Lão Tử Là Đại Ca Trùng Khánh - Chương 2
3
Ăn cơm xong, Tô Lưu Ca rất tự giác dọn dẹp bát đũa.
Hắn đặt đĩa và bát vào máy rửa chén, sau đó chuẩn bị quay về phòng ngủ.
Nhưng tôi gọi hắn lại, yêu cầu cùng tôi xem TV.
Ngồi được vài phút, hắn bắt đầu bồn chồn không yên, liền tìm cớ muốn đi vệ sinh.
Tôi ngoắc tay gọi hắn lại: “Đi vệ sinh thì được, nhưng cậu phải giao nộp điện thoại.”
Tô Lưu Ca lập tức nhăn nhó: “Không cần thiết đến mức đó đâu nhỉ? Đây là nhà tôi, chẳng lẽ tôi không có chút tự do nào sao?”
Tôi thản nhiên rút hợp đồng ra, chỉ vào một điều khoản.
Trong đó ghi rất rõ: Tô Lưu Ca không được mang theo điện thoại vào nhà vệ sinh, tránh việc lén lút nhắn tin cho phụ nữ khác sau lưng tôi.
Đọc kỹ lại hợp đồng, toàn thân Tô Lưu Ca đờ ra.
“Hợp đồng này là cô ký với ông nội tôi, nhưng sao người chịu thiệt lại là tôi?”
Tôi liếc hắn một cái, không nhịn được phì cười:
“Cậu nên biết đủ đi, nếu không phải mấy năm gần đây cậu làm quá đáng đến mức khiến ông nội tức giận nhập viện, thì ông ấy đã chẳng cần tôi đến đây quản cậu. Nếu cậu muốn tự do, cũng không phải không được, nhưng điều kiện là… từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Tô.”
Tô Lưu Ca bĩu môi: “Cô nghĩ tôi là thằng ngốc chắc?”
Tôi bật cười khanh khách.
Nhìn thấy nụ cười của tôi, hắn hơi ngẩn ra, ánh mắt như mất tập trung trong giây lát.
Đúng lúc này, điện thoại hắn đột nhiên đổ chuông.
Tôi liếc nhìn màn hình, số liên lạc hiển thị—Diệp Dao.
Diệp Dao trước đây là một hot girl mạng, sau đó nhờ diễn một bộ phim chiếu mạng do nhà họ Tô đầu tư mà vô tình nổi tiếng, trở thành ngôi sao hạng ba được nhiều người biết đến.
Cô ta lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm nhưng chưa từng đóng vai nữ chính, bù lại, scandal thì không thiếu.
Như người ta vẫn nói: Tai tiếng cũng là nổi tiếng.
Diệp Dao chính là một ví dụ điển hình của việc dựa vào thị phi để tạo độ hot, nhất là khoản “không biết xấu hổ”, cô ta phát huy đến mức nhuần nhuyễn.
Hồi cấp ba, Tô Lưu Ca là mối tình đầu của cô ta, nhưng khi đó hắn không tiết lộ thân phận thiếu gia nhà giàu.
Đến khi gần tốt nghiệp, có một cậu ấm khác theo đuổi, Diệp Dao lập tức trở mặt, lao ngay vào vòng tay người kia.
Sau này, khi vào đại học, Tô Lưu Ca được đón về Tô gia, trở thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tô thị.
Sau khi biết chuyện, Diệp Dao hối hận đến xanh ruột, điên cuồng gọi điện mong nối lại tình xưa.
Nhưng lúc này, Tô Lưu Ca đã không còn là cậu trai ngây thơ trong sáng năm nào nữa.
Từ khi trở về nhà họ Tô, hắn biến thành một kẻ trăng hoa chính hiệu.
Suốt thời đại học, hắn lúc nào cũng có mỹ nữ vây quanh. Đến khi tốt nghiệp, hot girl, người mẫu, nữ minh tinh—ai hắn cũng không từ chối.
Ông cụ Tô lo lắng nếu hắn cứ tiếp tục ăn chơi trác táng, lỡ mắc bệnh thì nhà họ Tô sẽ tuyệt hậu.
Hôm đó, tại cổng bệnh viện, ông cụ tận mắt chứng kiến tôi xử lý gọn gàng tra nam cùng tiểu tam, ngay lập tức cảm thấy tôi chính là chân ái mà ông tìm kiếm bấy lâu.
