồng, tôi luôn rất yêu thương.
Mỗi lần đến nhà bố mẹ chồng, tôi đều chuẩn bị quà cho chúng.
Tết năm ngoái, tôi còn mua cả thùng cherry giá hơn một trăm nghìn một cân cho chúng, trong khi bản thân còn tiếc không dám ăn.
Lâu dần, hai đứa nhỏ cũng hiểu rõ sự hào phóng của tôi.
Chúng thường xuyên tìm đến tôi, nhờ tôi dẫn đi ăn ở các nhà hàng sang trọng.
Nghĩ chúng còn nhỏ nên tôi chưa bao giờ chấp nhặt.
Nhưng nhớ lại những gì chị dâu đã làm vào sáng nay, tôi không muốn tiếp tục dính dáng gì tới cái gia đình kỳ quặc này nữa, bèn quay người rời đi.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân lạch bạch.
Ngay sau đó, tay tôi bị Dư Dương Minh níu lại.
“Thím, con và em đói lắm, thím mau dẫn chúng con đi ăn bít tết đi.”
Dư Dương Tinh sốt ruột nói:
“Mau lên, con đói chết rồi đây này. Nếu con đói đến ngất, ông bà nội và ba mẹ sẽ đau lòng lắm đấy.”
Tôi bật cười lạnh:
“Ai đau lòng thì đi tìm người đó dẫn đi mà ăn, tìm thím làm gì?”