Lằn Ranh Thật Giả - Chương 4
11
Trong địa lao Cố Thành Uy Tạ Khởi Xuyên cạnh hoàng châm chọc :
“Bệ hạ đúng là giỏi toan tính Công tử nhà Thái phó ẩn danh bao năm từ một tên vô danh tiểu bò lên tới chức trung lang tướng trướng Chắc cũng đã trải qua ít gian khổ nhỉ”
Tạ Khởi Xuyên mặt mày nghiêm nghị để lộ hỉ nộ
Biên cương khắc nghiệt dường như đã rèn thành một kẻ lạnh lùng cứng cỏi
Ta cảm thấy nơi càng lúc càng vô vị khi xin phép hoàng định rời thì ngờ Cố Tử Cầm cất tiếng gọi
Hắn hỏi: “Ngươi gả cho cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của các ngươi”
Ta mỉm rực rỡ hỏi ngược : “Ngươi hưu chẳng cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của các ngươi ”
Dứt lời chờ đáp lập tức cất bước rời
Trúc Tức vẫn chờ bên ngoài thấy thì lập tức theo nhẹ giọng kể chuyện ngoài phố:
Chẳng ngoài mấy lời rằng trưởng công chúa thật đáng thương lợi dụng còn bôi nhọ
Ta phủ nhận cũng chẳng khẳng định
Chưa mấy bước lưng vang lên tiếng chân Trúc Tức liền hiểu ý lùi vài bước nhường gian để trò chuyện
Tạ Khởi Xuyên giờ đã cao lớn hơn hẳn so với năm xưa vai rộng hơn lưng thẳng tắp
Hắn đột nhiên cất lời:
“Những năm qua nàng sống ”
“Ta sống Còn ”
“Ta cũng ”
…
Chuyện cuối cùng cũng kết thúc Cố Thành Uy cùng đồng bọn đã xử trảm
Hoàng hỏi điều gì
Ta hoa ngoài cửa sổ bỗng nhiên ngoài một chuyến
Nghe cảnh sắc Giang Nam như họa bốn mùa như xuân
Nếu tận mắt ngắm hẳn sẽ tuyệt
Hoàng nửa khuyên nửa dò xét lo rằng một ngoài sẽ an
Ta giở trò làm nũng vin sự sủng ái của hoàng hoàng tẩu quấn quýt hai ngày
Cuối cùng mang theo đủ thị vệ xe ngựa rời kinh thành giữa tiết mưa nhè nhẹ đầu thu hướng về Giang Nam
…
Trong hoàng cung Phó Tư Tề Tạ Khởi Xuyên mặt mày tối sầm bất đắc dĩ :
“Trẫm giữ An Ninh ở mấy ngày vì ngươi là do ngươi về chậm đấy”
Tạ Khởi Xuyên bực dọc đáp:
“Ta đến biên ải thu xếp mọi việc bệ hạ trông cho như thế”
Phó Tư Tề lấy một phong thư:
“An Ninh hôm qua đến Giang Nam khí hậu nơi đó dễ chịu nàng ở thêm ít ngày”
Chưa kịp xong mặt đã sải bước rời
Phó Tư Tề cẩn thận cất thư bầu trời ngoài cửa sổ năm nay hình như mùa thu… đến muộn hơn một chút
Ngoài thành một thân ảnh thẳng tắp đang thúc ngựa phi về phía Giang Nam
【Toàn văn 】
Ngoại truyện một – Góc Tạ Khởi Xuyên:
Từ nhỏ thân thể yếu ớt phụ mẫu vì mà chăm kỹ chuyện ăn mặc đều để tâm
Người ngoài đều con ma bệnh nhà Thái phó khó sống nổi đến tuổi thành niên
Thú thật cũng từng nghĩ như
Lần đầu gặp nàng là bên hồ sen trong yến tiệc hoàng cung
Ta chê tiệc trong cung mùi vị hỗn tạp nên ngoài hóng gió
Nàng lúc đó như một tiểu ngốc tử tay xách cây roi dài hoa mỹ định dùng nó để câu cá
Ta thấy thú vị liền bên nàng chờ một lúc
Dĩ nhiên roi thì thể câu cá
Thấy nàng thất vọng liền hứa — lần gặp nhất định sẽ dẫn nàng câu một con
