Làm Chủ Mẫu Hầu Phủ, Còn Sợ Một Thiên Kim Giả Như Ngươi - Chương 3
Nhưng một khi đã như vậy, tôi sẽ không thể để ông ta yên ổn được nữa.
Mà ai ra tay là thích hợp nhất đây?
À, Lưu Minh Châu đi.
Dù sao thì, cô ta mới là kẻ trực tiếp hại chết nguyên chủ.
Ba tôi tuy bảo tôi đến tập đoàn học việc, nhưng từ trước đến nay, ông ta chưa từng để tôi tiếp xúc với bất cứ lĩnh vực quan trọng nào.
Tôi biết, đó là vì ông ta muốn tôi trở thành bàn đạp để đào tạo ra người thừa kế thật sự.
Hừ, muốn trao cơ nghiệp cho con trai của ngoại thất sao?
Đừng có mơ.
Nhưng không sao, vở kịch mà tôi chuẩn bị cho ông ta sắp bắt đầu rồi.
Giờ tôi đã có cả tiền bạc và quyền lực.
Tôi mua chuộc đám côn đồ từng nghe lời Lưu Minh Châu để bắt nạt tôi trước kia.
Dù sao thì, bọn họ cũng chưa bao giờ thật sự thích cô ta, chỉ là bị cô ta đe dọa ép buộc mà thôi.
Tôi đưa tiền cho bọn họ, bảo họ chăm sóc thật chu đáo cho Lưu Minh Châu, nhất định phải giúp cô ta ngồi vững trên ngôi vị “nữ đại ca”, còn phải đẩy cô ta lên thật cao.
Bọn họ đương nhiên đồng ý.
Dù sao thì, bây giờ chỉ có bọn họ chịu bao che cho cô ta, tất cả số tiền của Lưu Minh Châu đều sẽ vào túi bọn họ.
Ngoài khoản tiền tôi đưa, bọn họ còn có thêm một nguồn thu nhập khác.
Đến ngày bọn họ bắt đầu quậy phá, theo sự sắp xếp của tôi, ba tôi đã biết chuyện và vội vã chạy đến hiện trường.
Lúc đó, Lưu Minh Châu đã bị chuốc không ít rượu.
Tốc độ lái xe của cô ta đã vượt quá giới hạn.
Ba tôi lao đến ngăn cản cô ta, kết quả là bị cô ta tông thẳng vào người, cả hai cùng lăn ra đường.
Mãi đến khi xe phát nổ, cô ta mới hoảng hốt nhận ra mình vừa làm gì.
Lưu Minh Châu hoảng sợ bỏ trốn khỏi hiện trường.
Nhưng chuyện này không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Vì cuối cùng, người đàn ông đó đã chết.
Thi thể của ông ta bị thiêu rụi gần như hoàn toàn, vì vậy tôi lập tức giục mẹ tôi hỏa táng ông ta ngay.
Và ngay đêm trước khi tổ chức tang lễ, tôi nói cho mẹ tôi biết thân phận thật sự của Lưu Minh Châu.
Bà ta giận đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ngày hôm sau, khi tang lễ đang diễn ra, một người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ đến trước cửa, nói muốn nhận tổ quy tông.
“Bất cứ thứ mèo hoang chó hoang nào cũng muốn đến nhà chúng tôi kiếm chác à?”
Mẹ tôi lạnh lùng lên tiếng.
“Viêm Viêm chính là con trai của lão Lưu! Minh Châu cũng vậy!”
“Thế thì đưa giấy xét nghiệm huyết thống ra đây đi.”
Đứa bé kia không có.
Nhưng Lưu Minh Châu thì có.
Tôi có chút mong đợi.
Nếu cô ta không phải con ruột, vậy thì chỉ là một đứa con nuôi vô tình giết chết ông ta, nhiều nhất cũng chỉ bồi thường tiền là xong.
Nhưng nếu cô ta thật sự là con gái ruột, thì tội danh sẽ lập tức chuyển thành giết người thân, ít nhất cũng lãnh án tù chung thân.
