Lấy Độc Trị Độc - Chương 4
15
Tôi lén lút thò tay xuống khe ghế sofa, mò ra một chiếc điện thoại thông minh.
Không đợi anh họ nổi giận, tôi vội vàng giơ điện thoại lên, giải thích gấp gáp:
“Đây là điện thoại em mua lại bằng tiền vay mượn.
“Mục đích là để chơi trò này kiếm tiền.”
Vừa nói, tôi vừa mở một ứng dụng trong máy.
Trên màn hình hiện ra một giao diện đầy những ô vuông rực rỡ, bên trong có nhiều lựa chọn khác nhau:
Xì tố, vòng quay, đấu bò, mậu binh, bài cào…
Anh họ giật lấy điện thoại, cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên cười lạnh:
“Ha, giỏi quá ha?
“Mày dám đánh bạc trên mạng? Mày có biết cờ bạc online là phạm pháp không?!”
“Không không không! Không phải cờ bạc!” Tôi vội xua tay, gấp gáp giải thích:
“Trên đây chỉ chơi bằng điểm thôi.
“Điểm tích lũy có thể đổi quà, nếu không thích quà thì có thể dùng điểm để quay thưởng.
“Càng tiêu nhiều điểm, khả năng trúng thưởng càng cao.
“Mà kiểu gì cũng trúng!”
Giọng tôi càng nói càng nhỏ, nhưng anh họ vẫn nghe thấy rõ ràng.
Hắn liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tia tính toán.
Tôi lén quan sát hắn, dè dặt hỏi:
“Anh… em có thể… lấy lại điện thoại không?”
“Lấy cái gì mà lấy!”
Anh họ gắt lên, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam.
“Đây rõ ràng là đánh bạc! Mày không được chơi nữa, tao tịch thu!”
“Không được! Đây là điện thoại của em—”
Tôi nhào tới định giật lại, nhưng hắn đạp thẳng một cú, khiến tôi ngã sõng soài xuống sofa.
“Cướp cái gì mà cướp?!”
“Mày còn lộn xộn, tao sẽ mách mẹ tao! Tao sẽ bảo bà ấy đuổi mày ra khỏi nhà!”
Hắn giơ điện thoại lên, giọng điệu đầy đắc ý:
“Làm sao tao có thể để em trai tao sa đọa vào mấy trò này được?
“Tao đang giúp mày đấy! Giờ mày nên tập trung học hành, đợi mày tốt nghiệp rồi, tao sẽ trả điện thoại lại cho mày.”
Nói xong, hắn ôm điện thoại đi thẳng vào phòng, “cạch” một tiếng, khóa trái cửa.
…
Tôi nằm im, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Cơn giận trên mặt bỗng chốc biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Tôi phủi bụi giày dính trên áo mình, bình tĩnh ngồi dậy, tiếp tục ăn nốt phần gà rán còn lại.
16
Nửa đêm, tôi cuộn tròn trên sofa, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Từ trong phòng vọng ra những tiếng thì thào phấn khích:
“Trúng rồi! Trúng rồi!”
…
Một ngày nọ, tôi vừa tan học về đến nhà, phát hiện cô chú đều không có ở nhà.
Có lẽ họ tăng ca, chưa về.
Vừa đặt cặp xuống, anh họ đã lao ra từ trong phòng, tóm chặt cổ áo tôi, gầm lên:
“Mày lừa tao! Trò này không thể thắng được!”
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, trông như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Trong tay hắn chính là chiếc điện thoại tôi từng sử dụng, màn hình vẫn hiển thị giao diện của ứng dụng kia.
Tôi bày ra vẻ mặt oan ức, giọng điệu vô tội:
“Em đâu có bắt anh chơi đâu?
“Anh nói anh không chơi cơ mà?”
“Bớt lắm mồm lại!” Hắn tung một cú đẩy, ép tôi sát vào tường, nghiến răng gằn giọng:
“Trả tiền đây ngay! Tao tiêu hết tiền sinh hoạt tháng sau rồi!”
