Lệnh Vi - Chương 4
13.
Nghĩ đến điều này, đột nhiên ta rất muốn gặp Thôi Uyên, báo tin tức này cho hắn.
Người hầu bẩm lại, hắn đang ở trong một gian phòng đã chuẩn bị tốt trong hậu viện.
Ta biết vị trí đó.
Đó là nơi kiếp trước Thôi Chiếu ở.
Ánh nến lung linh soi sáng gian phòng, cửa sổ đung đưa.
Cửa vào chỉ khép hờ.
Đẩy nhẹ một cái, phát ra tiếng cọt kẹt.
Ta lập tức trông thấy… Thôi Uyên vừa mới tắm.
Hắn đi từ sau bình phong ra, thân trên cởi trần, lấm tấm nước trên đó, giọt nước chảy dọc theo đường cong rắc chắc xuống bên dưới.
A.
Dáng người này.
Không hổ là người từng cưỡi ngựa đánh trận.
Ta đưa tay ra rồi lại lúng túng rụt về, gượng cười hai tiếng.
“À thì… Cửa không khóa.”
Thôi Uyên ngước mắt, một ánh nhìn không hờ hững mà cũng không nồng cháy dừng trên người ta.
Một thoáng ấy như đang nhìn thấu trái tim của ta.
Nhưng hắn lập tức lạnh lùng hờ hững như bình thường, tiện tay cầm áo khoác lên người.
“Cửa không khóa được. Sao vậy, có chuyện gì?”
Lúc này, ta mới ra mục đích đến.
“Thôi Uyên, vào Hổ Dực doanh bảo vệ kinh thành được không? Đó là một nhánh binh dưới trướng phụ thân ta, không những có thể thăng quan tiến chức mà còn…”
Ta lựa từ để nói: “Có lẽ còn có thể tìm được chút manh mối phục hưng Thôi gia.”
Tất nhiên Thôi Uyên không có lý do để từ chối.
Song, hắn lại trầm mặc, nghiêm mặt qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giọng nói rất trầm.
“Lâm Lệnh Vi, tại sao… Nàng lại tốt với ta như vậy?”
Ồ.
Ngón tay của hắn gập vào, như cố ý mà cũng như vô thức xoa xoa đầu ngón tay.
Đáng yêu quá.
Đột nhiên ta nổi hứng muốn trêu chọc.
Ta nói:
“Thôi Uyên, ta chỉ tốt với những người quan tâm ta.”
14.
Thật ra đã không còn sớm, ngoài trời đã nhá nhem tối.
Tai của Thôi Uyên đỏ bừng.
Trong không gian tĩnh lặng, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng thở thô nặng của hắn.
Ta cười cười, đang định giải thích thì đột nhiên nghe thấy tiếng cộc cộc khe khẽ đập vào khung cửa sổ từng hồi.
Là tiếng đá đập vào gỗ.
m thanh này, không ai quen thuộc hơn ta.
Khi còn bám đuôi Thôi Chiến, ta đã làm không ít chuyện hoang đường, thậm chí còn lẻn vào sân nhà Thôi gia.
Khi đó ta ném đá vào khung cửa sổ phòng Thôi Chiếu cũng với tiết tấu như vậy.
Là Thôi Chiếu.
Ta đẩy cửa ra, sải bước ra ngoài.
Quả nhiên hắn ta đang đứng trong sân, dưới cây ngân hạnh, giẫm trên lá rụng rơi đầy đất. Ánh trăng chiếu xuống người hắn ta, khoác lên người hắn ta một lớp bàng bạc mông lung.
Ta không biết hắn ta dùng cách nào trốn khỏi Liễu Hàm Tuyết.
Mà bây giờ, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn ta.
Trong ánh mắt như phủ sương mù, khóe miệng cong lên.
Rõ ràng là cười mà sao lại khiến người ta xót xa.
“Lệnh Vi, ta quay lại rồi.”
“Nàng không cần bỏ ra một đồng nào để mua ta thì ta vẫn quay về với nàng.”
Hắn ta vươn tay về phía ta.
Lúc này, ta mới phát hiện tay trái của hắn ta đã cụt mất một đoạn, dùng vải trắng băng tùy tiện lại, máu vẫn đang nhỏ ra…
Hắn ta nói: “Nàng đừng chán ghét ta.”
Ta thế mới biết, hóa ra vì muốn chạy thoát từ chỗ Tam Công chúa, hắn ta đã đánh nhau với thị vệ canh gác.
Liễu Hàm Tuyết tốn một ngàn lượng vàng, tất nhiên không muốn thả hắn ta đi dễ dàng như vậy.
Nàng ta lấy ngọc bội, sau đó chặt đứt tay trái của Thôi Chiếu, dì mũi chân lên vai hắn ta, bắt hắn ta quỳ trên đất.
“Ngươi là cái thá gì? Chẳng qua cũng chỉ được cái đẹp mã.”
