Lằn Ranh Thật Giả - Chương 2
4
Ta nhớ năm mười bốn tuổi thân thể của lão hoàng đế bắt đầu suy yếu
Ông giấu kín chư vị đại thần lén lút dùng thử thuốc bổ
ông hề biết vị đạo sĩ thần thông quảng đại là do Cố Thành Uy hao hết tâm tư âm thầm đưa bên cạnh
Cố lão tướng quân chinh chiến cả đời đến khi hơn bốn mươi tuổi thì đột nhiên nảy hoài bão cảm thấy đáng làm hoàng đế
Làm hoàng đế dễ huống chi vị đế vương đang tại vị còn tới mười tám hoàng tử ai nấy đều danh chính ngôn thuận hơn Cố Thành Uy nhiều
Con đường lên ngôi dài và đầy chướng ngại
Cố lão tướng quân bèn nghĩ cách
Thế là các hoàng tử còn nhỏ tuổi lần lượt chết yểu ba truyền nhiễm chết hai cứu tế thì lũ cuốn mất một
Lão hoàng đế chẳng ăn chay niệm Phật
Chuyện khác thường át điều bất con trai chết nhiều như há khiến vị đế vương đa nghi cảnh giác
Người của Cố lão tướng quân trong cung tổn thất gần hết sợ nếu còn tay nữa thì sẽ bại lộ đành lần nữa vận dụng cái đầu già khôn ngoan của
Năm Thiên Thuận hai mươi sáu đại hoàng tử phát động binh biến trong ngoài hoàng cung xác chất thành núi máu chảy thành sông
Biến cố đột ngột đến khi lão hoàng đế kịp phản ứng thì sáu con khác đã đại hoàng tử sát hại khi còn đang ở ngoài cung thẳng thừng xông hoàng thành
Chỉ tiếc cuối cùng vì thủ đoạn còn non kém đại hoàng tử lão hoàng đế bắt giữ Vì sợ gánh tội đã tự vẫn
Cố Thành Uy sợ âm mưu bại lộ liền trấn thủ biên ải hai năm dám về kinh thành
Sau chuyện đó lão hoàng đế đuổi gã đạo sĩ bụng đầy tà niệm dần khôi phục sự tinh vốn
Chỉ là ông đã già thật mỗi lần xử lý chính sự sống lưng cũng gù xuống hai lần
Không lâu ông lén gọi cung bảo gả cho Cố Tử Cầm
Ta đồng ý
Ông bắt quỳ điện Kiến Chương bắt nghĩ đến hoàng và mẫu thân đang đau ốm triền miên
Ta nghĩ một ngày đồng ý
một yêu cầu – hoàng lên ngôi
Lão hoàng đế lưng về phía thấy vẻ mặt ông chỉ ông thở dài :
“Khi nghịch tử mưu phản con từng nghĩ tại hoàng con sống ngoài cung mà vẫn bình yên vô sự”
Ta cố gắng hồi tưởng
Hoàng hôm đó ngoại thành xử lý công việc vì xảy xung đột với một gã bán hàng rong nên kịp về lúc đóng cổng thành đành ở bên ngoài
Ta và mẫu thân ăn chay niệm Phật mấy ngày cứ nghĩ thần Phật che chở
Giờ ngẫm thật quá mức kỳ lạ
Lão hoàng đế tiếp:
“Trẫm đã bảo vệ nó Trẫm từ lâu đã chuẩn xong di chiếu sắp xếp mọi việc đấy Người kế thừa ngai vàng là Hoàng tử thứ mười bốn của trẫm – Phó Tư Tề”
Chính là hoàng
Lão hoàng đế thực sự chẳng còn sống bao lâu nữa
Mẫu thân mất ông đàn bà một đời hiền hòa khi chết ban cho vinh quang vô hạn
Trong lòng như một lưỡi dao ba nhánh cào cấu từng nhịp từng nhịp xé toạc trái tim