Sau khi trở về mới biết — nàng chính là Hoa Nghi công chúa đương kim hoàng thượng sủng ái nhất
Ngoại truyện hai – Góc của Tạ Khởi Xuyên
Cá tất nhiên thể câu nữa
Cá trong Ngự Uyển mỗi con đều đáng giá ngàn vàng
Thế là tìm đến mẫu thân nhờ tặng nàng một chiếc cung đăng hình cá vàng
Nghe mẫu thân nàng mừng rỡ vô cùng
Năm đó nàng bảy tuổi chín tuổi
Lần thứ hai gặp là ở bức tường thông tới hậu điện
Một năm trôi qua đôi má phúng phính của nàng đã gầy nhiều ánh mắt trong veo khi xưa giờ phủ đầy sương lạnh
Nàng vẫn xách theo roi quý đám nô tài đang quỳ phía đều vết thương
Ta nhớ đến lời đồn bên ngoài: Hoa Nghi công chúa kiêu căng ngỗ ngược ngang ngược tàn bạo
khi nàng lúc trong đầu hiện lên hình ảnh cô bé ngốc hôm nào định dùng roi để câu cá
Ta thấy vẻ nhạt đầy quỷ dị mặt đám nhớ tới bọn hạ nhân trong phủ thì thầm bàn tán còn thở mấy năm nữa
Họ tuy quỳ nhưng chút sợ hãi
Nàng nhưng đơn độc ai bên
Từ đó về thường lưu tâm đến chuyện của nàng
Nhờ quan hệ của mẫu thân hoàng cung làm bạn học với các hoàng tử cũng nhiều cơ hội gặp nàng hơn
Nàng từ nhỏ đã chững chạc với lạ thì mặt lạnh như sương
nếu đã quen ngoan ngoãn lạ thường
Ta thường mang cung những món đồ chơi nhỏ mà trong cung để chọc nàng vui
Nàng xem chúng như bảo vật cái thích nhất còn giấu gối
Ta dần lớn lên vì thể trạng yếu gia đình mời võ sư về dạy cường thân kiện thể
Năm tháng trôi thân thể lên ít
Còn nàng từ một tiểu cô nương đã trở thành một thiếu nữ dung nhan động lòng
Ta nàng quỳ dậy cầu xin hoàng thượng cho nàng gả cho Cố Tử Cầm
Ngày hôm nàng nhờ Phó Tư Tề trả cho cây trâm từng tặng
Ta tặng nàng ít thứ nhưng chỉ cây trâm là tự tay khắc ở đuôi còn tinh tế khắc tên nàng — An Ninh
Ta vuốt nhẹ những đường nét trâm Phó Tư Tề — đã bắt đầu lộ rõ dấu hiệu lập làm Thái tử — đôi mắt đỏ hoe
Tính khí cứng cỏi thế nào ai rõ hơn
Ta với tòng quân
Ta biết bọn họ cần một đôi mắt ở nơi biên cương
Ta từ nhỏ thân thể yếu nhược ít khi xuất hiện mặt khác
Nếu chết — một kẻ vốn đã đoán sống lâu — cũng chẳng ai quá bận tâm
Diễn một vở kịch ba tháng quỳ biệt song thân đến doanh trại tòng quân
Năm thứ hai bắt đầu bộc lộ tài năng
Tây Bắc khổ cực chẳng ai nghĩ một thiếu gia quen sống trong gấm vóc đến nơi
Thân phận của từng ai nghi ngờ
Đôi khi nửa đêm bừng tỉnh cũng tự hỏi — đáng
Làm nhiều thế… thật sự đáng
Nghe tiếng ngáy rền rĩ trong lều những vẫn còn là thiếu niên vai đã gánh vác kỳ vọng của cha mẹ chiến trường giữ gìn sơn hà xã tắc
Ta cũng giống họ chỉ khi họ khải trở về thể ngẩng cao đầu đường đường chính chính vui vẻ mà bước chân nhà
Chứ vì lợi ích riêng của cầm quyền mà từ hùng biến thành binh khí trong tay kẻ phản quốc
Thứ gìn giữ — là nhà cũng là quốc
Ngẩng đầu trăng trong lòng nghĩ —
