Lê Tinh - Chương 3
Tạ Minh Tiêu nghe thế, không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
“Đứng lại đó cho ta! Không đánh gãy chân ngươi, ta không làm người nữa!”
Vậy là cả nhà ba người, một kẻ đuổi, một kẻ chạy, một kẻ mắng, náo loạn cả hầu phủ như gà bay chó chạy.
Ta đứng ở đại sảnh, bỗng cảm thấy một nỗi bất lực sâu sắc.
Nghe nói hầu phủ của Vĩnh An hầu là gia đình quyền quý, lưng tựa hoàng hậu nương nương, đáng kính và khó tiếp cận.
Vậy mà khi cánh cửa khép lại, cảnh tượng bên trong lại ồn ào đến vậy.
Một ma ma bước vào, vô cùng bình tĩnh nói: “Phải còn đánh nhau một hồi nữa. Công tử chi bằng ngồi xuống, uống chén trà nóng, nhấm nháp miếng dưa, coi như xem kịch.”
Nói xong, bà đặt vào tay ta một đĩa dưa hấu.
“Bốp!” Một chiếc giày bay thẳng tới trước mặt ta.
“Bốp!” Lại thêm một chiếc nhẫn rơi xuống đất ngay cạnh.
Tạ Minh Tiêu lao thẳng về phía ta, ta nghiêng người tránh, hắn ngã sấp mặt xuống đất.
“Ngươi tránh cái gì mà tránh!”
Phu nhân xắn tay áo lao tới, kéo ta sang một bên.
Bà áy náy nói: “Tiểu thư sinh, ngươi cứ tránh ra, đừng để ý tới nó.”
Vừa nói, ánh mắt bà bỗng trở nên kỳ lạ, nhìn ta đầy nghi hoặc.
Bàn tay bà như vô tình bóp nhẹ vai ta.
Phu nhân giật mình kêu lên:
“Này, này, này! Ngươi… không phải, ngươi là…”
Ta lặng lẽ lùi về sau một bước.
Vĩnh An hầu thở hổn hển chạy tới, gắt lên: “Phu nhân! Bệnh cũ của bà lại tái phát rồi sao? Sao lại đi nắn xương tiểu thư sinh? Tiểu thư sinh, đừng để bụng, phu nhân nhà ta có sở thích xem tướng xương, thấy ai cốt cách kỳ lạ là lại muốn sờ nắn một chút.”
Phu nhân quả nhiên tinh thông tướng xương, vừa rồi bà đã phát hiện thân phận nữ nhi của ta.
Trong khoảnh khắc đó, hàng loạt suy nghĩ ứng phó trào dâng trong đầu ta.
Hoặc dùng Tạ Minh Tiêu uy hiếp phu nhân, hoặc cúi mình tỏ vẻ đáng thương để cầu xin tha thứ.
Nhưng ta chỉ giữ vẻ bình thản, theo phu nhân đi vào hậu viện.
Phu nhân nhìn ta, đôi mắt đột nhiên đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Ôi, tiểu thư sinh, ngươi đi đến ngày hôm nay, hẳn đã chịu không ít khổ cực.”
Ta nghe vậy, khẽ sững người.
Đôi tay giấu sau lưng run rẩy.
Ta muốn nói với bà rằng không có gì quá khổ sở.
Nhưng, thường ngày vốn lời lẽ lưu loát, giờ đây lại không thể thốt ra dù chỉ một câu.
Phu nhân nâng tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
Bàn tay bà ấm áp và dịu dàng.
“Ngươi hiện nay tuổi còn nhỏ, có chút gầy yếu cũng không ai dị nghị. Nhưng mai sau vào triều làm quan, năm tháng trôi qua vẫn cứ thế này, e rằng khó tránh bị nghi ngờ.” Phu nhân ôn tồn nói. “Từ nay về sau, cứ ngày nghỉ đến hầu phủ, ta sẽ dạy ngươi một bộ quyền pháp dưỡng sinh, giúp ngươi rèn luyện cốt cách.”
Ta hỏi: “Phu nhân không thấy việc nữ cải nam trang đi thi đọc sách là một chuyện đại nghịch bất đạo sao?”
Phu nhân mỉm cười, hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ đó là đại nghịch bất đạo sao?”
Ta trầm ngâm, khẽ đáp: “Nam nhân nghĩ vậy.”
Phu nhân khinh thường nói: “Đó là vì nam nhân sợ nữ nhân giành mất quyền lực của họ, nên mới đặt ra nhiều khuôn phép như thế để ràng buộc nữ nhân. Họ nhốt nữ nhân trong hậu viện, trong xiêm áo, trong việc sinh con đẻ cái, để nữ nhân không có thời gian suy nghĩ liệu mình có thực sự muốn làm nữ nhân hay không.”
Bà nói “nữ nhân” như thể đó là xiềng xích, là gông cùm.