Tôi chớp mắt vô tội:
“Thật sự không phải lỗi của em. Hay là… để em xem thử anh chơi thế nào?”
Tôi nhận lấy điện thoại, mở lịch sử đặt cược ra xem.
Hắn đã chơi qua gần hết các trò, nhưng đều thua nhiều hơn thắng.
Dù đặt cược rất cẩn thận, nhưng vài ngàn tệ cũng đã tan thành mây khói.
Tôi cau mày, làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa, sau đó chậm rãi nói:
“Cách anh chơi sai rồi.
“Trò này có mẹo cả đấy.
“Nếu ván đầu anh đặt 1 đồng và thua, ván sau phải đặt 2 đồng.
“Nếu thắng, sẽ lấy lại vốn. Nếu thua, ván tiếp theo đặt 4 đồng.
“Chỉ cần thắng một lần, tất cả tiền thua trước đó sẽ được lấy lại.”
…
Hắn đột nhiên đập trán, như vừa được khai sáng:
“Đúng rồi! Chẳng qua là do trước giờ tao quá nhát, chỉ đặt cược từng chục đồng, thắng cũng chẳng thấy phấn khích gì!”
Nhưng ngay sau đó, hắn lại xụ mặt xuống, vò đầu bứt tai:
“Nhưng tao hết tiền rồi! Tiền sinh hoạt tháng sau cũng bay sạch. Tao lấy đâu ra vốn chơi tiếp đây?”
Tôi nhìn thấy ánh mắt hắn đột nhiên rơi xuống tôi, vội vàng lùi về sau một bước, xua tay:
“Em không có tiền đâu! Cô lúc nào cũng canh em như canh trộm.
“Hay là… anh trả lại điện thoại cho em đi? Em kiếm được tiền rồi sẽ chia cho anh một ít.”
“Mày mơ à?!”
Hắn liếc xéo tôi, bĩu môi đầy khinh thường:
“Tao sẽ tự nghĩ cách kiếm tiền.
“Còn mày… tốt nhất là giữ kín miệng!
“Nếu để tao phát hiện mày nói lung tung, thì…”
Hắn giơ tay lên, như thể sắp tát.
Tôi lập tức rụt cổ lại, không dám phản kháng.
Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó thò tay vào túi, móc ra một chùm chìa khóa.
Không chút do dự, hắn đi thẳng vào phòng của cô chú.
17
“Mấy hôm nay lạ thật, sao em cứ thấy tiền trên đầu giường hao hụt đi nhiều thế nhỉ? Anh có lấy không?”
Chú lắc đầu, thản nhiên đáp:
“Anh không động vào.”
“Vậy thì lạ thật…”
Cô ruột liếc mắt nhìn ra phòng khách, ánh mắt dừng lại trên người tôi.
Đột nhiên, bà ta cao giọng quát:
“Hứa Quang Minh, mang cặp sách của mày lại đây tao kiểm tra!”
Tôi ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, bà ta đã bước tới, giật lấy cặp sách, dốc ngược xuống.
Sách vở, bài kiểm tra rơi vãi khắp sàn.
“Bảo đưa thì đưa! Mày lén lút gì thế hả?!”
Bà ta lật tung từng ngăn, nhưng… không có gì cả.
Sắc mặt bà ta sa sầm.
Tôi nóng nảy, giọng đầy bức xúc:
“Cô đang làm cái gì vậy?! Cô tìm cái gì?!”
“Câm miệng!”
“Khai mau! Mày có lẻn vào phòng tao lấy tiền không?!”
“Không có!”
“Mày còn dám chối à?! Ngoài mày ra thì còn ai vào đây?!
“Thằng ranh con này, không đánh cho một trận thì không chịu nói thật đúng không?!”
Bà ta vớ lấy cây chổi, chuẩn bị giáng xuống người tôi.
Đúng lúc này, cửa phòng anh họ bật mở.