Đợi khi chuyện qua nhất định sẽ mặt nàng…
Hỏi nàng một câu
Hỏi xem nàng còn … chiếc trâm
Ngoại truyện ba – Góc của Hoàng đế tiền triều
Trẫm từ nhỏ mất mẹ
Tuy là đích tử nhưng bằng thứ xuất
Thì chứ
Mang một danh phận đích trưởng tử chỉ khiến mọi chuyện càng thêm rối rắm
Hậu cung chẳng cũng chỉ sống nhờ sắc mặt thiên tử thôi
Trẫm nhiều thứ… nhưng cũng chẳng gì thật sự thuộc về
May mắn thay Thái hậu để cho trẫm một vị hoàng tỷ
Hoàng tỷ thật sự là tấm gương mẫu mực cho nữ tử khắp thiên hạ
Mẫu hậu đã dạy nàng cực kỳ
Lễ nghi của công chúa
Trí tuệ của công chúa
Sự tự do của công chúa
Tôn quý của công chúa
Hoàng tỷ chính là nữ nhân mỹ nhất đời
Vậy mà một như thế… chết cuối thu hiu quạnh
Trước khi lâm chung nàng nắm tay trẫm điềm tĩnh cẩn trọng kể rõ cục diện triều chính thể trọng dụng thế lực khắp nơi phân bố thế nào
Lúc trẫm mới phát hiện hoàng tỷ mới đôi mươi mà đã gầy gò đến đáng sợ bên tóc mai dường như đã điểm bạc
Nhìn thấy từng chồng tấu chương nàng để trẫm dám tưởng tượng —
Một nữ nhân yếu mềm như nàng đã làm cách nào để luồn lách giữa quan trường hiểm ác làm cài tai mắt khắp nơi làm chống ám tiễn minh thương làm chăm sóc thơ ấu trong cung cấm
Hoàng cung là nơi ăn thịt nhả xương
Trẫm dùng hết tâm cơ mới thể bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn
Trẫm thầm thề nếu một đứa con gái nhất định sẽ để nó gánh những gánh nặng
Chỉ cần sống một đời bình an vô lo trở thành một công chúa như hoàng tỷ…
Trẫm chờ đợi suốt bao năm cuối cùng cũng đợi một đứa con gái — mười tám vị hoàng tử
Hoàng tỷ tên là Phó Mãn Nghi trẫm mong nàng thể kế thừa ánh sáng của hoàng tỷ nên ban phong hiệu Hoa Nghi
nàng khác hoàng tỷ cũng khác với những gì trẫm từng mong tưởng
Ngoan ngoãn đáng yêu ngây thơ hồn nhiên
Trẫm mong nàng sống phóng khoáng một chút bởi nàng đã mang thân phận cao quý nhất thì nên sống thật tự tại
Về nàng quả thực đã lớn lên như trẫm mong đợi
Còn trẫm dần dà già yếu thân thể còn như ngai vàng cũng bắt đầu những kẻ dã tâm dòm ngó
Trẫm trừ để dứt hậu hoạn
Đáng tiếc cây cao rễ sâu thế lực đan xen phức tạp
Biên cương triều đình đều hỗn loạn
Người Hung Nô bên ngoài cũng đang hổ rình mồi
Trẫm nghĩ đến Hoa Nghi
Hoàng của nàng là năng lực giao giang sơn cho trẫm thể yên lòng
trừ Cố Thành Uy đang nắm giữ sáu mươi vạn đại quân thể ngày một ngày hai
Trẫm chỉ đành tính kế lâu dài âm thầm thôn tính từng bước một
Trẫm già sống chẳng còn bao lâu
Trẫm với hoàng tỷ
Có với Hoa Nghi
Hoàng tỷ vì ngai vàng của trẫm mà lao tâm khổ tứ đến chết
Hoa Nghi cũng vì giang sơn của trẫm mà hi sinh
Nếu thể làm một lần nữa trẫm tuyệt đối sẽ ép nàng cầm lấy cây roi
Lẽ trẫm nên nắm lấy tay nàng với nàng rằng —
Đời nữ nhân vốn đã khổ chỉ cần công chúa của trẫm sống bình an hạnh phúc là đủ
Hết