Kim Ngốc Lương Duyên - Chương 2
Bên phía nữ quyến vừa mới ngồi xuống, tỷ tỷ đã không nhịn được buông lời châm chọc:
“Ta thấy muội và muội phu đúng là xứng đôi, một đứa ngốc một đứa khờ, trời sinh một cặp.”
Lưu thị ngồi bên cạnh bèn giả vờ trách mắng:
“Không được vô lễ, chẳng lẽ con nghĩ ai cũng thông minh lanh lợi như con chắc?”
Hai mẹ con họ cười đùa vui vẻ.
Trước khi dọn cơm, đám nha hoàn mang chậu đồng vào cho mọi người rửa tay.
Lưu thị ngồi bên cạnh ta, thấy ta nhìn chằm chằm vào chậu nước không nhúc nhích, liền nhỏ giọng giục giã:
“Mau rửa tay đi, mọi người đều đang đợi con đấy, đừng để mất mặt tướng phủ.”
Trước khi xuất giá, ta luôn bị nhốt trong viện, bữa đói bữa no, cũng chẳng ai dạy ta lễ nghi.
Rửa tay ư?
Đây đâu phải là việc mà một kẻ ngốc như ta nên biết!
Ta bỗng dưng đứng bật dậy, hét ầm lên:
“Nước! Tiểu Mãn sợ nước!”
Ta túm lấy búi tóc của Lưu thị, ngay sau đó, đầu bà ta bị ta nhấn thẳng vào chậu nước.
Bà ta sặc mấy ngụm lớn, cố sức giãy giụa.
Ta dồn hết sức giữ chặt, đến khi Lưu thị càng lúc càng yếu, tưởng chừng như sắp bị dìm chết.
Tỷ tỷ nhào tới, giằng lấy ta:
“Thả mẫu thân ta ra! Mau có người tới kéo con điên này ra!”
Ta bất ngờ buông tay, thuận tay đập đầu Lưu thị xuống bàn ăn.
Vừa mới lấy lại được ý thức, Lưu thị đã giơ tay định tát ta.
Nhưng cái tát chưa kịp vung xuống thì bị một bàn tay khác gạt ra.
Không biết từ khi nào, Bùi Cảnh đã vòng qua bình phong bước đến, vừa vỗ tay vừa hát bài đồng dao ta dạy ban nãy, thuận tay ngăn cú tát của Lưu thị lại.
Lưu thị trừng to mắt, không dám tin, từng sợi tóc dính sát vào mặt vẫn đang nhỏ nước tong tong.
Khóe môi Bùi Cảnh hơi nhếch lên:
“U oa đường, u oa đường…”
“Đúng là một đôi ngốc nghếch!”
Tiểu đồng thân cận của Bùi Cảnh – Ngô Nguyên rút kiếm chắn trước mặt ta và Bùi Cảnh, lạnh lùng quát lớn:
“Tại hạ phụng mệnh bảo vệ thiếu gia và thiếu phu nhân, phu nhân bên thông gia chớ nên vô lễ.”
“Ngươi… nàng… đúng là khi dễ người quá đáng! Vừa nãy rõ ràng nàng ta định dìm chết ta, chẳng lẽ Quốc công phủ các ngươi muốn bao che sao?”
Ngô Nguyên cười khẩy:
“Phu nhân nói thiếu phu nhân tay trói gà không chặt nhà ta, có thể giết chết phu nhân sao?”
Ta và Bùi Cảnh vẫn nắm tay nhau, xoay tròn tại chỗ.
“U oa đường, u oa đường, cưới được nương tử tè ướt quần.”
Khách khứa khẽ cười rúc rích, càng khiến Lưu thị thêm nhục nhã.
Tỷ tỷ chỉ tay vào ta giận dữ:
“Vừa rồi rõ ràng là nàng ta định sát hại mẫu thân ta!”
Ta vừa vỗ tay vừa cười khúc khích:
“Lưu di nương và mẹ ta cũng từng chơi trò ấn đầu vào nước đó, vui lắm, vui lắm!”
Lưu thị tức đến hỏng đầu, vẫn chưa chịu từ bỏ, liền bị phụ thân ta đè vai giữ lại.
Sắc mặt phụ thân âm trầm:
“Đường đường là chánh thê chủ mẫu mà bị làm cho ra nông nỗi này, còn không mau đi thay y phục?”
Ánh mắt ông sâu hun hút, đầy nghi ngờ đánh giá ta.
Ta không hề né tránh, nở nụ cười ngốc nghếch đáp lại.
5
Khi vật lộn với Lưu thị ban nãy, y phục ta cũng bị bẩn.
Ta lấy cớ thay đồ để quay lại viện của mình, Bùi Cảnh cũng đi theo.
Ta nhanh chóng tìm ra một con hổ vải được vá từ mảnh vụn trong tủ áo – ta quay về lần này chính là vì nó.
Bên trong giấu một bức mật thư.
Ta đã âm thầm ẩn mình trong phủ nhiều năm, luôn tìm kiếm chứng cứ tội ác của tướng phủ.
Việc tự sắp đặt để mình gả đi chính là để tìm cho bản thân một chỗ dựa mà tướng phủ không thể lay chuyển.
Chờ đến ngày tru di cả nhà, ta có thể thuận lợi thoát thân.