“Nhưng nếu thế giới này đảo ngược thì sao? Nam nhân vừa sinh ra, đã có người dạy bảo rằng:
Nam nhân phải tam tòng tứ đức, phải ôn nhu nết na.
Nam nhân vô tài mới là đức, sinh con dưỡng cái là thiên chức của nam nhân.
Nam nhân phải thuận theo mẫu thân, thê tử, vì họ mà hy sinh tất cả.
Vậy lúc ấy, thế giới này sẽ ra sao?”
Bà kết luận: “Vậy nên, giới tính chỉ là sự định nghĩa của xã hội. Nhưng chính chúng ta không nên để người khác định nghĩa bản thân mình.”
Phu nhân kéo ta ngồi xuống, nói chuyện hồi lâu. Những lời bà nói khiến lòng ta rung động sâu sắc.
Ta ngơ ngác đáp: “Phu nhân, thật lòng mà nói, trước đây ta chỉ nghĩ đơn giản là muốn đỗ đạt công danh, chưa từng suy nghĩ sâu xa đến vậy.”
Dưới ánh mắt dịu dàng của bà, ta bắt đầu kể cho bà nghe câu chuyện của mình.
Ta kể:
“Mẹ ta là một cô nương thanh quan trong kỹ viện, chờ người chuộc thân.
Bà cùng cha ta ân ái một lần mà mang thai ta.
Trong kỹ viện, có một người mù sờ bụng mẹ, nói rằng nếu sinh được con trai, ắt sẽ là trạng nguyên.
Cha ta vui mừng, lập tức chuộc mẹ ra khỏi kỹ viện.
Nhưng, đến lúc sinh, lại hạ sinh một bé gái.
Lời hứa hẹn về danh phận chính thê liền tan thành mây khói.
Ta cùng mẹ bị nhốt trong một tiểu viện ẩm thấp, ngày ngày chịu đựng mà sống.
Đúng vậy, chỉ là chịu đựng.
Mỗi lần bị mẹ treo lên đánh, ta đều tự hỏi, bao giờ những ngày này mới kết thúc.
Mỗi khi đói quá mà phải đào giun đất lên ăn, ta lại tự nhủ, nếu có thể được ăn no, thì sống cũng không tệ.”
Ta không tên không họ, lớn lên một cách mơ hồ đến năm năm tuổi.
Nhưng mẹ ta không chịu nổi trước.
Bà quyến rũ một thương nhân giàu có đi qua Thanh Châu.
Trước khi đi, bà châm một ngọn lửa, đốt sạch hai gian tiểu viện này.
Mẹ ta cuỗm hết tài sản của cha, kéo theo ta, hai mẹ con đứng nhìn cha giãy giụa trong ngọn lửa.
Mùi da thịt cháy xộc vào mũi.
Cha ta gào thét, cầu xin chúng ta cứu ông.
Mẹ ta chỉ đứng đó, không nói một lời, lạnh lùng cười.
Đến khi cha chết hẳn, bà dẫn ta rời khỏi.
Sau đó, mẹ bỏ ta lại trong con hẻm sau kỹ viện.
Bà nói:
“Ngươi nên cảm ơn ta, vì đã cho ngươi một thân xác. Có thân xác này, ngươi sẽ không chết đói.”
Nói xong, mẹ rời đi.
Đêm hôm đó mưa rất lớn.
Ta nằm úp trong vũng nước, nhìn bóng lưng bà ngày càng xa, đến khi hoàn toàn biến mất.
Về sau, ta lấy ngày hôm đó làm ngày giỗ của mẹ.
Mưa quá lớn, ta lại quá đói, úp mặt xuống vũng nước uống nước bẩn.
Lúc đó, cửa sau kỹ viện mở ra.
Một nhóm cô nương xinh đẹp chen chúc đứng nhìn ta.
“Đây là con của Thanh Bình à?”
“Nghe nói nếu là con trai thì sẽ đỗ trạng nguyên.”
“Thằng nhóc bẩn thỉu này đói đến mức đang ăn bùn kìa.”
Một giọng điệu chanh chua vang lên:
“Đám các ngươi chen chúc ở đây làm gì? Ồn ào đến mức làm ta mất giấc.”
Một cô nương khác, kiều diễm hơn hẳn, bước ra từ cửa. Nàng cầm một chiếc ô, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu.
Nàng bước tới, đá nhẹ vào ta một cái. Ta ngất lịm.
Nàng cất tiếng gọi: “Giải tán hết đi! Con bé này chết đói rồi! Hôm nay ta làm việc thiện, bỏ tiền thuê người chôn nó.”
Đám cô nương thấy chẳng còn gì đáng xem nữa, liền tản ra.
Ba tháng sau, ta trở thành một đứa trẻ gầy còm sống trong kỹ viện.
Chính đại tỷ và nhị tỷ đã cứu ta.