Không nói hai lời, ông rút ngay một triệu tệ, ký hợp đồng, giao cho tôi nhiệm vụ trông chừng cháu trai, không để hắn tiếp tục gây họa.
Còn Diệp Dao?
Một con hồ ly tinh thích giở trò.
Tôi phải căng não đối phó, để cô ta hoàn toàn hết hy vọng với Tô Lưu Ca.
Điện thoại reo hơn mười giây, Tô Lưu Ca cứ cầm máy chần chừ, không biết có nên bắt máy hay không.
Tôi híp mắt nhìn hắn, giọng mang đầy mùi uy hiếp:
“Cô ta là ai?”
Hắn ấp úng lắp bắp: “Một… một người bạn bình thường thôi.”
“Mở loa ngoài, nghe trước mặt tôi.”
Dù sao thì trên danh nghĩa, tôi vẫn là vị hôn thê của hắn, uy quyền cơ bản phải có.
Bất đắc dĩ, Tô Lưu Ca đành mở loa ngoài.
Ngay lập tức, giọng nói dịu dàng của Diệp Dao vang lên trong điện thoại:
“Lưu Ca, em ốm rồi… Gần đây ở đoàn phim em bị người ta cố ý gây khó dễ. Hôm qua có một cảnh quay ngã xuống nước, em đã diễn rất tốt rồi, nhưng đạo diễn cứ không vừa ý, bắt em quay hơn ba mươi lần. Nước sông vừa lạnh vừa bẩn, em bị cảm mất rồi… Bác sĩ nói nếu không chữa trị kịp thời, có thể sẽ thành viêm phổi…”
Giọng điệu cô ta đầy vẻ yếu đuối, khiến người nghe không khỏi thương cảm.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy một luồng “trà xanh khí” nồng nặc phả vào mặt.
Đóng một cảnh phim, số tiền kiếm được còn nhiều hơn dân lao động cực khổ cả năm.
Cô ta có gì mà than vãn chứ?
Tôi cầm chiếc dép của mình, vặn xoắn thành hình số tám trước mặt Tô Lưu Ca.
Hắn mà dám ngọt ngào với cô ta trên điện thoại, tôi tuyệt đối cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Tô Lưu Ca rùng mình, nghĩ một lát rồi nói:
“Em nhớ uống nhiều nước nóng vào.”
Diệp Dao giận đến mức giậm chân:
“Lưu Ca, sao anh có thể nói vậy? Anh có đang nghe em nói không?”
Tô Lưu Ca len lén liếc tôi một cái: “Anh đang nghe đây, em nói đi.”
“Vậy… anh có thể cho em mượn luật sư của nhà họ Tô được không? Em muốn chấm dứt hợp đồng với đoàn phim, họ thực sự quá đáng lắm, hoàn toàn không coi em là con người nữa.”
Quả nhiên, cô ta không chỉ đơn giản là muốn than thở.
Tự mình làm mình mất giá rồi giờ muốn lật ngược thế cờ sao?
Cô ta muốn mượn tài nguyên của nhà họ Tô để gây áp lực với đoàn phim, vừa có thể tạo scandal, vừa nâng cao giá trị bản thân.
Chuyện thế này, trước kia Tô Lưu Ca đã làm không ít.
Chỉ cần Diệp Dao gọi điện nhờ vả, hắn hầu như chưa từng từ chối.
Dù không còn yêu cô ta như ngày xưa, nhưng giúp đỡ một chút cũng chỉ là chuyện nhỏ với hắn.
Nhưng trước khi hắn kịp trả lời, tôi đã quăng dép xuống, cấu mạnh vào đùi hắn.
Hắn đau đến mức nước mắt rưng rưng, mặt méo xệch, há miệng không thốt ra được lời nào.
Diệp Dao ở đầu dây bên kia không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn tiếp tục chờ đợi câu trả lời.
“Lưu Ca? Anh còn nghe không? Sao không nói gì?”
“Anh nghe đây, nghe đây…”
“Vậy thì… cho em mượn luật sư của nhà họ Tô nhé?”
Giọng cô ta mềm mại, lả lơi vô cùng.