Tôi rất mong cô ta sống thật lâu, sống đến tận trăm tuổi.
Dù sao thì, một kẻ như cô ta, sao có thể chết nhẹ nhàng như vậy được?
Còn về thằng nhóc kia, tôi sẽ lo liệu.
“Ba con không còn nữa, nhờ phước của con gái bà đấy. Vậy nên nếu bà không thể đưa ra bằng chứng, thì mời bà dắt theo thằng bé đó cút khỏi đây.”
“Tôi… Tôi có thể làm xét nghiệm ADN! So với con trai cả của ông ấy!”
……???
“Khoan đã, ý bà là… đứa trẻ này là con của anh trai tôi?”
“Anh tôi bây giờ chỉ là một kẻ tàn phế nằm trên giường, cả nhà này đều phải nuôi hắn. Nếu thật sự là con trai anh ấy, thì chúng tôi cũng không thể không nhận.”
“Ý tôi là, chỉ cần xét nghiệm ADN, có thể chứng minh nó là con ruột của ông ấy!”
“Nhà chúng tôi có nhiều họ hàng lắm. Nếu bà lấy một mẫu xét nghiệm từ ai đó khác rồi đánh tráo, vậy thì tôi khuyên bà nên sớm cút đi thì hơn.”
Người phụ nữ sững sờ, nhưng tôi biết, bà ta vẫn chưa chịu từ bỏ.
Không lâu sau ngày hôm đó, Lưu Minh Châu cũng bị bắt giam.
Đúng như tôi dự đoán, tội trạng nghiêm trọng, bị phán tù chung thân.
8.
Một buổi sáng nọ, mẹ tôi gọi điện cho tôi.
“Người phụ nữ đó đã ném đứa trẻ lại trước cửa nhà chúng ta.”
Mẹ tôi à…
Bà ta ngày càng dựa dẫm vào tôi hơn rồi.
Với tính cách như vậy, bảo sao suốt bao năm qua lại không hề phát hiện ra chuyện ngoại thất của ba tôi.
Tôi thay mẹ báo cảnh sát, họ đã đến đưa đứa trẻ đi.
Còn sau này nó sẽ bị đưa đến trại trẻ mồ côi hay đi đâu, đó chẳng phải chuyện của tôi.
“Mẹ à, bây giờ tình hình của nhà ta không ổn, mẹ phải giúp con. Ba đã phản bội mẹ, nhưng dù thế nào đi nữa, chúng ta không thể để tài sản của nhà họ Lưu cũng phản bội mẹ.”
Có vẻ bà ta đã nghe lọt tai.
Từ đó, bà ta luôn mang theo tôi xuất hiện tại đủ loại sự kiện công khai.
Thậm chí còn ám chỉ với bên ngoài rằng Lưu Minh Châu không phải con ruột của bà, là con riêng của ba tôi tráo đổi với con ruột của bà ngay từ lúc sinh ra, còn tôi mới là đứa con gái thật sự.
Những câu chuyện nửa thật nửa giả luôn khiến người ta dễ dàng tin tưởng nhất.
Sự xuất sắc của tôi, cộng với quá khứ đầy thăng trầm này, đã khiến không ít các bậc trưởng bối trong giới thượng lưu dần dần ưu ái tôi hơn.
Nhờ có họ, tôi đã được bật đèn xanh rất nhiều lần.
Dưới sự hỗ trợ của họ, tôi nhanh chóng nắm trong tay quyền kiểm soát nhà họ Lưu.
Sau vài năm học hỏi, tôi từ từ dời trụ sở chính của tập đoàn Lưu thị về Kinh Thành.
Bây giờ, bất kể là ai gặp tôi cũng phải gọi một tiếng “Lưu tổng”.
Có tiền trong tay, tôi đầu tư mạnh vào các dự án khảo cổ và phục chế cổ vật, các giáo sư của tôi đều rất quý tôi.
Trong một lần khai quật, tôi đã phát hiện ra một lăng mộ cổ.
Chủ nhân của lăng mộ này được chôn cất rất long trọng, đồ tùy táng cũng vô cùng phong phú.
