Lập Xuân - Chương 9
30
Gặp lại Phương Luật là điều ta không ngờ tới.
Hơn hai năm không gặp, hắn cao lớn hơn nhiều, giờ đã là một thanh niên trầm ổn.
Hắn bị nhốt trong lồng cùng bảy tám người mặc quân phục giống nhau.
Hắn không nhận ra ta, mà ta tất nhiên cũng không định nhận lại hắn.
Ta chỉ lặng lẽ tự mình mang cơm đến.
Nghe hắn nói chuyện với các chiến hữu: “Ta sẽ không chết, vì có người đang chờ ta.”
“Ai vậy?”
“Tất nhiên là người trong lòng ta!”
Trái tim ta nhói lên đau đớn.
Hắn còn quay sang nói chuyện với ta: “Này, đội trưởng của chúng ta sắp tới cứu rồi. Đến lúc đó, mọi người sẽ được tự do.
“Ngươi là người Ninh huyện sao? Có gặp một cô gái tên Lập Xuân không?”
Ta không trả lời, chỉ đưa bánh bao vừa làm xong cho hắn.
Ba ngày sau, quân đội bị tập kích trong đêm, Phương Luật và những người khác được giải cứu.
Chủ tướng nổi giận đùng đùng, gầm thét suốt một hồi lâu.
Buổi tối, ta như thường lệ chải tóc cho hắn.
Bất ngờ, hắn bóp lấy cổ ta, nghiến răng nói: “Đáng ghét, lũ người Trung Nguyên!”
Ta không giãy giụa, chỉ buông thõng tay.
Hắn hơi bất ngờ, liền buông ra.
Ta ho khan hai tiếng, rồi tiếp tục chải tóc cho hắn.
“Ngươi không sợ chết sao?” Hắn dùng tiếng Trung Nguyên hỏi.
“Chủ tướng cho ta sống thêm vài ngày, ta đã rất cảm kích.”
Chủ tướng không nói thêm gì.
Thực sự ta không sợ.
Rốt cuộc, trong loạn thế như thế này, chẳng có gì để lưu luyến.
Ta không tự sát, chỉ đơn thuần là bản năng muốn sống.
Sau này, ta biết được đội quân tập kích ban đêm là thuộc hạ của Định Vương.
Định Vương, có lẽ là vị tướng duy nhất có thể đối đầu với man tộc.
Nhưng những điều này chẳng liên quan gì tới ta.
Thiên hạ thuộc về ai, ta cũng chỉ là một kẻ sống dở chết dở.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, man tộc đã đánh đến Thượng Kinh.
Ta chưa từng được thấy sự phồn hoa của Thượng Kinh.
Khi đến nơi, nơi này chỉ còn là đống hoang tàn đổ nát.
Ta nghĩ, tiểu thư chắc hẳn đã cùng nhà họ Tạ trốn chạy.
Nhà họ Tạ lớn như vậy, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
Ta lại nghĩ đến Thu Nhạn.
Thu Nhạn thông minh như thế, chắc chắn cũng sống sót được.
Ta nghĩ rất nhiều, nhưng không hề nghĩ sẽ gặp lại tiểu thư trong quân doanh.
Nhà họ Tạ đã dâng nàng cho chủ tướng.
Man tộc biết nhà họ Tạ là gia tộc lớn, nên khi truy bắt dân chạy nạn, đã nhắm thẳng vào họ.
Dòng chính đã chạy trước, bỏ lại chi thứ.
Vị công tử phong nhã như ngọc kia, đã run rẩy dâng lên người thê tử xinh đẹp, dịu dàng của mình.
Khi ta gặp nàng, nàng đang nhảy múa trong trướng.
Nàng vốn ít khi nhảy múa, vì đôi chân bó nhỏ của nàng rất đau.
Nàng sợ lạnh nhất, đầu thu đã phải cầm lò sưởi tay.
Ngoài kia tuyết rơi ngập trời.
Nhưng nàng chỉ mặc bộ sa y mỏng manh, đứng trong quân trướng, nhón chân xoay vòng từng vòng một.
Không thể phủ nhận, nàng thật đẹp.
So với bất kỳ nữ nhân nào mà chủ tướng bắt về, nàng đều thoát tục rạng rỡ hơn.