Hắn ngáp dài, giọng bực bội:
“Ồn chết đi được! Có để yên cho người ta học không hả?!”
Ánh mắt hắn lướt qua tôi, rồi lạnh nhạt nói:
“À đúng rồi mẹ, mấy hôm trước trường thu tiền học thêm.
“Con thấy mẹ không có ở nhà, nên đã lấy tiền trong phòng mẹ đóng luôn rồi.
“Quên không nói với mẹ.”
“Hả?” Cô ruột sững người.
“Là con lấy à?”
Hắn liếc mắt, cười khẩy:
“Sao? Mẹ tiếc tiền à? Nếu vậy thì khỏi đóng cũng được. Con cũng chẳng muốn đi học thêm lắm đâu.”
“Ấy đừng đừng đừng!”
Cô ruột lập tức đổi giọng, nở một nụ cười xun xoe:
“Việc học của con mới là quan trọng nhất!
“Chỉ cần giúp con nâng cao thành tích, mẹ chẳng tiếc gì hết!
“Thôi, mau vào phòng học đi, mẹ với ba không làm ồn nữa!”
Bà ta cười tươi bước tới, dịu dàng đóng cửa phòng hắn lại.
Sau đó, bà ta xoay người lại, ánh mắt lạnh tanh nhìn tôi.
Không có một chút áy náy nào.
Chỉ thản nhiên nói một câu:
“Thu dọn đống đồ đi, đừng làm bừa bộn.”
18
Kỳ thi đại học sắp đến, nhờ phúc của anh họ, tôi cũng được ăn mấy bữa cơm có thịt.
Giờ đây, hắn chẳng khác nào hoàng đế trong nhà, chỉ việc ngồi chờ cơm dâng, áo đến tay.
…
Thậm chí, cô chú còn thuê một căn phòng nhỏ gần nhà, bắt tôi dọn sang đó ở, với lý do:
“Sợ mày làm ảnh hưởng đến việc ôn thi của anh mày!”
Tôi mừng như bắt được vàng, vui vẻ dọn ra ngoài.
Rất nhanh, mùa thi đại học cũng đến.
Khi kỳ thi kết thúc, cả nhà họ dồn toàn bộ tâm huyết vào anh họ tôi.
Họ thậm chí nghỉ hẳn ba ngày làm việc, chỉ để đưa đón hắn đi thi.
…
Đến ngày thi cuối cùng, khi chuông vừa reo báo hết giờ, anh họ là người đầu tiên lao ra khỏi phòng thi.
Cô ruột mừng rỡ chạy đến, hỏi dồn dập:
“Thi thế nào rồi con?!”
Hắn vẫy tay đầy tự tin, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Chuyện nhỏ thôi!”
Trong lúc cả gia đình họ đang phấn khích tột độ, thì từ phía sau, một học sinh khác vừa bước ra khỏi phòng thi bỗng cau mày nhìn hắn:
“Ơ, cậu không phải là thằng ngồi trước tôi, người đã nộp bài trắng hay sao?
“Mọi người vui mừng cái gì thế?”
Không khí đột ngột đóng băng.
Cô ruột đứng đờ người.
Chú trợn tròn mắt, quay ngoắt sang con trai mình:
“Mày… mày nộp giấy trắng?!”
Anh họ bị vạch trần ngay tại trận, trừng mắt nhìn cậu bạn kia, sau đó lơ đãng xua tay:
“Yên tâm đi! Ba mẹ cho con đi học cũng chỉ để sau này kiếm thật nhiều tiền thôi mà.
“Con sắp kiếm được rồi! Chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa thôi, ba mẹ cứ ngồi yên hưởng phúc là được!”
Cô ruột chưa kịp nói gì, đột nhiên lảo đảo ngã quỵ.
“Mẹ nó ơi!”
Chú hốt hoảng lao tới, nhưng không kịp.
Cô đã trực tiếp ngất xỉu ngay tại chỗ.