Lại giống như cơn giông đầu hạ tia sét bổ thẳng thân thể đau đớn lan khắp tứ chi
Mẫu thân sớm đã trụ nổi nữa
lão hoàng đế vẫn chống đỡ ông cần và hoàng nhanh chóng trưởng thành thay ông giữ lấy giang sơn đang dòm ngó
Ta cập kê
Ta thành thân
Hoàng dần tiếp quản mọi việc cùng bày một bàn cờ lớn
5
Tối qua ngủ muộn sáng sớm hiếm khi lười biếng nán giường một lúc
Ta gọi Trúc Tức đến chải tóc trang điểm cảm thán hôm nay đúng là một ngày trời hiếm
Đang dùng bữa sáng bên ngoài điện đột nhiên một vị khách mời mà đến
Gần đây sống khá thong thả tâm trạng cũng tệ nên khoan dung để thị nữ đưa Cố Tử Cầm
Hắn bước trong với vẻ mặt đầy phẫn nộ kịp đã chất vấn thẳng:
“Hôm qua là ngươi làm mất mặt Ly Nhi Ta từng chút áy náy với ngươi nhưng ngươi ghen tuông hẹp hòi đến mức hưu cũng đáng”
Ta ung dung nhấp một ngụm trà chợt nhớ đến bản mật báo mà hoàng nhận
Cố Thành Uy đã dẫn thân binh bí mật trở về bao lâu nữa sẽ tới Thượng Kinh
Lão già tính toán thật kỹ:
Một mặt để nhi tử trấn giữ tiền tuyến thu hút ánh của thiên hạ;
Một mặt ngầm đàm phán với Hung Nô phương Bắc phái phó thống lĩnh họ Hạ của trận đối đầu còn thì giả vờ vòng hậu thực chất là về kinh thành
Từ Tái Bắc đến Thượng Kinh đường xá xa xôi Cố Thành Uy tự cho rằng kế hoạch một kẽ hở chỉ đợi thành khoác long bào xưng đế
Có lẽ vì cho rằng đại nghiệp đã nắm chắc trong tay ánh mắt của Cố Tử Cầm lúc cũng lộ rõ vẻ ngạo mạn
Ta dùng khăn chậm rãi lau khóe môi ướt nhàn nhạt :
“Tướng quân lấy khí thế và tư cách mà dám dùng giọng điệu đó với bản cung”
Cố Tử Cầm cau mày đáp:
“Ta biết ngươi là vì nên mới đối xử với Ly Nhi như nàng đã đồng cam cộng khổ với nơi Tái Bắc còn đang mang cốt nhục của thể phụ nàng
Nếu ngươi thật sự còn lưu luyến cũ tình chờ Ly Nhi sinh xong sẽ tính tiếp với ngươi”
Ta suýt bật thành tiếng
Cố Tử Cầm đúng là quá tự phụ
Hắn lấy tự tin cho rằng nữ nhân khắp thiên hạ đều xoay quanh
Ta chẳng buồn nhiều chỉ bóng gió:
“Tướng quân thật hài hước khiến bản cung mở rộng tầm mắt
Từ xưa đến nay phò mã nào dám đối đãi với công chúa như thế
Hay là… tiểu tướng quân đang chỗ dựa gì chăng”
Cố Tử Cầm ngẩn vội vàng lớn tiếng:
“Ta chẳng qua là thích ngươi Năm đó là ngươi đeo bám đòi gả ngươi nên sớm nghĩ tới ngày hôm nay”
Ta cầm lấy chiếc quạt tròn đặt bên ngắm hoa văn sơn thủy vẽ tinh xảo bên đáp lời
Một bà tử quản sự cạnh sắc mặt trầm xuống lạnh giọng :
“Tiểu tướng quân xin ngài cẩn ngôn Dù cho xuất thân là võ tướng cũng thể vô lễ đến mức thực khiến nghi ngờ cách dạy dỗ của phủ Tướng quân”