Vị công tử như tùng bách kia, giờ như con heo chó mất hết cốt khí, mềm nhũn quỳ mọp bên cạnh.
“Nhược Nhi, cứu ta!
“Nhược Nhi, cứu ta!”
Hắn run rẩy không ngừng, nói không rõ lời.
Tiểu thư, dù đôi tay không thể làm việc nặng, đôi vai không thể gánh vác, vẫn cứu hắn.
Chủ tướng phất tay, sai người đưa Tạ công tử đi.
Gã đàn ông cao lớn, hung bạo ôm tiểu thư bằng một tay, bước về phía giường.
Ta đứng ngoài trướng.
Muốn khóc, nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt.
Không xa đó, Tạ công tử đang khúm núm, cúi đầu.
Không biết đã bao lâu trôi qua, dường như có tin về một cuộc tập kích.
Chủ tướng vội vàng vén rèm bước ra, trước khi đi sai ta vào dọn dẹp.
Chưa đến năm trượng, nhưng với ta, con đường đó như dài vô tận.
Tiểu thư nằm ngửa trên giường, ánh mắt ngây dại nhìn trần trướng.
Trên người nàng không mảnh vải che thân, chăn cũng không đắp.
Đôi chân bó nhỏ lộ ra giữa không khí lạnh lẽo, trông càng méo mó xấu xí.
Phu nhân và Đại gia từng nói, tiểu thư gả vào nhà họ Tạ, chịu khổ một chút cũng chẳng sao.
Nhưng cuối cùng, với đôi chân bó này, nàng cũng không thể chạy thoát khỏi những biến cố của đời người.
Ta mơ màng nhớ lại ngày trước.
Mỗi khi tiểu thư không vui, đám nha hoàn chúng ta đều tranh nhau dỗ dành.
Người diễn múa rối, kẻ biểu diễn xiếc.
Thu Nhạn sẽ làm món điểm tâm ngon nhất.
Còn ta, vụng về hơn, chỉ biết nói vài câu an ủi.
Khó khăn lắm mới khiến tiểu thư nở nụ cười.
Giờ đây, nàng chỉ nằm đó, cô độc, không biết đang nghĩ gì.
Ta sợ khuôn mặt mình làm nàng hoảng sợ, cúi đầu, lấy khăn nhúng nước nóng nhẹ nhàng lau người cho nàng.
Mặc lại y phục, băng lại đôi chân cho nàng.
Đôi chân này thực sự xấu xí, không xứng với nàng.
Làm xong mọi việc, nàng vẫn không động đậy, chỉ có đôi mắt hơi chuyển động, dừng lại trên gương mặt ta.
Ánh mắt cuối cùng, dừng trên tay ta.
Ta đang cầm một sợi dây thừng thô.
Dây thừng luồn qua dưới cổ nàng, nàng bỗng mỉm cười, khẽ ngẩng đầu để ta dễ thao tác.
“Lập Xuân, là ngươi sao?”
Khuôn mặt ta đã bị hủy hoại, vậy mà tiểu thư vẫn nhận ra ta.
“Ngươi biết ta sợ nhột, lúc chải tóc vẫn luôn cẩn thận không để tóc chạm vào cổ của ta.”
Giọng nàng dịu dàng, nàng hơi nghiêng đầu, đưa tay chạm vào mặt ta.
“Cảm ơn ngươi đã đến tiễn ta một đoạn đường.
“Ma ma nói ngươi đã được gia đình chuộc về, có thể đoàn tụ, như vậy cũng tốt.
“Gương mặt của ngươi, hẳn là rất đau.
“Tuyết Oanh cũng chết rồi, nàng vì bảo vệ ta mà lao vào lưỡi dao của man tộc.
“Xuân Yến chắc đã an toàn, thân thủ của nàng rất tốt—”
Sau khi chúng ta chia ly, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Không còn cơ hội để nói nữa, ta cũng không muốn nhắc đến những chuyện làm tiểu thư đau lòng.
Chỉ gật đầu, giọng khàn hẳn đi: “Tiểu thư, lát nữa xin nhẫn nại một chút.”
Sợi dây thừng thô ráp quấn lấy cổ nàng. Nàng cười nói: “Cảm ơn ngươi, Lập Xuân.”
