Lấy Độc Trị Độc - Chương 1
01.
Ông nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối.
Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở.
Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông.
Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói:
“Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm.
“Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh!
“Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp.
“Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng.
“Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không?
“Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ!
“Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi chỉ biết cúi đầu xuống, vùi mặt vào cánh tay.
Những lời của giáo viên như những nhát dao sắc bén, từng chút một cắt nát trái tim vốn đã yếu đuối của tôi.
Tôi cắn chặt môi đến bật máu, vị tanh ngọt lan tỏa trong khoang miệng.
Cuối cùng, khi giáo viên bước ra khỏi cửa, tôi đột ngột đẩy bàn đứng dậy:
“Thưa cô, nếu người nhà cô qua đời thì sao?!”
“Hứa Quang Minh! Em dám ăn nói như thế với giáo viên hả?”
Giọng nói chói tai như âm thanh cào trên bảng đen, nhức nhối vô cùng.
“Đi tới văn phòng đứng ngay! Hôm nay em không cần học nữa đâu, có học cũng vô ích!”
02.
Trong văn phòng giáo viên, cô chủ nhiệm Vương Tân Vũ nhàn nhã nhấp ngụm trà.
Một lát sau, có giáo viên khác vào:
“Cô Vương, sao học sinh này lại phải đứng đây?”
Vương Tân Vũ đảo mắt: “Thì nó không hiểu tiếng người chứ sao, tôi thấy bọn trẻ bây giờ chẳng giỏi giang gì, mà tính cách lại cứng đầu, nói vài câu khó nghe liền đứng lên nguyền rủa tôi.”
“Thế thì cứ cho phụ huynh đến đón về là xong.”
“Xì, có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, cuối cùng trách nhiệm lại đổ lên đầu giáo viên chúng ta, đúng là xui xẻo.”
Nghe họ cười cợt, tôi nắm chặt tay đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng chẳng thấy đau chút nào.
Ánh mắt tôi dán chặt vào khung ảnh trên bàn làm việc của cô ta.
Lúc này, một giáo viên khác vỗ vào sau đầu tôi:
“Em còn không xin lỗi giáo viên đi à? Cô giáo các em ngày nào cũng lo cho các em, thật không dễ dàng gì.”
“Thôi thôi, tôi không dám nhận đâu.” Vương Tân Vũ làm ra vẻ khiêm tốn, nhưng ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
Tôi hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên, mắt đã ngân ngấn nước:
“Thưa cô, em xin lỗi, em biết lỗi rồi.
“Lời cô nói, em sẽ ghi nhớ. Sau này nhất định sẽ nghe lời cô, đừng giận em nữa.”
Khóe miệng Vương Tân Vũ cong lên một nụ cười chiến thắng, giống như một con gà trống vừa thắng trận, kiêu ngạo nhìn xuống tôi:
“Tôi lớn thế này mà chấp nhặt với em làm gì, lại thành ra nhỏ mọn quá. Tôi đang giúp gia đình em dạy dỗ em đấy, biết điều thì đi về chép bài năm lần, tan học đưa cho tôi.”
03.
“Em là heo à? Heo còn thông minh hơn em đấy! Bài dễ thế mà cũng làm sai, cô giảng đi giảng lại bao nhiêu lần rồi! Nếu em là con cô, cô đã tát cho em mấy cái rồi!”
Vương Tân Vũ lại đang phát điên, chỉ vì một học sinh làm sai một câu trong bài đọc hiểu vì thiếu ý.
Cô ta luôn tự hào về con trai mình.
Trường tôi học là trường liên cấp 9 năm, chúng tôi học cấp 2, con cô ta học cấp 1.
Thành tích của con cô ta luôn đứng đầu, mỗi khi chúng tôi làm bài không tốt, cô ta đều đem con trai mình ra so sánh.
Nói rằng con trai cô ta đã học hết chương trình lớp 9 rồi, còn chúng tôi đến chương trình lớp 8 cũng không hiểu nổi, chi bằng tìm đậu phụ mà đập đầu ch .t đi cho xong.
Chửi xong, cô ta vẫn chưa hết giận, tức tối nhìn xuống cả lớp, chẳng ai dám nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Chỉ có tôi, một kẻ vô hình trong lớp, lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô ta.
Cô ta như bị thách thức, nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt tôi:
“Nhìn cái gì? Nhìn gì mà nhìn? Mặt tôi có chữ hả? Đứng lên! Không cho phép ngồi!”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng huyên náo, như có chuyện gì đó rất náo nhiệt.
“Tôi xem đứa nào dám nhìn ra ngoài! Liên quan gì đến các người!”
Một giáo viên khác xông vào lớp, hốt hoảng hét lên:
“Cô Vương, không xong rồi! Đồng Dương… nh ảy l.ầ u rồi!”
Con trai của Vương Tân Vũ, tên là Đồng Dương.
Thân thể Vương Tân Vũ lảo đảo, đôi mắt mở to kinh hãi.
Giáo viên kia mắt đỏ hoe, khóc nức nở: “Cô mau đi xem đi, thằng bé không qua khỏi đâu.”
“Đồng Dương!!!”
Cô ta gào lên thảm thiết, lao ra ngoài, nhưng tôi đã nhanh tay đóng sầm cửa lại.
Tôi nhảy lên chắn trước cửa, nhìn thẳng vào mắt cô ta:
“Thưa cô, em có một câu hỏi không hiểu, cô giảng giúp em với.”
4
“Tránh ra! Đừng cản đường tao!”
Vương Tân Vũ lúc này đã hoàn toàn mất lý trí, túm chặt lấy tôi, cố gắng xô ra ngoài.
