Kim Ngốc Lương Duyên - Chương 3
“Đợi triều đình kiểm kê xong của hồi môn của mẹ rồi hoàn trả lại, ta sẽ tự viết hưu thư. Cảm ơn huynh đã chăm sóc ta suốt thời gian qua.”
Bùi Cảnh nhíu mày:
“Nàng muốn đi sao?”
“Mẹ ta cả đời bị vây khốn trong nội viện, cuối cùng lại chết trong tay trượng phu và tiểu thiếp. Ta không muốn đi vào vết xe đổ ấy. Hơn nữa, hôn sự giữa ta và huynh vốn là trò cười, không thể coi là thật.”
Ánh mắt Bùi Cảnh tối sầm, miễn cưỡng kéo khóe môi:
“Vậy ta chúc nàng—sơn hà vạn lý, tiêu dao tự tại.”
“Nhất định rồi.”
8
Thu qua đông đến, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa.
Ta đã gả vào Quốc công phủ được gần nửa năm.
Tết Nguyên Tiêu năm nay, Quốc công phu nhân đồng ý cho ta và Bùi Cảnh ra ngoài ngắm đèn lồng.
Trước khi ra khỏi cửa, chính tay Bùi Cảnh khoác lên người ta một chiếc áo lông hồ ly tuyết trắng, lại còn nhét vào tay ta một túi sưởi, bảo đảm ta bị bọc kín như cái bánh chưng rồi mới vừa lòng dắt ta ra khỏi phủ.
Đây là mùa đông ấm áp nhất mà ta từng có.
Năm ngoái triều đình ta và Bắc Địch ký hiệp định ngừng chiến, dân chúng cuối cùng cũng được hưởng một cái Tết yên bình.
Vì thế hội đèn năm nay vô cùng náo nhiệt, khắp ngõ lớn hẻm nhỏ đều chật ních người.
Bùi Cảnh ghé sát tai ta dặn nhỏ:
“Đi sát ta, đừng để lạc.”
Ta bất đắc dĩ giơ đôi bàn tay đang mười ngón đan chặt vào nhau với hắn ra.
“Chàng nắm chặt thế này, có ai cũng chẳng thể kéo ta đi đâu được.”
Đèn lồng rực rỡ, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, ta ngẩn người nhìn gương mặt Bùi Cảnh.
Đúng lúc ấy, một kẻ không biết điều từ đâu lao tới va sầm vào chúng ta.
Tiếng của Cố tiểu Hầu gia – đáng ghét vô cùng – vang lên phía sau:
“Hai đứa ngốc các ngươi mù hết rồi à, đụng vào bản Hầu gia còn không mau xin lỗi!”
Ta hít sâu một hơi, lập tức quay người lại cười ngốc nghếch.
Cố tiểu Hầu gia bật cười ha hả chế nhạo:
“Mọi người mau nhìn đi, ai bảo kẻ ngốc không biết yêu đương? Nhìn chúng nó nắm tay nhau kìa, thật không biết xấu hổ!”
Ta giơ tay còn trống lên, ngây ngô nói:
“Nắm tay? Ngươi cũng muốn cùng bọn ta nắm tay chơi à?”
Nói rồi ta liền kéo lấy tay hắn, nắm thật chặt khiến hắn không thể giãy ra.
Bùi Cảnh từ tay áo móc ra hỏa tập, hào hứng kêu lên muốn đốt pháo hoa.
“Xoẹt!” Một lỗ lớn cháy toang trên tay áo gấm của Cố tiểu Hầu gia.
Hắn vùng vẫy kêu gào:
“Cứu mạng! Cháy rồi, cứu ta với!”
“Phu quân giỏi quá, thêm phát nữa đi!”
“Xoẹt!” Lại thêm một lỗ.
Gia đinh của Cố tiểu Hầu gia đều bị Ngô Nguyên ngăn lại.
Ngô Nguyên cười toe toét:
“Thiếu gia thiếu phu nhân nhà ta đang chơi đùa với tiểu Hầu gia quý phủ, không có gì không có gì.”
Ta ra hiệu bằng ánh mắt, Bùi Cảnh lập tức hiểu ý, quay sang nhìn gian hàng bán pháo bên đường.
Cố tiểu Hầu gia trợn tròn mắt, tuyệt vọng kêu gào:
“Bùi Cảnh ngươi bình tĩnh đi! Cái đó không được đốt đâu!”
“Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, sau này không dám gọi các ngươi là đồ ngốc nữa, mau thả ta ra!”
Khi vô số pháo được châm lửa, ta dùng sức đẩy hắn sang một bên.
Tiếng kêu thảm thiết của Cố tiểu Hầu gia vang vọng khắp phố phường.
Bùi Cảnh ôm lấy tai ta, kéo ta trốn sang một bên, để đám pháo hoa nổ rền trời đuổi hắn chạy khắp nơi.
“Ta nhất định không tha cho hai vợ chồng các ngươi! A a a!”
Ta vỗ tay cười sảng khoái:
“Ngươi còn muốn chơi với chúng ta sao? Hoan nghênh hoan nghênh!”
