Lằn Ranh Thật Giả - Chương 3
7
Vừa dứt một trận mưa giông tiết trời oi bức cũng trở nên mát mẻ hơn hẳn
Ta an tâm ở trong phòng luyện chữ bên tai như thấp thoáng tiếng binh khí va chạm
Trúc Tức vẫn luôn canh bên cạnh sắc mặt nghiêm trọng
Nàng là một cô gái đã hầu hạ suốt nhiều năm dường như xem việc làm nữ quan trong cung là chí hướng cả đời
đợi mọi chuyện kết thúc vẫn hỏi nàng một câu — liệu nguyện ý rời khỏi chốn cung cấm sống một cuộc đời tự do
Thấy đưa mắt sang Trúc Tức khẽ cúi hành lễ lo lắng :
“Công chúa bên ngoài điện dường như động tĩnh”
Ta buông bút trong tay chỉnh nếp áo cho phẳng bình thản đáp:
“Không chúng ngoài xem một chút”
Vệ binh ở cổng lớn hôm nay đông hơn gấp mấy lần ngày thường ai nấy đều đeo đao bên hông thân hình cao lớn cường tráng khí thế sát phạt ngút trời
Thấy chuẩn bước khỏi cửa họ vội giơ đao rút khỏi vỏ chặn
“Trưởng công chúa xin dừng bước”
Ta tự biết đây là do hoàng lo thương nên mới đặc biệt lệnh họ ở đây bảo vệ
Cũng lẽ trong trường hợp bất trắc họ chính là đường lui cuối cùng mà dành cho
Ta và hoàng tẩu là nhược điểm của hoàng mà hoàng và hoàng tẩu cũng là nhược điểm của
Họ sợ cũng sợ
Nếu bây giờ cùng họ đối mặt dù xảy chuyện cũng sẽ thể tha thứ cho bản thân
Vệ binh thấy lùi mà tiến lên sắc mặt thoáng hoang mang
Ta làm khó bọn họ bèn mở lời:
“Giang sơn đang nguy khốn bản cung tuy là nữ nhi nhưng trốn mãi trong hậu viện chờ tin nơi tiền tuyến
Huống chi hoàng đã chuẩn chu trận chiến tất sẽ thắng”
Gương mặt của tên vệ binh đầu đầy vẻ khó xử
“Trưởng công chúa bệ hạ đã căn dặn thuộc hạ bảo vệ chu mong đừng làm khó chúng thần”
Ta cất giọng vang dội:
“Nếu thành vỡ giặc còn ngoài thành bản cung ở trong thành tuyệt đối sẽ thương
Nếu thành đã mất thì dù bản cung ở nơi an cũng tuyệt đối trốn chạy sống lén lút hèn hạ
Các ngươi… nguyện theo bản cung cùng đối mặt với địch nhân”
Toàn bộ vệ binh đều quỳ rạp xuống đất
“Nguyện lệnh trưởng công chúa”
8
Chưa đến gần tường thành đã tiếng trống trận dội vang
Từ xa hoàng thấy sắc mặt biến đổi liên tục cuối cùng vẫn nỡ trách mắng
Hoàng tẩu cạnh thân mặc triều phục mặt cũng lộ vẻ tán đồng
Ta chút chột liếc sang nơi khác chẳng dám nhiều
Ngoài hoàng thành Cố Thành Uy cưỡi ngựa tiền tuyến hề mang dáng vẻ phong trần nhiều ngày chạy gấp
Từng cử chỉ đều toát sự cuồng vọng của kẻ chắc chắn sẽ thắng
Hắn thấy phất tay một cái tiếng trống trận lập tức im bặt
Muốn danh chính ngôn thuận mưu quyền mất lòng quân mất lòng dân — Cố Thành Uy nhất định sẽ chuẩn một cái cớ kín kẽ hở
Ta ánh mắt chút che giấu của trong lòng đã hiểu rõ —
Ta chính là cái cớ đó
Hoàng bên cạnh lên tiếng trầm mà lạnh lùng:
“Uy Viễn đại tướng quân thánh chỉ đã tự ý hồi kinh chẳng việc gì cần tấu”
Cố Thành Uy ghì cương ngựa tiến lên hai bước :
“ Mong bệ hạ mở cổng thành để vi thần thể bẩm báo riêng”
Hoàng nhạt :
“Chẳng rõ là chuyện trọng đại cỡ nào khiến tướng quân bỏ mặc biên cương của trẫm dẫn binh tiến Thượng Kinh
Tướng quân biết rõ tự ý hồi kinh thánh chỉ chính là tội mưu nghịch”
Cố Thành Uy điềm nhiên gật đầu:
“Vi thần tất nhiên hiểu
Chỉ là chuyện lần liên quan trọng đại tuy thần gánh trách nhiệm trấn giữ biên cương nhưng càng lo lắng cho long thể của bệ hạ”
Hoàng sắc mặt đổi :
“Nhờ phúc của tướng quân trẫm vẫn khỏe”
Đột nhiên Cố Thành Uy lớn tiếng:
“ vi thần nơi biên ải ngày đêm lo lắng bất an
Thần biết trưởng công chúa là ruột thịt cùng chung một mẹ với bệ hạ
Cho dù trưởng công chúa làm gì bệ hạ cũng sẽ rộng lòng tha thứ
tâm địa độc ác thủ đoạn hiểm sâu
Lại dã tâm bất chính với ngai vàng”
Không ít sắc mặt đã thay đổi
Cố Thành Uy tiếp:
“Hôm nay thần trở về là vì giang sơn xã tắc mà lo nghĩ
Nếu trưởng công chúa trừ thần thề chết để thanh trừng gian thần bên cạnh vua”
9