…
Tôi đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, cùng chú loay hoay chạy tới chạy lui.
Còn anh họ tôi?
Hắn thản nhiên ngồi trên ghế ngoài hành lang, tập trung bấm điện thoại, không thèm ngó ngàng đến mẹ mình.
…
Chú nhìn cảnh đó, cơn giận bùng lên, trực tiếp đập một cái thật mạnh lên đầu hắn:
“Thằng khốn nạn này! Mày còn không bằng thằng Quang Minh!
“Mẹ mày còn đang nằm bên trong kia đấy!”
Anh họ bị đánh, nhăn nhó xoa đầu, lười biếng đáp:
“Aiya, ba à, bác sĩ đã nói rồi mà, mẹ không sao hết.
“Chẳng qua chỉ là bị tức quá mà thôi, cũng đâu có gì đâu.
“Vậy sau này con không làm mẹ tức nữa là được chứ gì?”
Hắn ngước lên, nhếch mép cười, ánh mắt lóe lên tia tham lam:
“Đợi đến khi ba mẹ thấy được tiền, chắc còn vui hơn bây giờ ấy chứ!”
Mặt chú đỏ bừng, tức giận đến mức không nói nên lời.
…
Tôi nhìn hắn thật sâu, không nói gì, chỉ xoay người rời khỏi bệnh viện cùng chú.
20.
Sau khi tỉnh lại trong phòng bệnh, cô ruột mắng chửi anh họ một trận té tát.
Nhưng hắn chẳng buồn nghe, vừa ngoáy tai vừa nhàn nhã bỏ ra ngoài.
Không ngờ, cô lại đột nhiên quay sang trút giận lên tôi:
“Tất cả là tại mày, đồ sao chổi!”
“Trước đây Thành Thành ngoan ngoãn lắm, chính mày làm hư nó!”
“Cút đi! Biến khỏi mắt tao ngay! Đồ nghiệt chủng! Nhà họ Hứa không có đứa con hoang như mày!”
…
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ khoác balo lên vai, đi ra hành lang.
Dù đã rời xa, nhưng những lời lẽ cay độc vẫn vọng ra từ trong phòng bệnh.
Con hoang.
Quả là một cách diễn đạt trực tiếp.
Mẹ tôi đã mang thai trước khi cưới, vừa về làm dâu hai tháng đã chết trên bàn mổ vì khó sinh.
Cha tôi chẳng bao lâu sau cưới một cô gái làm trong quán bar về làm vợ.
Ai ngờ người đàn bà đó chỉ nhằm vào tài sản của ông ta.
Cô ta cuỗm sạch tiền, rồi phủi tay bỏ đi.
Ông ta thì ngày càng sa vào rượu chè, đến một ngày mùa đông, say khướt ngủ quên ngoài trời.
Lúc được phát hiện, cơ thể đã cứng đờ vì lạnh.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng được hưởng hơi ấm gia đình.
Chỉ có ông nội, dùng thứ tình yêu vụng về nhưng chân thành nhất, thắp sáng cuộc đời tôi.
Thế nhưng, người tốt tại sao không sống lâu?
Ông mất rồi.
Tôi không còn gì để vướng bận nữa.
Một lát sau, có y tá vào phòng bệnh thúc giục thanh toán viện phí.
Ngay sau đó, bác trai hốt hoảng hét lên:
“Hết tiền?! Không thể nào!”
“Thẻ này cũng không có sao?!”
“Trời đất ơi, số tiền đó…”
“Toàn bộ đều đã được chuyển vào tài khoản của Thành Thành!”
“Thằng nhóc đó rút hết tiền làm gì?!”
“Vợ ơi! Vợ ơi em làm sao thế?!”
“Bác sĩ! Có ai không?! Cứu người!”
21.
Anh họ biến mất, mang theo toàn bộ tiền tiết kiệm của hai người họ.
Không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, cô ruột nghe tin dữ, tức giận đến mức phát bệnh nặng hơn, phải buộc chặt vào giường để tránh phát tác.
