Lệnh Vi - Chương 5
17.
Thôi Uyên vào Hổ Dực doanh.
Đó là quân thủ vệ toàn bộ kinh thành, cũng là nhánh chính của Lâm gia.
Hắn được phụ thân ta đưa đến, lại từng rèn luyện trong quân đội Tây Bắc.
Thôi Uyên không những không bị khinh thường mà thậm chí còn được đánh giá cáo.
Trong khoảng thời gian nhậm chức, hắn hợp tác với Hình Bộ, đi đầu giải quyết một số vụ án quan trọng, bắt được không ít đào phạm hung tàn, ngăn cản được một số nguy cơ tiềm tàng trọng yếu
Mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi, tên tuổi của Thôi Uyên lại nổi khắp kinh thành.
Lần này không còn là một ác quan tàn nhẫn thực thi pháp luật nữa mà là một biểu tượng cho sự bình yên của kinh thành.
Ngay cả chuyện kể nơi đầu đường cuối ngõ cũng lấy hắn ra cảm hứng.
Cho dù có bị rơi xuống vực sâu thì sao, chẳng phải vẫn có thể đứng lên từ trong vực sâu đấy ư?
Hãy nhìn Thôi Uyên xem.
Thôi gia bị xét nhà, nhưng chẳng phải cũng đã đứng dậy, phủi đi bùn đất trên người, tiến về phía trước.
Thỉnh thoảng ta sẽ đến tìm Thôi Uyên hôm hắn không phải trực.
Tiếng xấu về ta vẫn tệ như cũ.
Chỉ là bây giờ mọi người nói ta đã đổi mục tiêu, không còn bám đuôi Thôi Chiếu nữa mà lại dây dưa quấn lấy Thôi phó tướng vất vả lắm mới khôi phục được danh vọng.
Ta không quan tâm.
Nhưng hình như Thôi Uyên lại khó chịu.
Nếu hắn không nghe thấy thì thôi, nhưng phàm có kẻ nói vậy trước mặt hắn, nhất định hắn sẽ trở mặt ngay.
“Có ai quy định nữ tử cứ phải làm thế này thế kia?”
“Những kẻ ăn nói linh tinh như các ngươi đáng bị rút lưỡi dưới Địa ngục.”
Lúc hắn giận, thật ra cũng rất đáng yêu.
Có đôi khi còn nghiêm nghị chỉ ta cách phản đòn đau đớn nhất mà không để lại dấu vết.
“Sau này người khác châm chọc nàng, nàng không cần nhịn…”
“Đánh thế này, thế này này.”
Hắn cầm cổ tay của ta, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Hơi thở tươi mát phả lên mặt ta.
Trong đôi mắt ấy như chỉ phản chiếu hình bóng của mình ta.
Ta vươn tay, rất muốn xoa mặt hắn…
Nhưng đột nhiên Thôi Uyên lại sững người.
Ta nhìn theo ánh mắt của hắn.
Ở một góc khuất, không biết Thôi Chiếu đã đứng đó từ lúc nào.
Hắn ta giấu tay trái sau lưng, nhìn chằm chằm về phía này.
18.
Sau đó không lâu, trong kinh xuất hiện lời đồn mới, nói Thôi Chiếu đã gia nhập Trấn phủ ti giết người không chớp mắt.
“Chắc là hắn ta cùng đường thật rồi.”
“Nghe nói thật ra Tam Công chúa không thích gì hắn ta, không chỉ cướp ngọc bội của hắn ta mà còn chặt đứt một tay của hắn ta…”
“Công tử Thôi gia có tiền đồ rộng mở năm đó lại rơi vào hoàn cảnh đê hèn này, thật sự khiến người ta thổn thức mà.”
“Ta lại nghe nói mới đầu Trấn phủ ti thấy hắn ta tàn tật thì cũng không cho hắn ta gia nhập, cuối cùng hắn ta quỳ ngoài cửa ba ngày mới chịu chấp nhận.”
“Chậc chậc.”
…
Sau đó, ta gặp từng gặp lại Thôi Chiếu một lần.
Hắn ta đã mặc trường bào màu đen của Trấn phủ ti, giữa áo thêu vuốt ưng, tượng trưng cho người của triều đình.
Tình cảnh lúc này của hắn ta dường như còn khó khăn hơn Thôi Uyên trong kiếp trước.
Bởi vì cụt một tay mà bị rất nhiều ám vệ cô lập.
