Lật Đổ Hoàng Quyền - Chương 4
Rất nhanh đã đến ngày diễn ra tiệc sinh nhật của Kỳ Linh Yên.
Sáng sớm, tôi nhận được tin nhắn từ Kỳ Thiên.
【Lão đại, hôm nay ngài định đến lúc mấy giờ? Tôi sẽ cho xe đến đón ngài!】
Tôi chỉ liếc nhìn một cái rồi ném điện thoại sang một bên, không trả lời mà tiếp tục tập trung ăn bữa sáng trước mặt.
Chị Dữu nhìn tôi với ánh mắt phức tạp:
“Nguyên Nguyên, em không đùa đấy chứ? Em thật sự muốn đi dự tiệc sinh nhật của Kỳ Linh Yên à?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Cô ta đưa thiệp mời cho em à?”
“Không.”
“Vậy em định vào bằng cách nào?”
“Đi bộ vào.” Tôi mỉm cười với chị Dữu, ra hiệu chị cứ yên tâm.
Chị Dữu không đi cùng tôi vì công ty gọi chị ấy về gấp, nên tôi tự lái xe đến.
Khi tôi đến nơi, vừa vặn nhìn thấy Kỳ Linh Yên và Kiều Khanh Khanh đang đứng ở ngoài đón khách.
Kỳ Linh Yên mặc một chiếc váy dài màu trắng, trên đầu đội vương miện, gương mặt trang điểm tinh xảo, đầu hơi ngẩng cao đầy kiêu ngạo.
Kiều Khanh Khanh mặc một chiếc lễ phục cao cấp màu đen, Kỳ Linh Yên đi tới đâu, cô ta theo sát tới đó.
“Giang Nguyên, cậu tới đây làm gì!”
Thấy tôi, Kiều Khanh Khanh vô cùng kinh ngạc.
Vì buổi tiệc sinh nhật này được phát trực tiếp toàn mạng nên cư dân mạng trên livestream cũng thấy được sự xuất hiện của tôi:
【Trời ạ, Giang Nguyên đúng là không biết xấu hổ nữa rồi sao? Thật sự bám theo đến cả tiệc sinh nhật của tiểu công chúa luôn à!】
【Linh Yên gửi thiệp mời cho Giang Nguyên sao?】
【Không có đâu! Là Giang Nguyên mặt dày tự mò đến đấy! Đúng là buồn nôn thật mà!】
Kỳ Linh Yên cười khẩy hai tiếng, bước trên đôi giày cao gót đến trước mặt tôi:
“Giang Nguyên, tôi chưa từng thấy ai mặt dày như cô đấy. Cô có biết đây là đâu không?”
“Chắc có người tò mò muốn biết tiệc sinh nhật của giới thượng lưu trông như thế nào nhỉ? Giang Nguyên, mặt cô dày thật đó!”
Tống Minh hùng hục chạy tới, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn tôi.
Kỳ Linh Yên khẽ ngẩng đầu kiêu ngạo:
“Hôm nay tôi đang vui nên không muốn chấp nhặt với cô. Nếu cô muốn mở rộng tầm mắt, muốn biết tiệc sinh nhật của tôi như thế nào thì có thể lên mạng xem livestream.
Nhưng tiệc sinh nhật của tôi tuyệt đối không cho phép đồ nhà quê như cô bước vào, biết điều thì cút đi, đừng để tôi phải gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài.”
Mấy người bọn họ thi nhau nói, không để cho tôi có cơ hội chen lời nào.
Đúng lúc này, một giọng nữ ôn hòa vang lên:
“Linh Yên, có chuyện gì vậy?”
Người vừa đến mặc một bộ sườn xám, tóc búi cao, gương mặt có vài nét giống với Kỳ Linh Yên.
“Mẹ!” Vừa nhìn thấy người đó, Kỳ Linh Yên liền nhào vào lòng bà ta.
Kiều Khanh Khanh nhanh nhảu cúi đầu chào:
“Chào Kỳ phu nhân.”
Sau đó cô ta bước lên, thì thầm kể cho Kỳ phu nhân nghe về thân phận của tôi.
Sau khi nghe xong, nụ cười trên mặt Kỳ phu nhân lập tức nhạt đi:
“Linh Yên nhà tôi thật sự quá tốt bụng mà. Người đâu, mau đuổi con chó hoang không biết từ đâu chui ra này đi.”
Vài tên bảo vệ nghe lệnh liền tiến về phía tôi, lúc này điện thoại trong túi tôi đột nhiên reo lên.
Thấy tên người gọi, tôi ấn nút nghe máy.