“Cuối cùng cũng có chút da chút thịt.” Đại tỷ bóp má ta, cười tươi nói: “Nghĩ lại lần đầu thấy ngươi nằm úp trong vũng bùn uống nước bẩn, ngẩng đầu lên như một bộ xương khô, làm ta sợ chết khiếp.”
Nhị tỷ trợn mắt, thở dài: “Thanh Bình còn chẳng cần nó, vậy mà tỷ lại nhặt về nuôi. Tỷ biết mỗi tháng nuôi đứa nhỏ này tốn bao nhiêu bạc không?”
Đại tỷ hừ nhẹ: “Tiếp vài người đàn ông là đủ, nuôi được.”
Nhị tỷ nhét một miếng bánh đậu xanh vào miệng ta, làu bàu: “Nó còn chưa biết nói, thật sự có thể đỗ trạng nguyên, giúp chúng ta thoát khỏi thân phận thấp hèn sao?”
Bánh đậu xanh từ từ tan trong miệng ta.
Đại tỷ và nhị tỷ nhìn ta, rõ ràng cũng không tin việc ta có thể thi đỗ trạng nguyên.
Hai người họ đồng loạt thở dài.
Ta nuốt miếng bánh, khó nhọc nói: “Ta… ta… tỷ tỷ, ta có thể… đỗ trạng nguyên.”
Lần đầu tiên nghe ta nói, cả hai đều trố mắt kinh ngạc.
Nhị tỷ bật cười: “Tưởng đâu là một đứa bé câm, hóa ra chỉ là kẻ nói lắp. Được rồi, ngày mai sẽ đưa ngươi đến trường học.”
Vậy là năm ta năm tuổi, chưa biết mặt chữ, đã được đưa tới trường học.
Thật ra, trong lòng các tỷ không ai tin rằng ta có thể đỗ trạng nguyên.
Đại tỷ nghĩ, không đọc sách thì cũng chẳng có gì làm. Chẳng lẽ sau này gả đi sinh con? Quá vô nghĩa.
Nhị tỷ cho rằng, đàn ông đều đi học, chắc chắn có lợi ích. Dù thế nào, cứ học trước đã, không mất gì.
Hai người họ cũng chẳng có kế hoạch cụ thể nào.
“Cứ nuôi trước đã.” Các tỷ nói như thế.
27.
Kỹ viện ban ngày vốn không mở cửa, nhưng từ khi các tỷ trong lầu biết tới sự tồn tại của ta, mọi chuyện dần thay đổi.
Từ đó, cánh cửa sau kỹ viện, ban ngày cũng mở.
Mỗi ngày, ta mặc bộ y phục sạch sẽ, mang theo túi sách, đi học.
Học hành rất tốn kém, nhưng đại tỷ và nhị tỷ chưa từng tiếc tiền.
Các tỷ mua cho ta bút lông, giấy mực tốt nhất. Cần quyển sách nào, họ liền đến hiệu sách mua quyển đó.
Nếu có ai bắt nạt ta, các tỷ liền đến tận nơi đòi công bằng.
Đại tỷ chống hông đứng ngay trước cửa trường, lạnh lùng cười: “Ta là một kẻ làm nghề kỹ nữ, chẳng cần thể diện, cũng không quan tâm lễ nghĩa. Nếu ta phát hiện ai dám làm bẩn y phục của Lê Tinh nhà ta, ta sẽ khiến kẻ đó thành một đứa trẻ không cha!”
Lời này vừa truyền ra, rất lâu không ai dám động đến ta nữa.
Đại tỷ biết chuyện, đắc ý nói: “Hừ, đến lúc cần, vẫn phải trông cậy vào ta. Nửa thành Thanh Châu này, bao nhiêu phụ nữ sợ ta cướp đàn ông của họ.”
Nhị tỷ cười khúc khích: “Nhìn ngươi tự mãn kìa. Mới hôm trước vừa đánh nhau với một bà đến tận cửa đấy thôi.”
Hai người vừa nói vừa cãi cọ, ầm ĩ cả lên.
Các tỷ muội trong kỹ viện thấy ta ngày một trưởng thành, có người trêu: “Ồ, Hồng Phất và Lục Tú thật sự nuôi lớn được cô bé này rồi.”
Hồng Phất là đại tỷ, tính khí nóng nảy như thuốc pháo, châm vào là nổ.
Lục Tú là nhị tỷ, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong mềm yếu, rất dễ dỗ dành.
Ta từng hỏi các tỷ tên thật của họ là gì.
Các tỷ chỉ đáp: “Không nhớ nữa.”
Vào kỹ viện, các cô nương đều lấy những cái tên như Như Nhi, Bình Nhi. Không có họ, tức là không có nguồn gốc.
Những cái tên ấy, vô nghĩa như chính cuộc đời họ, dường như chỉ để nhắc nhở họ rằng mình chỉ là món đồ chơi.
Nhưng các tỷ lại nghiêm túc đặt cho ta một cái tên.