“Một dân đen bị xét nhà đoạt tước, tưởng ta nguyện ý chi tiền vì ngươi sao?”
“Ta nói cho ngươi biết…”
“Nếu không phải muốn phân cao thấp với Lâm Lệnh Vi, ngươi nghĩ ta thèm vào nhìn ngươi chắc?”
15.
Thôi Chiếu chậm rãi tháo băng vải quấn trên người, lộ ra vết thương máu me đầm đìa, bẩn thỉu đáng sợ trước mặt ta.
Giống như rất nhiều lần trong kiếp trước.
Hắn ta bị thương trong quân doanh, ta luôn vừa nịnh vừa ép hắn ta ngồi xuống, sau đó lấy thuốc bôi băng vải ra, cẩn thận xử lý vết thương cho hắn ta.
Khi đó hắn ta rất khinh thường.
Khinh thường làm một phó tướng nho nhỏ trong quân doanh.
Khinh thường sự giúp đỡ của Lâm gia, ghét ta đụng vào hắn ta.
Thôi Chiếu rất cao ngạo.
Vậy kiếp này hắn ta làm bộ làm tịch cái gì chứ?
Ta nghĩ có lẽ vì bị Tam Công chúa mà hắn ta từng mến mộ châm chọc chì chiết, nói lời cay độc.
Thậm chí còn chặt đứt một tay của hắn ta.
Chắc là Thôi Chiếu không chấp nhận được.
Nhưng mà… Chuyện này đâu liên quan tới ta?
Ta lùi lại một bước, quay người muốn đi, nhưng đột nhiên cổ tay bị giữ lại.
Thôi Chiến nhìn ta đắm đuối.
“Lệnh Vi.”
Giọng hắn ta run run, tựa như muốn có một câu trả lời từ ta.
“Rõ ràng không phải như này, rõ ràng nàng chọn ta…”
“Tại sao lại thay đổi?”
Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn gian phòng đằng sau ta.
Nói mà như không thể tin.
“Nàng nói… Người kia là người nàng mến mộ?”
Ta sững người, một lúc sau mới hiểu được ý của Thôi Chiếu.
Hắn ta đang nói tới lúc vừa ra khỏi Hội Thông Lâu, bọn ta chạm mặt đoàn người của Liễu Hàm Tuyết.
Ta chỉ nói đại một câu.
Hắn ta ngồi trong xe ngựa của Liễu Hàm Tuyết, dù không vén rèm lên nhưng vẫn nghe rõ mồn một câu đó.
“Người ta mua là người ta thích.”
Thời khắc này, hắn ta như một dã thú bị nhốt, lồng lộn khó chịu, nổi điên muốn nhìn thấu ta.
Nhưng chỉ một thoáng, cửa vang lên tiếng cót két, mở ra.
Thôi Uyên bước từ trong ra. Hắn mặc trường bào màu trắng, tóc còn ướt rượt nhỏ nước…
Lạnh lùng nhìn về phía này.
“Thôi Chiếu, ngươi lên cơn gì thế?”
16.
Tình cảnh này, dù ta là một người sống hai kiếp cũng không thể ngờ.
Tay Thôi Chiếu khựng lại giữa khoảng không, trên mặt lộ vẻ không thể tin.
“Thôi Uyên?”
Người của Thôi gia không quá thân thiết với nhau.
Hơn nữa phụ thân của Thôi Chiếu mất sớm, toàn bộ Thôi thị đều do một tay vị thúc thúc không lớn hơn hắn ta mấy tuổi này quyết định.
Thật ra trong lòng hắn ta có hơi khinh thường, thậm chí là ngứa mắt.
Mà lúc này đây, ánh mắt của Thôi Chiếu quét về phía ta và Thôi Uyên, sắc mặt dần thay đổi, từ hoang mang, kinh ngạc rồi phẫn uất.
Bờ môi không ngừng mấp máy.
“Không, không… Rõ ràng, đây mới là phòng của ta…”
Mãi đến khi Thôi Uyên cầm trường kiếm đâm tới, mũi kiếm kia chỉ còn cách ngực Thôi Chiếu ba tấc.
Hắn nói: “Nàng ấy đã không chọn ngươi, ngươi đi ngay cho ta.”
Cảnh tượng này không khỏi khiến ta nhớ về kiếp trước.
Sau khi ta chết, Thôi Uyên với bộ dạng hung thần ác sát cũng làm hành động như vậy, kề kiếm lên cổ Thôi Chiếu.
Muốn hắn ta đền mạng cho ta.
Bây giờ hết thảy vẫn kịp.
Ta vẫn đang sống êm đẹp.
Thế là ta mỉm cười với hắn.
“Thôi Uyên, huynh dùng thanh kiếm đó sao.”
Đó là thanh kiếm phụ thân dùng thời niên thiếu trấn giữ biên quan, được đặt trong gian phòng này.
Mặc dù đã trôi qua nhiều năm nhưng vẫn vô cùng sắc bén.
“Chắc là phụ thân cũng sẽ cho phép.”