Cố Tử Cầm chợt sực nhớ nơi đang nuốt lời định thốt hậm hực lớn tiếng: “Về đừng hối hận”
Nói phất tay áo bỏ
Trúc Tức bước từ bình phong khẽ hỏi:
“Công chúa nay thời thế đã khác nghịch tặc dám vô lễ với đến thế”
Ta bật chén trà trong tay vui vẻ đáp: “Chẳng qua là bởi ở Tái Bắc trời cao hoàng đế xa đã quen coi là chủ nhân Giờ thấy sắp thành đại sự nên kiềm chế nổi nữa mà thôi”
Trúc Tức vẫn nguôi giận: “Hay để nô tỳ tìm dạy cho một bài học”
Ta phất tay: “Chưa cần tay vội tránh sinh biến Cứ để ngông cuồng thêm vài ngày bao lâu nữa… tất cả sẽ kết thúc”
6
Trên lầu thành gió thổi khiến vạt áo phồng lên nhè nhẹ
Phía vang lên tiếng bước chân khẽ khàng
Ta đầu chỉ khẽ cong môi :
“Ngươi trở về ”
Không ai đáp chỉ ánh nắng nghiêng nơi má che khuất một nửa
Người cạnh gầy da sạm nhưng dáng vẫn thẳng tắp hiên ngang như tùng bách
Chúng đều hiểu lúc thời điểm thích hợp để hàn huyên vì thế ăn ý giữ im lặng
Chưa đến một khắc Trúc Tức trong thường phục đã vội vã bước tới
Người cạnh nhẹ gật đầu từ phía bên rời khỏi lầu thành
Nắng đang gay gắt đến chói mắt
Trúc Tức bên cạnh khẽ :
“Công chúa mọi việc đã sắp xếp xong”
Ta nheo mắt
“Vậy thì trở về thôi”
Trên bàn cờ quân trắng đen chen chúc đã đến thời khắc phân định thắng bại
Đầu tiên là triều đình bắt đầu xuất hiện dị động hoàng tay thuần thục xử lý những vị đại thần nhảy nhót đã vô cùng quen tay
Kế đó là tin đồn lan khắp dân gian:
Rằng trưởng công chúa từ nhỏ đã tiên đế sủng ái tính tình ngạo mạn coi trời bằng vung
Từng vô cớ trách phạt cung nhân thủ đoạn tàn nhẫn
Tuy nay thấy hành vi gì cụ thể nhưng tính cách vốn dĩ thay đổi tội ác vẫn dừng
Rằng bệ hạ hiện nay là ruột thịt của trưởng công chúa vì thương yêu nên nỡ trách phạt
Cũng vì thế mà trưởng công chúa sinh tâm mưu đồ mơ tưởng soán đoạt ngôi báu
Ta cùng hoàng và hoàng tẩu ngay ngắn bàn ăn điểm tâm tin đồn lan truyền bên ngoài bầu khí yên tĩnh mà hài hòa
Về trong cung càng giống như về nhà
Hoàng nhiều nhưng thực sự là một ca ca
Huynh luôn cảm thấy nợ nhiều và đúng như lời thiên hạ lẽ làm gì hoàng cũng chẳng nỡ trách mắng
Hoàng tẩu thì tính tình dịu dàng nàng luôn cảm nhận sự ấm áp của mẫu thân
Cho nên vì đổ nước bẩn mà cảm thấy ấm ức
Thiên hạ đều là con dân của hoàng
Huynh nhân hậu đành lòng để bách tính chịu cảnh binh đao loạn lạc
Vòng vo lớn như diễn hết vở đến vở khác chẳng qua cũng chỉ vì giảm thiểu tổn thất và thương vong của dân chúng đến mức thấp nhất
Nếu như ép Cố Thành Uy đến đường cùng để thật sự liều mạng mưu đồ binh biến
Vậy thì khi hai bên giao chiến dân chúng ly tán nhà tan cửa nát —
Đó là điều mà và hoàng đều thấy