Khi ta nhìn thấy hắn ta, hắn ta đang bị mấy người khác của Trấn phủ ti vây lại, đạp hắn ta dưới nền đất, dì chân lên vai hắn ta, giọng điệu vô cùng khinh thường.
“Ôi, một tên phế vật.”
“Nếu ta là người thì còn tới Trấn phủ ti làm cái gì? Tự sát từ lâu rồi…”
Đám người cười phá lên.
Còn Thôi Chiếu, cả người hắn ta run rẩy, chỉ có thể dùng tay phải gượng dậy.
Khi hắn ta ngẩng đẩu, ánh mắt của hai bọn ta chạm nhau.
Ánh mắt của hắn ta chứa đựng đầy đau thương, tủi nhục và không cam lòng.
Nhưng trong đó vẫn có một tia dã tâm.
Mãi lâu sau, hắn ta mới nghiêng sang một bên, dùng tay áo che mặt mình lại, như thể không muốn ta nhận ra hắn ta.
Thế nên ta không nói gì, quay đầu rời đi.
19.
Nhưng ánh mắt của Thôi Chiếu luôn khiến ta có một cảm giác kỳ quái.
Sau khi về nhà, ta ngồi một mình trong phòng, bấm đầu ngón tay, bắt đầu tình thời gian.
Tính thời gian đã sắp đến ngày Tây Nam Vương tạo phản ở kiếp trước.
Khi đó ai cũng không ngờ được vị Vương gia nhìn có vẻ nhút nhát an phận này lại làm ra hành động đại nghịch bất đạo như thế.
Y dẫn quân đánh vào kinh, mở ra một loạt biến loạn.
Chính ta cũng chết trong cơn sóng lưu dân điên cuồng chạy trốn đó.
Còn Thôi Uyên thì lại khác.
Hắn dựa vào lực lượng bí mật của Trấn phủ ti, lấy được thủ cấp của Tây Nam Vương, bình ổn lại kinh thành đang rung chuyển, đi lên vị trí Nhiếp chính vương.
Chỉ là…
Hình như cũng không ngồi ở vị trí này lâu.
Nghĩ lại tất cả, hôm sau ta lập tức đến tìm Thôi Uyên.
Nếu lần này hắn có thể hành động trước, tìm được chứng cứ mưu phản của Tây Nam Vương, thế thì kinh thành sẽ không xảy ra bạo loạn.
Hơn nữa, Thôi thị có thể nhờ vào công trạng mà có cơ hội lật lại án oan
Khi Thôi Uyên nghe chuyện thì đã trầm tư trong chớp mắt.
Giọng hắn bình tĩnh nhưng kiên định.
“Lệnh Vi, nàng hãy chờ ta.”
“Ta sẽ trở về.”
Đây là lần đầu tiên Thôi Uyên gọi ta là Lệnh Vi.
Hắn dẫn một đội của Hổ Dực doanh, xuất phát từ kinh thành đi về phía Tây Nam.
Ta tiễn hắn đến tận Bá Kiều, nhìn bóng hắn dần xa cho đến khi trở nên mơ hồ.
Sau đó ta chậm rãi cưỡi ngựa về phủ Tướng quân.
Đất phong của Tây Nam Vương cách kinh thành nghìn dặm, do đó ta cũng chỉ nhận được một phong thư của Thôi Uyên.
Hắn nói mọi chuyện đều rất thuận lời.
Tây Nam Vương giả trung nghĩa lâu như vậy, chắc chắn không thể ngờ có người lại phát hiện ra ý định mưu phản của y.
Nhưng mà mấy ngày nay cũng đã bí mật thu thập được không ít chứng cứ tạo phản của đối phương.
Khoảng một tháng sau sẽ hồi kinh.
Hắn viết vài trang thư, mà ở tờ cuối cùng có hỏi ta:
[Lệnh Vi.]
[Ngày ấy trong xe ngựa, nàng nói thích ta…]
[Không phải đang lừa ta, đúng không?]
Ta gấp thư lại, bỏ vào ngăn kéo.
Rất ít khi Thôi Uyên bộc lộ cảm xúc nơi đáy lòng của mình.
Hắn nói ít, ngắn gọn, và còn mang theo chút ngượng ngùng.
Ta nhìn trăng tròn bên ngoài, khóe miệng bất giác cong lên.
[Chờ chàng trở về, ta sẽ nói cho chàng biết.]
Thế nhưng ta không đợi được Thôi Uyên về đúng hẹn.