“Lão đại, ngài tới chưa? Tôi sẽ cho xe đến đón ngài!”
“Tôi tới rồi.”
“Hả? Sao tôi không nhìn thấy ngài nhỉ?”
Giọng của Kỳ Thiên vang lên từ trong điện thoại, Kỳ Linh Yên nghi hoặc:
“Mẹ, sao con nghe thấy giọng của ba vậy?”
Kỳ phu nhân cau mày nhìn tôi:
“Chuyện này là sao?”
Chuyện ân oán tình thù trong hào môn vốn dĩ không thiếu, chỉ trong vài giây, sắc mặt Kỳ phu nhân đã thay đổi mấy lần:
“Chẳng lẽ cô chính là người phụ nữ quyến rũ Kỳ Thiên sao?”
“Cái gì?”
Kỳ Linh Yên trợn to mắt, Kiều Khanh Khanh và Tống Minh cũng kinh ngạc há hốc mồm.
【Trời ơi! Trời ơi! Tôi vừa nghe thấy gì vậy?】
【Chết tiệt! Tôi cứ nghĩ Giang Nguyên chỉ là mặt dày muốn tới tham dự tiệc sinh nhật của tiểu thư Kỳ gia, không ngờ con ả này lại muốn quyến rũ Kỳ tổng, cố tình phá hoại gia đình người ta, làm tiểu tam!】
Sắc mặt Kỳ phu nhân tràn ngập tức giận, bà ta bước tới trước mặt tôi, giơ tay lên định tát một cái.
Tôi nắm lấy cổ tay bà ta, đẩy mạnh ra xa.
Kỳ Linh Yên đôi mắt đỏ ngầu, lao tới phía tôi:
“Giang Nguyên, con tiện nhân nhà ngươi, xem ta không xé nát mặt ngươi ra! Ta không cho phép ngươi phá hoại tình cảm của ba mẹ ta!”
Đúng lúc Kỳ Linh Yên chuẩn bị chạm vào tôi, một giọng nói tức giận từ xa truyền tới.
Chỉ thấy Kỳ Thiên cầm điện thoại đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta trợn tròn mắt:
“Dừng tay lại!”
Giọng nói của Kỳ Thiên khiến Kỳ Linh Yên đứng yên tại chỗ, cô ta không dám tin mà quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn ông ta:
“Ba… ba…”
Sắc mặt Kỳ Thiên vô cùng hoảng loạn, ông ta bước nhanh tới trước mặt chúng tôi:
“Mọi người đang làm gì vậy!”
Kiều Khanh Khanh vội vàng chạy tới:
“Kỳ tổng, Kỳ phu nhân đang dạy dỗ người phụ nữ có ý đồ bất chính với ngài.”
“Người phụ nữ có ý đồ bất chính?”
Kỳ Thiên kinh ngạc.
Kiều Khanh Khanh lập tức kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Cuối cùng, cô ta còn bổ sung một câu:
“Kỳ tổng, ngài thân phận cao quý, tất nhiên sẽ có nhiều phụ nữ có ý đồ bất chính với ngài, tôi biết đây không phải lỗi của ngài.”
“Tôi… mẹ kiếp cô!”
Kỳ Thiên không nhịn được mà chửi thề. Sắc mặt ông ta không còn có thể dùng từ hoảng loạn để miêu tả, trông như thể tai họa sắp ập đến.
“Mẹ cô đang làm việc ở trong kia đấy, nếu rảnh rỗi quá thì vào trong giúp mẹ cô đi!”
Một câu nói khiến Kiều Khanh Khanh đứng ngây người tại chỗ.
Có vài cư dân mạng nhạy bén bắt được từ khóa trong lời nói của Kỳ Thiên, lập tức đi tìm hiểu, kết quả phát hiện ra Kiều Khanh Khanh thực chất là con gái của người giúp việc nhà họ Kỳ.
Từ nhỏ mẹ cô ta đã làm việc ở nhà họ Kỳ, thường dẫn cô ta tới đó chơi và bồi dưỡng tình cảm với Kỳ Linh Yên.
Hóa ra đây chính là lý do vì sao Kiều Khanh Khanh và Kỳ Linh Yên lớn lên cùng nhau từ nhỏ?
Kỳ Linh Yên không dám tin mà nhìn cha mình:
“Ba, ba vì bênh vực tiểu tam mà mắng bạn của con sao? Ba, con ghét ba!”
Lời của Kỳ Linh Yên còn chưa dứt thì đã bị Kỳ Thiên tát một cái.
Xung quanh im lặng như tờ, tất cả khách khứa đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, không ai dám lên tiếng.