Ta đối diện ánh mắt của muôn bật hỏi: “Chi bằng tướng quân rõ xem bản cung dã tâm bất chính như nào”
Cố Thành Uy hừ lạnh một tiếng khinh miệt :
“Ngươi gả cho nhi tử phủ Tướng quân ngày thường đều đúng mực ngoài mặt thì như đã thay đổi tính nết cũ thực chất âm thầm khống chế phủ Tướng quân trộm lấy bản đồ phòng biên cương của âm mưu thông đồng với địch bán nước cầu vinh lấy đó làm bàn đạp đoạt lấy ngai vàng”
Ta chẳng giận mà còn bật :
“Thủ đoạn lắm Một câu bịa đặt trắng trợn vu khống bản cung
Bản cung thấy chính ngươi mới tâm phản nghịch Dám dung túng nhi tử hưu bỏ công chúa cưới kẻ khác khinh thường hoàng thất chẳng phân tôn ti”
Cố Thành Uy nghiến răng nuốt giận chuyển sang hoàng lên tiếng:
“Bệ hạ Vi thần tin hành vi của công chúa bất chính bất đắc dĩ mới sai tiểu nhi diễn trò với nàng
Chuyện hưu bỏ hôm đó một là để làm lơi cảnh giác của trưởng công chúa khiến nàng tưởng rằng tiểu nhi thay lòng mà nghĩ đến chuyện phản nghịch phát hiện;
Hai là để đề phòng nàng tiêu hủy chứng cứ thoát thân trong bóng tối”
Hoàng sắc mặt khó dò cất lời:
“Ồ Vậy
Hôm đó Cố Tử Cầm hưu Hoa Nghi trẫm vì nể công lao của tướng quân nên truy cứu
Bây giờ nếu tướng quân đưa chứng cứ đừng trách trẫm… tính toán rõ ràng với ngươi”
Ta gương mặt đắc thắng của Cố Thành Uy trong lòng bắt đầu mong chờ diễn biến tiếp theo
Từ khi rời phủ phủ Tướng quân đều trong tay
Bên trong dù chứng cứ Cố Thành Uy cũng nhất định sẽ “tìm”
Ta thấy hiệu lệnh Cố Tử Cầm mang chứng cứ lên đồng thời kín đáo làm một thủ thế lưng
Chốc lát từ cuối đội hình phía Cố Thành Uy một con ngựa lao vụt lên bụi cát cuồn cuộn mù mịt cả tầm mắt mọi
Tới gần tường thành ngựa dừng
Trên lưng ngựa là một thiếu nữ xinh tóc búi gọn gàng dung nhan đoan lệ mang theo khí khái oai nghiêm
Hoàng Ly Nhi giơ cao mấy phong thư lớn tiếng:
“Dân nữ xin cáo giác Cố Thành Uy cấu kết Hung Nô bán nước cầu lợi ý đồ mưu phản chứng cứ ở đây”
10
Nghe Cố Thành Uy lập tức phản ứng
Gương mặt vặn vẹo sát khí bừng bừng:
“Thì … các ngươi sớm biết sẽ hồi kinh Mọi thứ từ đầu đến cuối… đều đã bố trí sẵn”
Hoàng chỉ khẽ phất tay nhàn nhạt :
“Tướng quân đã mưu tính trẫm… cũng thể phòng ”
Lời dứt cổng thành bật mở
Ngự lâm quân huấn luyện kỹ càng tay cầm binh khí từ trong thành tràn như thủy triều lập tức bao vây Cố Thành Uy cùng đội quân của
Thống lĩnh dẫn đầu lớn tiếng quát:
“Cố Thành Uy đem quân làm phản theo luật nên xử trảm
Xét các ngươi lừa gạt nay hãy lập tức buông binh khí lui sang một bên sẽ tha tội”
Đội ngũ phía Cố Thành Uy dao động chẳng bao lâu ít vội vàng vứt bỏ giáp trụ tán loạn tháo chạy
Cố Thành Uy mắng to: “Đồ chó hoàng đế Ngươi sớm đã tính toán lão tử đúng ”
Khóe môi hoàng khẽ nhếch:
“Tướng quân sắp đặt từ trẫm thể đề phòng”
Cố Thành Uy trừng mắt đám binh sĩ tháo chạy giận dữ đến cực điểm
Hắn giơ cao trường đao trong tay gào lên: “Huynh Chó hoàng đế đã sớm nghi ngờ chúng hôm nay nếu thể đánh một con đường máu ngày mai chúng nhất định sẽ trở thành vạn ”
Dứt lời lập tức dẫn quân giao chiến với ngự lâm quân
Dù lúc quân tâm đã dao động nhưng binh sĩ của Cố Thành Uy cũng là quân đội từng xông pha chiến trường đánh với đội quân đã sẵn sàng như ngự lâm quân vẫn ngang ngửa khó phân cao thấp
lúc phía chiến trường bỗng vang lên tiếng động lạ Cố Thành Uy đầu lập tức hô lớn:
“Rút lui”
đã quá muộn còn đường thoát
Một đội quân khí thế như chẻ tre xông chiến địa dẫn đầu là một thiếu niên mặt lạnh động tác như gió mũi thương xoay một vòng — đã vài cái đầu rơi xuống
Phía Cố Thành Uy càng lúc càng chống đỡ nổi
Cho đến khi tên tiểu tướng mặt lạnh bắt sống đám phản quân liền tuyên bố đầu hàng
Ta Cố Thành Uy quỳ rạp đất mũ sắt lăn khỏi đầu
Khóe mắt ươn ướt
Đây… chính là kết cục nhất mà và hoàng thể làm trong khả năng