Bên cạnh, một giáo viên khác cũng hoảng hốt hét lên: “Em có biết tình huống bây giờ thế nào không? Mau tránh ra đi!”
Tôi vẫn đứng yên bất động, nghiêng đầu, chậm rãi cất giọng:
“Thế nào à? Trước giờ cô luôn dạy bọn em rằng học tập là trên hết. Nhảy lầu thôi mà, có gì to tát đâu? Nếu thực sự chết rồi, dù cô có chạy xuống cũng không thể khiến cậu ấy sống lại, đúng không? Còn nếu chưa chết, thì cô đi hay không cũng chẳng thay đổi được gì.
Nhưng thật trùng hợp, bây giờ em lại muốn học. Cô Vương sẽ không vì ích kỷ mà bỏ mặc chúng em đâu nhỉ? Dù sao đây cũng là điều cô luôn dạy bảo chúng em mà.”
Ánh mắt Vương Tân Vũ đờ đẫn nhìn tôi. Lúc này, nếu cô ta còn không nhận ra tôi đang trả thù, thì bộ não của cô ta có thể đem đi vứt rồi.
“Mẹ kiếp, cút ngay! Đồ súc sinh! Nếu con tao có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày!!!”
Cô ta lao tới, túm lấy cổ áo tôi, móng tay sắc nhọn cào rách da mặt tôi.
Tôi vẫn đứng yên, để mặc cô ta điên cuồng cào cấu, chỉ cắn răng giữ chặt cánh cửa. Dù mặt có bị rạch, thân thể có bị đá vài cú, tôi cũng không hề buông tay.
Dù gì tôi cũng là một nam sinh cấp hai, sức lực vẫn mạnh hơn một giáo viên như cô ta.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên dồn dập. Đúng lúc ấy, tôi chợt xoay người tránh sang một bên.
Hai giáo viên đằng sau mất đà, loạng choạng va vào cửa, nhưng lúc này họ không còn tâm trí để tranh cãi với tôi nữa. Họ vội vàng mở cửa, lảo đảo chạy xuống dưới.
Tôi đứng trước sự kinh ngạc tột độ của bạn cùng lớp, ung dung bước đến cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống.
Vương Tân Vũ đang quỳ rạp trên cáng cứu thương phủ vải trắng, gào khóc thảm thiết.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khoái trá khó tả.
Dường như cô ta cảm nhận được ánh mắt của tôi, khi cáng cứu thương được khiêng đi, cô ta bỗng dưng quay đầu, ánh mắt tràn ngập căm hận quét về phía cửa sổ.
Tôi mỉm cười, trên gương mặt đầy vết máu hiện lên một nét “ngượng ngùng”.
Tôi chậm rãi mấp máy môi:
“Đồ ngu. Đáng đời.”
5
Đồng Dương chết rồi.
Tầng bốn vốn không phải độ cao có thể gây tử vong, nhưng cậu ta không may mắn. Khi nhảy xuống, đầu đập thẳng xuống nền đất, gãy xương sống.
Gần như chết ngay tại chỗ.
Cạch!
Cửa lớp bị đẩy mạnh ra, vài người mặc đồng phục cảnh sát bước vào.
“Ai là Hứa Quang Minh?”
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Viên cảnh sát trung niên đứng đầu nhìn chằm chằm vào tôi:
“Ra ngoài với chúng tôi một chút, có chuyện cần hỏi.”
Tôi lặng lẽ đứng dậy, đi theo họ vào phòng họp.
Vừa đẩy cửa bước vào, một bóng người điên cuồng lao về phía tôi:
“Thằng khốn, tao bóp chết mày!!!!”
Là Vương Tân Vũ.
Giờ phút này, cô ta trông chẳng khác gì một kẻ điên, tóc tai rối bù, trên người dính đầy vết bẩn không rõ từ đâu.
“Chị Vương, xin bình tĩnh!”
Viên cảnh sát trung niên ra hiệu cho cấp dưới giữ chặt cô ta, sau đó quay sang hiệu trưởng.
Hoàng Hữu Phát cau mày nói:
“Cô Vương, cảnh sát đang làm việc, xin hãy giữ bình tĩnh. Tôi biết cô đang đau khổ, nhưng nếu có gì oan ức, cứ để cảnh sát điều tra rõ ràng.”
“Chính thằng khốn này! Nó hại chết con tôi! Bắt nó đi! Bắt nó ngay!!!!”
Viên cảnh sát trung niên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào tôi.
Ánh mắt ấy như muốn xuyên thấu toàn bộ tâm can tôi.
“Hứa Quang Minh đúng không? Cậu quen Đồng Dương chứ?”
Tôi gật đầu. Việc này không cần phải giấu.
“Vậy được, hiện tại giáo viên của cậu khẳng định cậu có liên quan đến vụ việc này. Hãy kể lại mọi chuyện cậu biết, tôi hi vọng cậu sẽ nói thật. Cậu cũng biết đấy, có những chuyện, dù cậu không nói, chúng tôi cũng sẽ tìm ra.”
Tôi im lặng, bàn tay siết chặt, trong mắt ánh lên những tia sáng vỡ vụn.
Ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Giọng nói của tôi khàn đặc, run rẩy:
“Không liên quan đến em… Em chỉ làm theo lời cô dạy thôi…
“Rõ ràng em không phải học sinh kém nhất, tại sao ngày nào cũng nhắm vào em? Chỉ vì em không có ba, không có mẹ, ngay cả người yêu thương em nhất cũng đã mất sao?!”