Dù có tỉnh táo, bà ta cũng không thể trở lại bình thường được nữa.
Nửa người bị liệt, miệng méo, mắt xếch, không thể xuống giường.
Trong khoảng thời gian họ nằm viện, tôi đã đổi khóa nhà.
Ngôi nhà này là của ông nội để lại cho tôi.
Không ai có thể cướp đi.
Chú tức giận đến cực điểm, liền kiện tôi ra tòa.
Dù còn nhỏ tuổi, tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng từ trước và đưa hết cho đội trưởng Hàn.
Ngoài ra, tôi còn trích một phần từ tiền bồi thường để thuê luật sư.
Kết quả, tôi thắng kiện.
Sau đó, đội trưởng Hàn xin quyền giám hộ tôi, giúp tôi tiếp tục học cấp ba.
Về sau, tôi nghe nói Vương Tân Vũ giáo viên chủ nhiệm cũ của tôi lại tiếp tục đi dạy.
Nhưng chưa đầy một năm, bà ta bị hai học sinh quấn bao tải, đánh hai viên gạch vào sau đầu.
Từ đó, bà ta trở thành người ngớ ngẩn.
Hằng ngày lang thang trên phố, kéo tay lũ trẻ con đòi dạy học.
Bị phụ huynh đánh vài lần, cuối cùng bà ta chỉ còn biết chui xuống gầm cầu, giảng bài cho mấy con chó mèo hoang.
Nghe nói, dần dà còn có vài tên vô gia cư đến ngồi nghe say sưa.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi từ chối lời đề nghị hỗ trợ học phí đại học của đội trưởng Hàn.
Tôi biết mình không phải là người hợp với việc học hành.
Vậy nên, tôi quyết định vào Nam làm việc.
Ba năm sau, tôi dùng căn nhà của ông nội để thế chấp một phần, cộng với số tiền tôi tự dành dụm, mở một quán ăn nhỏ.
Dù diện tích không lớn, nhưng nhờ buôn bán đắt khách, chỉ trong sáu tháng, tôi đã hoàn vốn.
Những năm qua, tôi vẫn duy trì liên lạc với đội trưởng Hàn.
Ông ấy nghỉ hưu sớm, sống một cuộc đời thảnh thơi, ngày ngày tưới hoa, dắt chim đi dạo.
Ông cũng kể tôi nghe một chuyện:
Cô tôi đã mất vào năm ngoái.
Chú thì bệnh tật, sống lay lắt ở quê, không ai chăm sóc.
Nghe xong, tôi chẳng có cảm xúc gì cả.
Đối với tôi, họ chỉ là những người xa lạ.
Một ngày nọ, tôi vừa kéo cửa cuốn lên để mở quán, thì một người rách rưới, đầu tóc bù xù lao đến quỳ rạp xuống đất.
“Xin anh, xin anh, làm ơn cho tôi chút đồ ăn…! Làm ơn, tôi cầu xin anh…!”
Nhìn xuống, tôi thấy người ăn xin đó bị què, trông vô cùng thảm hại.
Cảm thấy tội nghiệp, tôi định lấy ít đồ ăn dư hôm qua để đưa cho hắn.
Nhưng khi nhìn xuyên qua lớp tóc rối, khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu kia…
Tôi sững người.
“Anh họ?”
Người đó cứng đờ, sau đó lập tức lắc đầu, hoảng loạn đáp:
“Hứa Quang… Không! Cậu nhận nhầm người rồi!”
Nói xong, hắn khập khiễng bỏ chạy, loạng choạng lao ra khỏi con phố.
Tôi đứng yên, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng khốn cùng ấy.
Đó cũng là lần cuối cùng trong đời tôi nhìn thấy hắn.
Có những lúc, tôi tự hỏi:
Nếu năm đó, tôi không làm vậy…
Người lang thang đầu đường xó chợ hôm nay…
Liệu có phải là tôi không?
(Toàn văn hoàn.)