Lúc rời đi, Cố tiểu Hầu gia tức tối chỉ vào Bùi Cảnh:
“Đừng tưởng có cô cô làm hoàng hậu là ngươi ghê gớm. Sau này thiên hạ này là của biểu huynh ta, để xem hắn có tha cho ngươi không!”
Biểu huynh của hắn, chính là đương kim Thái tử – Vũ Văn Ung.
Nghe đến đây, sắc mặt Bùi Cảnh lập tức lạnh xuống, lần đầu tiên ta thấy hắn nghiêm túc đến thế.
Vũ Văn Ung là con trai của tiên hoàng hậu, sinh non nên từ nhỏ ốm yếu, đến năm năm tuổi mới lần đầu mở miệng.
Dù bá quan phản đối lập hắn làm Thái tử, nhưng vì yêu thương vợ cũ, hoàng đế vẫn kiên quyết.
Ta nghĩ, ta đã hiểu lý do vì sao Bùi Cảnh phải giả ngốc.
Hắn và Thái tử cùng tuổi, một là kỳ tài nhà quan lại, một là ngốc tử xuất thân hoàng gia.
Vị hoàng đế lòng dạ hẹp hòi kia làm sao có thể yên tâm?
Chỉ khi Bùi Cảnh cũng trở thành kẻ ngốc, tránh được đầu sóng ngọn gió, mới có thể khiến hoàng đế an lòng.
9
Nhà họ Cố lập tức tới phủ đòi công đạo.
Quốc công phu nhân vẫn giữ phong thái lễ độ nhưng thái độ thì… không có chút hối lỗi nào.
“Bọn nó có thể đốt cháy được tiểu Hầu gia quý phủ à?”
Ý tứ rõ ràng—đường đường là tiểu Hầu gia mà không xử lý nổi hai kẻ ngốc sao?
Người nhà họ Cố cứng họng không nói nổi lời nào, đành lủi thủi rút lui.
Có điều chuyện này bị họ làm ầm lên tận trong cung.
Năm nay trong danh sách tiến cung tạ ơn vào dịp cuối năm lại có tên ta và Bùi Cảnh.
Những buổi yến tiệc trong cung trước giờ chưa từng để hai kẻ “ngốc” như chúng ta tham dự.
Quốc công phu nhân sai ta và Bùi Cảnh đi thỉnh an Hoàng hậu trước.
Hoàng hậu là người rất hiền hòa, mặc kệ ta và Bùi Cảnh nghịch ngợm trong cung như thể chốn không người.
Dù chúng ta làm trò gì quá quắt, bà chỉ cười hiền và dặn cung nhân đừng ngăn cản.
Giả điên giả dại một hồi, ta mệt mỏi lén hỏi Bùi Cảnh:
“Chúng ta còn phải ở đây đến bao giờ? Ta đã lăn ba vòng dưới đất, trèo cây rồi ngã hai lần, mệt lắm rồi.”
“Giờ mới là nhẹ đấy, đoạn sau mới là trận chiến thực sự.”
Còn nữa sao?
Ta rất nhanh đã hiểu ý hắn.
Hoàng đế muốn ta và Bùi Cảnh cùng dự yến gia đình.
Khi nội thị truyền chỉ, ta thấy vẻ mặt Hoàng hậu đầy thất vọng, ánh mắt của bà chẳng hề vui vẻ.
Dù sao hoàng đế vẫn yêu tiên hoàng hậu hơn, cứ vài ba hôm lại làm thơ tưởng nhớ người xưa, chẳng thèm đếm xỉa gì tới Hoàng hậu hiện tại.
Khi vào bữa tiệc, ta lập tức thấy Cố tiểu Hầu gia.
Hóa ra ván cờ hôm nay do hắn bày.
Hắn đắc ý nhìn chúng ta tiến vào, vẻ mặt tự tin như đã nắm chắc phần thắng.
Ta nhe răng cười với hắn một cái thật ngớ ngẩn.
Đã muốn tìm đường chết, ta sẽ tiễn hắn một đoạn.
Thái giám giọng the thé cất tiếng:
“Thấy Hoàng thượng còn không quỳ xuống thỉnh an!”
Bùi Cảnh không động đậy.
Ta không quan tâm, lập tức quỳ xuống, đầu dập binh binh:
“An không? An không?”
Tới khi ta dập đầu tới choáng váng, Bùi Cảnh mới chậm rãi quỳ xuống.
“Bái kiến Hoàng thượng.”
Hoàng hậu sợ hãi vội giải thích:
“Hoàng thượng chớ trách, hai đứa trẻ này… người cũng biết mà…”
Hoàng đế lặng lẽ nhìn ta và Bùi Cảnh, bầu không khí đè nặng như sắp vỡ tung.
Đúng lúc ấy, tiếng cười ngốc vang lên từ ngoài điện.
Một đứa trẻ bụ bẫm chạy vào như cơn gió, tay còn cầm theo một con chim chết.