Tôi chậm rãi lắc đầu.
Tô Lưu Ca lập tức hiểu ý.
“Không được đâu. Gần đây công ty có một vụ thu mua ở nước ngoài, ông nội anh điều hết luật sư sang bên đó rồi.”
Diệp Dao im lặng vài giây, giọng đầy tiếc nuối:
“Vậy à… Thôi được.”
Nhưng chưa dừng lại ở đó, cô ta lại tiếp tục nói:
“À đúng rồi, Lưu Ca… Tối mai anh có rảnh không? Em tổ chức một buổi tiệc, định mời đạo diễn Lưu đến dùng bữa cùng…”
Cô ta nói khéo thật đấy.
Thực ra, Diệp Dao chỉ đang mượn gió bẻ măng, muốn kéo Tô Lưu Ca theo để xuất hiện tại bữa tiệc của đạo diễn nổi tiếng, tranh thủ tạo dựng quan hệ và tích lũy tài nguyên trong giới.
Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ ngu ngốc đồng ý ngay lập tức.
Nhưng giờ thì khác, đi đâu hay làm gì, phải do tôi quyết định.
Nhìn thấy tôi tiếp tục lắc đầu, Tô Lưu Ca thở dài vô thanh.
“Không được, tối mai tôi có việc rất quan trọng phải làm.”
“Có chuyện gì còn quan trọng hơn ở bên em sao?”
Diệp Dao nói bằng giọng đầy tủi thân, đôi mắt chắc chắn đã long lanh ngấn nước, mang theo cả vạn phần ấm ức.
Tôi vừa nhìn đã biết thằng nhóc này sắp mềm lòng rồi.
Không chần chừ, tôi bấu mạnh vào đùi hắn một cái, khiến hắn nhăn nhó méo mặt, suýt chút nữa thì hét lên.
Bị đau đến phát cáu, Tô Lưu Ca tức giận gào vào điện thoại:
“Tôi làm gì mà còn phải báo cáo với cô à? Diệp Dao, cô đừng quên, chúng ta đã chia tay lâu rồi! Chỉ là bạn bè bình thường, hiểu chưa? Không có chuyện gì thì cúp máy đi!”
Dứt lời, hắn vội vàng tắt máy.
Nếu không cúp sớm, có khi cả đùi hắn cũng không giữ nổi.
Hắn vừa xoa đùi vừa nhăn mặt oán trách tôi:
“Cô có cần bấu mạnh thế không? Nhìn xem, sưng cả lên rồi!”
Tôi bĩu môi, giả vờ nũng nịu:
“Lần sau còn dám gọi điện cho mấy loại phụ nữ không ra gì đó nữa, tôi xử cậu ngay tại chỗ đấy!”
Nói xong, tôi giơ nắm đấm lên, ngụ ý cảnh cáo cực kỳ rõ ràng.
Cả người Tô Lưu Ca run bắn lên, không dám chậm trễ, lập tức mở danh bạ, chặn số của Diệp Dao ngay trước mặt tôi.
Bị tôi áp chế đến mức không ngóc đầu lên nổi, hắn tận dụng cơ hội đi vệ sinh để lén lấy chiếc điện thoại dự phòng, gọi điện mách ông nội.
Nhưng khi biết được toàn bộ sự việc, ông cụ Tô không những không trách tôi, mà còn vui vẻ chuyển ngay hai triệu tệ vào tài khoản của tôi.
Để xứng đáng với khoản tiền này, tôi quyết định cho Tô Lưu Ca quỳ trên bàn giặt đồ một tiếng đồng hồ.
Lý do rất đơn giản—dám giấu điện thoại dự phòng sau lưng tôi.
Hôm nay dám giấu điện thoại, ngày mai sẽ dám giấu quỹ đen.
Thói xấu này, tuyệt đối không thể dung túng!
4
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, chớp mắt đã nửa tháng.
Trong khoảng thời gian này, số lần tôi đánh Tô Lưu Ca giảm dần.
Còn hắn thì ngày càng học được cách lấy lòng tôi.
Hắn sẽ đưa tôi đi dạo phố, xem phim, cùng tôi đạp xe, thậm chí còn theo tôi leo núi.
Nhưng dạo gần đây, tôi cảm thấy Tô Lưu Ca có gì đó rất lạ.
