Lệnh Vi - Chương 3
9.
Sau đó, ta mới biết khi nam tử Thôi gia thành thân sẽ tặng miếng ngọc bội đó cho chính thê của mình.
Dù lúc ấy ta đã đính hôn với hắn ta, nhưng trong mắt Thôi Chiếu, ta vẫn không là cái thá gì…
Bây giờ còn dây dưa lằng nhằng tới tận kiếp này.
Có nhiều thứ, ta đã sớm không thèm nữa rồi.
Ta lùi về sau một bước, lắc đầu, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Thôi công tử, ta là gì của công tử mà được nhận trọng lễ này của công tử chứ?”
Thôi Chiếu như bị búa tạ đánh trúng, mặt cắt không còn một giọt máu.
Hắn ta cúi đầu, ánh mắt trở nên âm trầm không còn ánh sáng.
Cuối cùng im lặng mặc cho đám người hầu kia lôi đi.
Màn kịch này cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng do trước kia ta đã bám lấy Thôi Chiếu quá lâu nên những quyền quý có mặt ở đây đều nhất thời không kịp thích ứng, có hơi giật mình.
“Người… Người này là Lâm Lệnh Vi, con gái độc nhất nhà tướng quân theo đuôi Thôi Chiếu từ nhỏ đó ư?”
“Nàng ta đổi tính nhanh vậy!”
“Ôi giời, chẳng qua là thấy Thôi gia suy tàn, bỏ đá xuống giếng, chướng mắt ấy mà.”
Đương nhiên cũng có người liếc nhìn Liễu Hàm Tuyết, châu đầu ghé tai thì thầm.
“Tam Công chúa thảm rồi, vốn đã không được sủng ái, lần này còn nợ một khoản lớn như thế, khi về mẫu phi của nàng ta… Không biết sẽ dạy dỗ nàng ta thế nào đây.”
…
Đương nhiên, những điều này đều không liên quan tới ta.
Mà ta cũng sẽ không để tâm tới những lời bàn tán kia.
Bởi vì chẳng mấy chốc mục tiêu thật sự của ta đã xuất hiện.
Thôi Uyên, Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã trong kiếp trước.
10.
Thôi Uyên mặc một bộ trường bào màu lục sẫm.
Bởi vì cổ chân bị xích nên mỗi bước đi đều phát ra tiếng leng keng.
Thay vì mang vẻ khuất nhục phẫn nộ giống các con em Thôi thị khác, trông hắn khá bình tĩnh, không nhìn được ra cảm xúc giữa hai đầu mày.
Hắn chỉ điềm nhiên liếc quanh một vòng rồi thôi.
Bầu không khí cũng trầm xuống theo đó.
“Thôi Uyên…”
Có người thì thầm: “Diêm La sống đó, ai dám đụng vào? E rằng cả đời này phải ở lại Hội Thông Lâu rồi.”
Lời này đúng một nửa, sai một nửa.
Thôi Uyên chấp chưởng quan viên chuyên việc điều tra giám sát, ở kinh thành mấy năm mà không kết giao được nhiều bằng hữu, còn kẻ thù thì lại không phải ít.
Rất nhiều người sợ mua thiếu chủ Thôi thị về xong nhỡ gặp khó khăn sẽ không được giúp đỡ.
Thậm chí còn rước họa vào thân, bị người trong tối hãm hại.
Cũng vì vậy mà trong kiếp trước, không ai mua Thôi Uyên.
Ông chủ Hội Thông Lâu cảm thấy không kiếm được tiền, thế là nhốt hắn vào một phòng giam.
Nhưng mấy tháng sau…
Không ngờ hắn lại trốn thoát.
Sau khi trốn thoát, Thôi Uyên vào Trấn phủ ti, tổ chức ám vệ lớn nhất của Hoàng gia, chuyên việc điều tra, tình báo, bắt giữ.
Bất luận mang tội gì, là lương dân hay tiện dân, miễn có thể thỏa mãn được những điều kiện hà khắc thì đều có thể gia nhập.
Nhưng có thể nói, bước chân vào Trấn phủ ti cũng có nghĩa là phải sống cuộc đời ngày ngày liếm máu lưỡi đao, sinh tử như một sợi dây buộc lỏng lẻo, một sai lầm cũng có thể dẫn tới vạn kiếp bất phục.
Nhưng ai có thể ngờ được chứ?
Hắn đã trèo lên từ cái vực sâu này, một lần nữa lấy lại hết thảy những thứ thuộc về mình.
11.
Không phải ông chủ tửu lâu không biết tí gì về chuyện triều chính.
Khi tới lượt sát tinh Thôi Uyên thì cũng không có bao nhiêu hy vọng, vậy nên thái độ cũng rất qua loa: “Có ai trả giá không, ai trả giá không?”
Ta chớp lấy thời cơ, cười hì hì giơ tay lên, chỉ tốn ba mươi lượng bạc trắng đã có được vị Nhiếp chính vương tương lai này,
Đồng thời cũng nhận được rất nhiều cảm thán và hít hà kinh ngạc xung quanh mình.
Nói thật, ta không biết tại sao sau khi ta chết, Thôi Uyên lại lên cơn điên trả thù cho ta.
Nhưng thời khắc này, hiển nhiên là ta đã tìm được một chỗ dựa vững chắc cho mình.
Lúc Thôi Uyên rời đi cùng ta, thái độ khá lãnh đạm.
Hắn ngước mắt nhìn ta như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Có lẽ hắn cũng tò mò, rõ ràng trước kia ta rất thích Thôi Chiếu, tại sao bây giờ lại mua tiểu thúc của Thôi Chiếu.
Nhưng mà điều này đã không còn quan trọng.
Ta không giải thích, muốn hắn lập tức lên xe ngựa với ta.