“Chuyện kể đêm đó chưa nói xong, liệu có thể tiếp tục không?”
Ta bước đến bên cạnh nàng, quỳ xuống cạnh giường.
Hai tay siết chặt sợi dây thừng, đặt lên vai phải, lưng quay về phía nàng.
“Kẻ ăn mày nhỏ tìm được đào nguyên, lấy được giải dược… bọn họ đều sống rất vui vẻ…”
Ta dùng hết sức bình sinh, siết chặt dây thừng, bàn tay tê rần.
Nhưng ta vẫn không dám nới lỏng.
Ta sợ, chỉ cần buông tay, sẽ không nỡ tiếp tục.
Ta sợ tiểu thư, chịu thêm đau đớn.
Nàng không hề giãy giụa.
Ta cất tiếng gọi, không ai trả lời.
Buông tay đứng dậy, nhìn lại.
Cổ nàng in hằn một vết tím sẫm, máu rỉ ra từ những chỗ bị siết chặt.
Vết thương sâu đến vậy, nàng vẫn không phản kháng.
Hai tay nàng buông thõng hai bên thân, bỏ qua nét méo mó trên gương mặt, như đang say ngủ.
Ta biết, nàng sẽ không tỉnh lại nữa.
Khoảnh khắc đó, tiếng nức nở nghẹn đắng mới bật ra từ cổ họng ta.
32
Ta tháo dây thừng, treo nó lên đỉnh trướng, giả thành tiểu thư tự tận.
Chủ tướng chẳng buồn tra hỏi, chỉ hờ hững sai ta xử lý thi thể.
Tiểu thư dù sống cũng sẽ bị ném vào trướng quân kỹ.
Dù thế nào cũng là chết.
Ta dùng chiếu cỏ cuốn nàng lại, chôn nơi rừng cây phía tây thành.
Công tử nhà họ Tạ cũng chết rồi.
Chủ tướng ghét hắn mang đến điềm xui, sai người đánh hắn đến chết.
Hắn chưa chết hẳn, bị nhốt trong xe tù. Chính tay ta siết cổ, giúp hắn giải thoát.
Man tộc hoàn toàn chiếm lĩnh Thượng Kinh, chủ tướng sai người quét dọn hoàng cung, chờ đại vương của bọn chúng đến.
Ta dời khỏi doanh trướng, chuyển vào cung.
Cung nữ, phi tần, thậm chí cả công chúa, quý nữ chưa kịp trốn đều trở thành đối tượng làm nhục của man tộc.
Ta vẫn tiếp tục hầu chủ tướng chải tóc.
33
Món ăn của man tộc khác xa Thượng Kinh.
Ngự trù nấu không hợp khẩu vị, bị chém đầu không ít.
Ta ở quân doanh lâu, lại biết làm bếp, nên tự tay nấu vài món.
Chủ tướng ăn thử, rất hài lòng.
Từ đó, ngoài việc chải tóc, đôi khi ta còn nấu ăn, trở thành nha hoàn thân cận của hắn.
Nhưng hắn vẫn không tin ta.
Mỗi lần ta đến gần hắn đều bị lục soát.
Người ta không cho ta giữ vật sắc nhọn. Món ăn ta nấu, hắn bắt ta thử trước mới dám dùng.
Nửa tháng sau, ta gặp lại Xuân Yến trong cung.
Nàng đang dẫn đầu nhóm cung nữ mới bị bắt.
Ta nhận ra nàng, xưng rõ thân phận, nàng mới dịu giọng với ta.
“Tiểu thư đâu?” nàng hỏi.
“Chết rồi, chôn ở rừng phía tây thành, ta đã dựng bia cho nàng.”
Xuân Yến kể, hiện nàng là thành viên trong nữ quân của Định Vương.
Trong loạn thế, nữ tử cũng không mềm yếu.
Ta kinh ngạc, hỏi Xuân Yến: “Lần này mạo hiểm vào hoàng cung, chẳng lẽ có chuyện gì trọng đại?”
Chúng ta đều do Thu Yến dẫn dắt, tình cảm sâu đậm.
Xuân Yến trầm ngâm hồi lâu, không biết có nên tin ta hay không.
Ta không giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Ta có thể giúp các ngươi, chỉ cầu ngươi ngày sau an táng lại tiểu thư. Chôn nàng ở nơi đón nắng, nàng rất sợ lạnh.”