Nó chạy tới trước mặt hoàng đế, đưa con chim ra như dâng bảo vật:
“Phụ hoàng, người xem, con đã ru con chim ngủ rồi. Nó ngủ trong tay con nè.”
Ta len lén ngẩng đầu nhìn—chắc hẳn là Thái tử điện hạ.
Quả nhiên trước thiên tài diễn kịch như hắn, ta cảm thấy mình vẫn còn quá non.
Sắc mặt hoàng đế đang căng thẳng bỗng dịu lại, dịu dàng xoa đầu Vũ Văn Ung.
“Hoàng nhi giỏi lắm.”
Lại quay sang Hoàng hậu trách móc:
“Bình thường nàng dạy dỗ Thái tử thế nào, sao để thứ này xuất hiện bên cạnh hắn?”
Hoàng hậu cúi đầu nhỏ nhẹ:
“Là thần thiếp sơ suất, sau này nhất định sẽ chú ý.”
Hoàng đế lúc này mới liếc chúng ta một cái.
“Đứng dậy đi.”
Tiệc mới bắt đầu chưa bao lâu, Cố tiểu Hầu gia đã liên tục gài bẫy chúng ta.
Luôn tìm cách dẫn dắt chủ đề để chúng ta lỡ lời.
Nhưng hắn không biết rằng, ta và Bùi Cảnh đều không phải đồ thật ngốc, sao dễ dàng mắc bẫy?
Thái tử bất chợt hô to đòi đi chơi, ta phấn khởi chạy theo, còn quay đầu túm lấy Cố tiểu Hầu gia.
“Chơi chim đi nào!”
Hắn lập tức giãy ra, cau có:
“Đồ ngốc, buông tay ra! Ta không chơi với các ngươi!”
Có vẻ như trận pháo hoa Tết Nguyên Tiêu lần trước đã để lại chấn động tâm lý.
Đúng lúc đó, ánh mắt Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống, âm u như đêm giông, mà hắn hoàn toàn không hay biết.
Ta dẫn Thái tử tới khu giả sơn.
Lúc nãy ta đã đo thử, độ cao này ngã xuống không chết được.
Ra tay ở đây là hợp lý nhất.
Cố tiểu Hầu gia giận dữ hất tay ta ra, rồi nhe răng cười nham hiểm bảo Thái tử:
“Biểu huynh, tiện nữ này hỗn láo, mau hạ chỉ giết nàng đi!”
10
Thái tử nghiêng đầu, nước dãi chảy ra một bên, nhìn ta chăm chú.
“Trên mặt nàng ấy sạch sẽ, không dính bùn.”
“Đồ ngu, không phải ‘ngỗ nghịch’, là ‘bùn đất’! Ta bảo ngươi giết nàng, chẳng lẽ ngươi không nghe lời ta nữa?”
Chốn không người, bộ mặt thật của Cố tiểu Hầu gia hoàn toàn lộ rõ.
Ta hoảng sợ bò sát đến bên tai Thái tử, thì thầm:
“Hắn ồn ào quá, sẽ làm chim nhỏ thức dậy mất.”
Vũ Văn Ung ôm chặt con chim chết trong tay, cả người run lên từng đợt.
“Không được làm chim nhỏ thức, không được!”
Cố tiểu Hầu gia giận dữ hất con chim khỏi tay hắn:
“Đồ ngốc, nó chết rồi còn gì.”
Ta vung tay tát thẳng vào mặt hắn:
“Đã bảo đừng làm ồn chim nhỏ rồi mà!”
Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, ta lại cho thêm một bạt tai.
Sát khí bừng lên trong mắt hắn, hắn túm chặt lấy vai ta, nghiến răng ken két:
“Ngươi muốn chết?”
Khóe mắt ta liếc thấy long liễn của hoàng đế đang tiến đến phía này, đoàn người hùng hậu, đúng lúc có thể nhìn thấy hết mọi việc nơi đây.
Ta khẽ bật cười, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Cố tiểu Hầu gia, lùi một bước về sau.
Ngay trước lúc ngã xuống, ta kéo luôn Vũ Văn Ung rơi cùng xuống giả sơn.
Trong mắt người ngoài, đó là cảnh Cố tiểu Hầu gia đẩy chúng ta rơi xuống.
Ta đã tính toán mọi thứ, chỉ không ngờ Bùi Cảnh sẽ bất ngờ lao đến cứu ta.
Hắn đỡ lấy ta một cách vững vàng, trong mắt đầy lo lắng.
Còn Vũ Văn Ung thì được cung nhân xếp lớp phía dưới che chở, không bị thương.
Cố tiểu Hầu gia hoảng loạn thò đầu nhìn xuống từ trên cao.
“Ta không có ý đẩy các ngươi! Là các ngươi tự ngã xuống!”
Lồng ngực Bùi Cảnh phập phồng, cố nén lửa giận.
“Ngươi trước thì làm tổn thương thê tử ta, sau lại mưu hại Thái tử. Ngươi thật sự nghĩ thiên hạ này là của nhà họ Cố sao?”
Câu ấy, đúng lúc bị hoàng đế vừa đến nơi nghe trọn vẹn.