Rời Hội Thông Lâu được một đoạn không xa, không ngờ bọn ta lại gặp đoàn người ngựa của Liễu Hàm Tuyết.
Có vẻ như Tam Công chúa vẫn ôm một bụng tức tối vì bị ta lừa mất một đống tiền.
Sắc mặt của nàng ta không tốt lắm, bấu chặt lấy khăn tay, ra lệnh cho người đánh xe chặn ta lại.
Tức gần chết mà.
Nhưng vẫn muốn xỉa xói một trận.
Cố ý mắng chửi gọi ta dừng lại để trút giận.
“Lâm Lệnh Vi, uổng cho đoạn thời gian ngươi bám đuôi Thôi Chiếu lâu nhưng vậy…”
“Được cái gì chứ? Cuối cùng người vẫn thuộc về ta!”
“Uổng công đến xem, tay trắng ra về hả?”
Lúc Liễu Hàm Tuyết nói lời này gần như nghiến răng nghiến lợi nhả ra chữ, hung tợn trợn trừng mắt với ta.
Nhưng nàng ta tốn công vô ích rồi.
Ta mỉm cười, cũng chẳng so đo tính toán.
“Đúng vậy…”
“Nhưng cũng không tính là tay trắng ra về, ta vẫn đưa được nam tử mà mình mến mộ về này.”
Hai chữ “mến mộ” là ta dùng để khiêu khích Liễu Hàm Tuyết.
Nhưng vừa dứt lời, Thôi Uyên ngồi bên cạnh ta lại sững người.
Ta hạ màn xe xuống, che ánh mắt bên ngoài, hơi nghiêng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện hai má hắn đã ửng đỏ, can tới tận mang tai.
Hắn cụp mắt như không dám nhìn thẳng vào ta.
Ha ha.
Tên quỷ La Sát dùng để dọa trẻ con nín khóc đêm vẫn còn rất ngây thơ.
12.
Ta dẫn Thôi Uyên về nhà, phụ mẫu đã ở sẵn trong thư phòng chờ ta.
Vú hầu chăm sóc ta từ bé nhắc nhở ta một câu: “Tiểu thư, tướng quân và phu nhân đang giận lắm, tiểu thư cẩn thận đấy…”
Kiếp trước, hai người đều không hài lòng trước hành động ta tiêu ngàn vàng mua Thôi Chiếu về.
Nhất là mẫu thân.
Thứ bà coi trọng nhất trong cả một đời kinh doanh đó chính là giá trị của đồng tiền.
Trong mắt bà, nam nhân trên đời này có ngàn người vạn người nhưng vàng thì không phải nói có là có?
Vì thế, bà đã giận ta mấy tháng liền.
Nghĩ đến điều này, ta bèn lệnh cho thị nữ dẫn Thôi Uyên đi.
Bản thân thì đến thư phòng.
Thế mới biết tại sao vú hầu lại bảo ta phải cẩn thận.
Hóa ra, tin đồn có người đã vung tay chi một ngàn lượng vàng mua Thôi Chiếu công tử đã lan rộng.
Ai nghĩ người này là ta.
Mẫu thân ném nghiên mực về phía ta, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta: “Lâm Lệnh Vi, một ngày không bị đánh thì không chịu yên thân hả, trước kia con bám đuôi tên họ Thôi kia thì ta không quan tâm, nhưng con phung phí một ngàn lượng vàng của lão nương để chai mặt mê mệt người ta, lão nương thề không đội trời chung với con!”
Mẫu thân của ta hơi nóng tính.
Nếu không thì sao có thể trị được phụ thân ta chứ.
Ta nghiêng người, thong thả ngồi xuống nhặt nghiên mực, ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt.
“Không phải một ngàn lượng vàng mà là ba mươi lượng bạc.”
“Cũng không phải Thôi Chiếu mà là Thôi Uyên.”
“Thôi Uyên?”
Lần ngày, người kinh ngạc lại là phụ thân của ta.
Ông dẫn binh giết địch mấy chục năm, không chỉ chưởng quản toàn bộ thủ vệ, lực lượng canh phòng của kinh thành mà hồi trẻ còn từng trấn thủ biên quan, giao chiến với kẻ địch ngoại bang.
Bây giờ, ở biên thành vẫn có rất nhiều tướng lĩnh là học trò của ông.
Bởi vậy khi nghe tới cái tên Thôi Uyên, phụ thân không lấy làm xa lạ.
Ông trầm mặc một thoáng, chậm rãi lên tiếng.
“Y là một con rồng ẩn mình, tương lai thế nào khó mà nói trước.”
Kiếp trước, ta xin phụ thân cho Thôi Chiến vào quân doanh dưới trướng ông, làm một tham mưu.
Vì có phụ thân nâng đỡ, lại thêm tổ tiên Thôi thị cũng là thế gia vọng tộc nên cũng nhiều lần lập công.
Thánh thượng khai ân, mở cho hắn ta một cơ hội trên con đường làm quan.
Mà lần này…
Ta liếc phụ thân, vậy mà phụ thân cũng nghĩ giống ta.
Lâm đại tướng quân trầm tư giây lát, gõ lên bàn một cái rồi nói.
“Được.”
“Để Thôi Uyên đi theo ta đi.”
“Trong quân doanh ta vẫn có tiếng nói trong mấy chuyện này.”
Đây cũng là mục đích mà ta đến tìm phụ thân.
Cuối cùng thì kiếp này của Thôi Uyên cũng không cần tới cái nơi âm u tăm tối Trấn phủ ti kia, không cần bò ra từ trong núi thây biển máu để vươn lên đỉnh cao nữa.
Lần này, hắn có thể quan minh chính đại đi trên con đường của mình rồi.