Không có chuyện gì làm, hắn cứ nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt lấp lánh mờ ám, lại còn tự mình cười ngốc nghếch một cách kỳ quặc.
Tôi hỏi hắn bị gì, hắn lại ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng lên.
Trong mắt tôi, hắn chính là một tên nhóc thiếu tình thương, một đứa trẻ hư cần ăn đòn.
Tôi tháo chiếc dép sạch sẽ ra, nghiêm mặt ra lệnh:
“Tô Lưu Ca, chổng mông lên!”
Hắn ấm ức nhìn tôi:
“Đánh tôi thì được, nhưng ít ra cũng phải có lý do chứ?”
Tôi trừng mắt đầy bực bội.
“Lão tử là đại ca Trùng Khánh!”
Câu này vừa thốt ra, hiệu quả sát thương ngang với vũ khí hủy diệt hàng loạt.
Tô Lưu Ca ngoan ngoãn quay lưng về phía tôi, chuẩn bị tinh thần nhận trừng phạt.
Nhưng đúng lúc tôi giơ dép lên…
Điện thoại hắn vang lên.
Tô Lưu Ca lập tức giơ cao tay phải, vội vàng xin phép:
“Báo cáo! Tôi xin được nghe điện thoại trước!”
Tôi khoanh tay gật đầu: “Nghe đi.”
Có được sự cho phép của tôi, hắn theo thói quen mở loa ngoài.
Người gọi tới là một siêu mẫu quốc tế tên Sally, cô ta đang tham gia một chương trình truyền hình thực tế.
Trong chương trình có một phân đoạn, yêu cầu gọi điện cho người mà mình mong muốn được gặp nhất.
Dưới sự nhắc nhở của ê-kíp, Sally mới sực nhớ ra đã hơn nửa tháng cô ta chưa nhận được cuộc gọi từ Tô Lưu Ca.
Điều cô ta lo lắng không phải là tình yêu của hắn, mà là…
Hắn có còn thanh toán tiền thẻ tín dụng, tiền nhà, tiền xe cho cô ta nữa hay không.
Sally có nhan sắc, muốn tìm một đại gia không khó.
Nhưng tìm được một tên nhà giàu ngốc nghếch, chịu chi vô điều kiện như Tô Lưu Ca thì không dễ.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói dịu dàng đầy mê hoặc của Sally vang lên:
“Lưu Ca, em đang tham gia một chương trình hẹn hò. Anh có thể đến làm khách mời cùng em không?”
Tô Lưu Ca cứng đờ người vài giây, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Sau đó, hắn cất giọng nghiêm túc:
“Cô là ai? Cô có nhầm số không?”
Bên kia, Sally giật mình.
“Là em, Sally đây! Lưu Ca, chẳng lẽ anh không nhận ra giọng em sao?”
Hắn suy nghĩ vài giây, sau đó trịnh trọng nói:
“Xã hội giờ lắm lừa đảo, nâng cao cảnh giác phòng tránh lừa đảo không bao giờ là thừa cả.”
Trước ống kính chương trình, Sally đứng hình toàn tập.
Nhưng vì muốn giữ hình tượng dịu dàng thục nữ, cô ta không thể phát cáu ngay lúc này.
Chỉ có thể cố gượng cười, miễn cưỡng cứu vớt tình huống.
“Lưu Ca, là thế này… Em đang tham gia một show thực tế. Ban tổ chức yêu cầu gọi điện cho người mà mình mong được gặp nhất. Và người đầu tiên em nghĩ đến chính là anh.”
Sally vốn nghĩ rằng, nói rõ đến mức này rồi, ít nhất Tô Lưu Ca cũng phối hợp một chút.
Nhưng kết quả…
“À, tôi còn nợ cô hai trăm ngàn tệ đúng không? Tôi sẽ sớm trả lại, đừng có gọi điện làm phiền tôi suốt nữa. Phiền chết đi được!”
Nói xong, hắn thẳng tay cúp máy.
Tại hiện trường buổi livestream, Sally hóa đá ngay tại chỗ.
Khán giả bên dưới cười đến mức suýt sặc.
Bị dìm hàng đến mức này trên sóng trực tiếp, đúng là không ai thảm hơn!
Hay quá !