Xuân Yến rơi nước mắt.
“Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ làm. Nếu không phải tiểu thư sớm bảo ta chạy, ta… Có lẽ cũng như Tuyết Oanh, ngu ngốc đến chết chẳng chịu rời.”
Miệng nàng trách, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Ta không khóc.
Nước mắt của ta đã chôn vùi cùng tiểu thư.
Kế hoạch của họ rất đơn giản: bỏ độc.
Độc sát các tướng lĩnh.
Định Vương đã tập hợp quân đội, chờ thời cơ hỗn loạn để tập kích.
Ngày bỏ độc đã được định.
Hôm ấy trời quang mây tạnh. Tuyết ngừng rơi, xa xa dường như nghe thấy tiếng chim én hót.
Xuân đến rồi.
Chủ tướng cùng chín tướng lĩnh man tộc tụ họp, bàn chuyện nghênh đón đại vương.
Ta mang khăn che mặt, cùng các cung nữ dâng món ăn.
Chín tướng lĩnh, chín bàn tiệc, bày đầy mỹ tửu và cao lương.
Theo lệ, cung nữ phải nếm thử trước khi họ dùng.
Ta quỳ bên chủ tướng, vẫn như thường lệ, tỏ vẻ ngoan ngoãn thuận theo.
Dùng đũa bạc gắp một miếng, chậm rãi ăn.
Các cung nữ khác cũng làm như vậy.
Nửa nén hương trôi qua, họ bắt đầu dùng bữa.
Dạ dày ta như lửa đốt, ngọn lửa ấy thiêu cháy ruột gan. Cổ họng dâng trào vị tanh ngọt. Ta biết độc đã phát tác.
Đau đớn như bị dao cắt, nhưng ta cắn răng chịu đựng.
Mỗi cung nữ đều kiên nhẫn nhịn xuống.
Với đôi tay mảnh mai như không xương, ta nâng bình rượu, rót cho kẻ ngồi trên cao.
Cuối cùng, sự yên ả giả tạo bị phá vỡ khi một tướng lĩnh phun máu tươi, ngã gục.
Cục diện trở nên hỗn loạn.
Chín tướng lĩnh ôm bụng kêu la, lăn lộn trên mặt đất.
Một cung nữ bị man tộc một đao cắt cổ.
Lính tráng ùa vào cứu chủ, múa đao giết chóc như bổ dưa hấu, chẳng chút thương xót chúng ta.
Ta không chống đỡ nổi, ngã xuống đất.
Chủ tướng gắng ổn định cục diện, nhưng cũng “phịch” một tiếng ngã xuống.
Hắn trợn mắt, lẩm bẩm chửi rủa: “Đồ tiện nhân Trung Nguyên!”
Ta cười, nụ cười méo mó khó coi.
Máu và nước dãi từ khóe miệng ta chảy xuống.
Ta gắng sức bò về phía hắn.
Ta muốn tự tay bóp chết hắn!
Nhưng ta quá yếu. Một tên lính vừa kịp đến, đâm xuyên ngực ta, ghim chặt tại chỗ.
Nỗi đau dần tê dại, rồi chẳng còn đau nữa.
Tiếng giao chiến vọng lại từ ngoài điện.
Là tù nhân được Xuân Yến và nữ quân giải cứu đang chiến đấu.
Có lẽ, quân đội của Định Vương cũng sắp đến.
Người xông vào điện, kẻ lao vào đánh nhau với binh lính man tộc.
Ta muốn chứng kiến trận chiến thắng lợi này, nhưng mí mắt nặng trĩu.
Ngã nằm trên đất, tầm nhìn ngày càng mờ nhạt.
Có ai đó ôm ta lên, lật người ta lại.
Chất lỏng ấm nóng rơi trên mặt. Nàng nói: “Lập Xuân, ngươi cố lên, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.”
Là Xuân Yến.
Ta há miệng muốn nói, nhưng máu đã trào ra trước.
Không thể từ biệt được nữa.
Khép mắt lại, trong khoảnh khắc cuối cùng khi mất ý thức, ta thầm nghĩ:
Tiểu thư, vẫn còn một Xuân nữa.
Mùa xuân, sẽ mãi trường tồn…