“Đây là lão đại của ba đấy!”
Có lẽ Kỳ Linh Yên không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Kỳ Thiên, nhưng Kỳ phu nhân thì hiểu ngay lập tức, sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch không còn giọt máu.
Kỳ Thiên nhanh chóng bước tới trước mặt tôi, cúi người không ngừng xin lỗi:
“Lão đại, tất cả là lỗi của tôi, là do tôi không quản giáo tốt con gái mình, để tiện nội và tiểu nữ thất lễ như vậy. Xin ngài đừng trách tội.”
Tôi cúi đầu liếc nhìn ông ta:
“Xem ra mấy năm nay Tổng bộ quản lý cậu quá lỏng lẻo rồi, vợ con cậu đều học được cái kiểu cậy quyền cậy thế như vậy cơ đấy.”
Một câu nói khiến Kỳ Thiên quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Từ nhỏ tôi đã đặc biệt hứng thú với đầu tư, lúc còn bé cha mẹ ly hôn, bỏ tôi cho bà nội nuôi dưỡng.
Khi không có việc gì làm, tôi bắt đầu chơi đầu tư, dần dần tự xây dựng nên tổ chức của riêng mình.
Kỳ Thiên chính là người đi ra từ tổ chức đó. Con gái hắn ta được gọi là tiểu công chúa Bắc Kinh, còn hắn ta được tôn xưng là “Hoàng đế” của giới Bắc Kinh. Tất cả nguồn lực hắn ta có đều là do tổ chức cung cấp.
Không ngờ lại nuôi hắn thành một kẻ tác oai tác quái như bây giờ.
Tôi không tin Kỳ Thiên lại không biết gì về những việc làm của Kỳ Linh Yên ở bên ngoài.
Kỳ Thiên ép Kỳ Linh Yên phải gọi tôi là bà cố nội và xin lỗi tôi. Kỳ Linh Yên vô cùng không cam lòng, mắng tôi là đồ không ra gì, kết quả suýt bị Kỳ Thiên đánh chết.
Nhưng tôi không chấp nhận lời xin lỗi của Kỳ Thiên, trực tiếp ra lệnh cho tổ chức xóa tên nhà họ Kỳ khỏi danh sách bảo hộ, đồng thời thu mua toàn bộ tài nguyên dưới tên tập đoàn Kỳ thị.
Chỉ trong chớp mắt, tiểu công chúa Bắc Kinh và “hoàng gia” của cô ta lập tức trở thành trò cười cho thiên hạ.
Cùng lúc đó, CR cũng đăng thông báo công khai hé lộ thân phận ông chủ đứng sau hậu trường của họ, đồng thời tag thẳng tên tôi trên mạng.
Đơn kiện của luật sư tôi cũng đã được gửi tới tay Kiều Khanh Khanh.
Nghe nói rất nhiều đối tác kinh doanh đồng loạt yêu cầu hủy hợp đồng với Kiều Khanh Khanh. Hơn nữa, thuế vụ của cô ta cũng bị điều tra ra vấn đề, chỉ trong thời gian ngắn đã tán gia bại sản, còn bị phong sát khỏi giới giải trí.
Tống Minh cầm quà tới mấy lần định xin lỗi tôi, nhưng tôi đều không chấp nhận.
Ở đoàn phim tôi đầu tư, tôi thấy anh ta đang đóng vai nam phụ, liền nói với đạo diễn:
“Sa thải đi. Để loại người này đóng phim sẽ làm bẩn tác phẩm của tôi. Dù gì… chúng ta cũng đâu phải kẻ ngu ngốc.”
Chị Dữu bước tới bên cạnh tôi, chị ấy định vỗ mạnh vào vai tôi nhưng lại dừng lại giữa chừng.
“Sao vậy, chị?” Tôi mỉm cười, kéo tay chị đặt lên vai mình.
Chị Dữu cười hì hì:
“Em tính sao với công ty đó?”
À… chị Dữu đang nói tới công ty đòi tôi năm trăm triệu tiền bồi thường hợp đồng.
“Đưa cho họ năm mươi đồng, hỏi xem có bán không.”
Chị Dữu ngẩn người trong chốc lát, rồi giơ ngón cái lên khen ngợi tôi.
Hóa ra cảm giác dùng quyền thế để áp bức người khác là như vậy.
Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều này, bởi vì tôi luôn tin rằng con người sinh ra đều bình đẳng.
Nhưng trên đời này lúc nào cũng có mấy kẻ hề thích nhảy nhót trước mặt người khác.
(Hết)