Nhưng khi nhìn thấy thi thể trong quan tài, tôi vẫn có chút kỳ lạ.
Họ nói với tôi rằng, vị phu nhân này mất năm 86 tuổi.
Tôi vô cùng chấn động!
Làm sao có thể như vậy được?!
Chẳng lẽ…?
Chẳng lẽ nguyên chủ không chết, mà đã xuyên đến thế giới của tôi, thay tôi hưởng phúc cả đời sao?!
……
Thôi vậy.
Nếu đúng là như thế, thì cũng coi như ông trời không bạc đãi cô ta.
Sẵn lòng cho cô ta hưởng thụ một cuộc đời an nhàn.
Biến cố xảy ra vào đúng ngày anh trai tôi đột nhiên hồi phục.
Tôi không ngờ rằng y học thời đại này lại có thể giúp một người từng liệt nửa người khôi phục đến mức có thể tự mình sinh hoạt.
Hắn muốn cướp lại quyền kiểm soát tập đoàn Lưu thị.
Nhưng Lưu thị bây giờ đã không còn là tập đoàn mà hắn từng biết nữa.
Tất cả đều là của tôi.
Hắn bị cản trở ở khắp nơi.
Mẹ tôi thì ném cho hắn một khoản tiền, bảo hắn ra nước ngoài tìm cơ hội khác.
Tôi không quan tâm.
Dù sao một kẻ chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, có nhảy nhót thế nào, tôi cũng có thể dễ dàng bóp chết hắn bất cứ lúc nào.
9.
“Tại sao con lại ghét anh trai con đến vậy?”
“Vì hắn ta chưa bao giờ dành cho con dù chỉ một chút thiện ý. Vậy thì tại sao con phải đối xử tốt với một kẻ luôn căm ghét con?”
Mẹ tôi mấp máy môi mấy lần, nhưng bà ta biết những lời tôi nói đều là sự thật.
“Khinh Khinh… Hoặc có lẽ con không phải Khinh Khinh. Con tên gì?”
“Xem ra mẹ đã nhận ra rồi nhỉ?”
“Dù sao cũng là con gái của ta, ta dĩ nhiên có thể cảm nhận được sự khác biệt.”
“Nhưng con gái của mẹ đã chết từ lâu rồi mà.”
Nhìn ánh mắt kinh hoàng của bà ta, tôi thấy thú vị hơn hẳn.
“Ngay từ năm đó, chính con trai của mẹ đã nhốt cô ấy giữa trời đông giá rét suốt cả đêm. Không cho cô ấy ăn, không cho cô ấy nước uống, giam cô ấy trong căn phòng chứa đồ đó suốt ba ngày trời. Cô ấy đã chết từ lúc đó rồi.
“Trước khi chết, cô ấy đã cầu xin ông trời, mong được sống một lần thật trọn vẹn.”
“Vậy nên ông trời đã đưa con đến đây.”
Mẹ tôi đứng bất động, không nói được câu nào.
Cuối cùng, tôi cảm nhận được khoái cảm của sự trả thù.
Dựa vào đâu mà một kẻ gián tiếp giết con gái mình lại có thể hưởng thụ một cuộc đời tốt đẹp như vậy?
“Ta… Ta không biết… Ta xin lỗi…”
“Bây giờ còn giả vờ làm gì nữa? Đều sống chung dưới một mái nhà, trong ba ngày đó, mẹ có từng đến xem thử cô ấy còn sống hay không?”
“Chỉ cần mẹ chịu nhìn cô ấy dù chỉ một lần thôi, cô ấy đã không chết rồi.”
Nhìn mẹ tôi khóc không thành tiếng, tôi cảm thấy hả hê.
“Giờ thì mẹ đã biết tất cả sự thật rồi. Vậy thì hãy quên đi. Con sẽ sống ở đây thay cô ấy.”
“Còn mẹ, sau này chúng ta bớt qua lại thì hơn.”
Kể từ hôm đó, tôi thật sự rất ít khi gặp lại bà ta.