Ta nắm chặt con hổ vải, âm thầm thề sẽ khiến cả phủ họ Lâm phải máu chảy đầu rơi.
Năm đó mẹ ta là chánh thê, Lưu di nương nhân lúc hầu hạ bà tắm thuốc đã nhấn chết bà trong bồn.
Khi ấy ta mới chỉ sáu tuổi, trốn trong tủ áo không dám thở, qua khe hở tận mắt chứng kiến mẹ bị sát hại.
Đợi đến khi Lưu di nương rời đi, ta mới dám chui ra, định đến tố giác với cha.
Ai ngờ lại nghe được cha ta và Lưu di nương bàn bạc cách chia nhau của hồi môn của mẹ.
Khi ấy ta mới hiểu, thì ra cả phủ họ Lâm đều là hung thủ giết mẹ ta.
Mẹ ta vốn là cô nhi, tay trắng gây dựng sự nghiệp, trở thành nữ phú thương đứng đầu Đại Chu. Sau đó mang theo tài sản kếch xù gả vào phủ họ Lâm.
Bà từng tưởng rằng mình tìm được chân tình, đâu ngờ cha ta ngay từ đầu chỉ nhắm đến của hồi môn.
Để sống sót, ta từng quỳ khóc ngất trước linh vị của mẹ, đến lúc tỉnh lại thì đã trở thành một kẻ ngốc.
Cha ta dùng tiền của mẹ từng bước thăng tiến.
Còn Lưu thị lên làm chủ mẫu, để giữ cái danh hiền hậu, đã tha cho ta một mạng.
Ta cất kỹ con hổ vải, vừa quay người đã thấy Bùi Cảnh đang tò mò quan sát khắp phòng.
Vì sợ mất mặt, Lưu thị đã sai người sửa sang lại viện ta ở trước khi chúng ta về thăm nhà.
Bà ta thay hết bàn ghế cũ nát trong phòng bằng gỗ lê mới tinh, phủ đầy hoa trong sân vốn mọc toàn cỏ dại.
Nhưng bà lại quên mất chăn đệm trên giường vẫn rách nát đơn sơ, trong tủ áo chỉ có một chiếc áo bông chắp vá, còn lối đi đầy rêu trong sân thì vẫn y nguyên.
Những thứ cần chăm chút từng ngày thế này, sao có thể qua mặt người ta chỉ trong chốc lát?
Bùi Cảnh nhìn chằm chằm chiếc áo bông kia một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì.
Hắn đột nhiên quay lại nhìn ta, ta lập tức nở nụ cười ngây ngô, chủ động nắm tay hắn.
“Phu quân, chúng ta về nhà thôi.”
Lần này hắn không chậm chạp nữa, gật đầu ngay.
“Được, về nhà.”
6
Ta cùng Bùi Cảnh tới từ biệt phụ thân và Lưu thị.
Lưu thị đã thay một bộ váy áo khác, tay áo lộng lẫy tinh xảo, bên dưới thấp thoáng lộ ra một chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc.
Chỉ thoáng nhìn, ta đã nhận ra ngay—đó chính là món hồi môn của mẫu thân!
Những năm qua, Lưu thị đã ngấm ngầm chiếm đoạt không ít trang sức của mẹ ta, giờ đến cả chiếc vòng ngọc phỉ thúy quý giá này cũng dám ngang nhiên đeo lên tay, thực sự cho rằng chẳng còn ai nhớ chuyện năm xưa sao?
Lưu thị cố tình dùng chính bàn tay đó kéo lấy ta, miệng rỉ rả mấy lời khách sáo như phải biết “tề gia dạy con”.
Ta đoán bà ta đang thử ta, bởi vì những lời ta nói trên đại sảnh lúc nãy.
Bà muốn thử xem ta có chủ động đòi lại chiếc vòng hay không.
Vậy thì ta cứ làm theo ý bà vậy.
Ta lập tức túm lấy chiếc vòng, dùng sức giật mạnh, miệng la lên:
“Con sâu xanh! Trên tay có sâu xanh to kìa!”
Chiếc vòng phỉ thúy bị ta rút ra dễ dàng.
Quả nhiên là thứ không thuộc về mình, cưỡng ép đeo lên cũng chẳng hợp.
“Ngươi vô lễ!”
Lưu thị vì còn hằn chuyện vừa rồi, liền mạnh tay đẩy ta một cái.
Ta trượt chân, ngã nhào xuống hồ nước lạnh buốt.
Làn nước nhấn chìm thân thể ta, ánh sáng phía trên đầu dần mờ nhạt.
Lúc giãy giụa dưới nước, ta vẫn nắm chặt chiếc vòng trong tay, mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ thì thầm bên tai.
“Sống…”
“Dốc toàn lực mà sống…”
Ta dùng sức đạp chân, hướng lên mặt nước.
Bỗng nhiên bốn phía vang lên liên tiếp tiếng “bùm” như có ai đang nhảy xuống nước từng người một.
Chuyện gì thế?
Ta ướt sũng bò lên bờ, vừa ho khan vừa nôn ra một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Cảnh đang vung một cây sào tre thật dài.
Tất cả những ai tiến tới gần đều bị hắn đánh cho rớt xuống hồ.
“Nương tử, ta tới cứu nàng! Mau nắm lấy cây sào!”
Nơi bờ hồ vừa rồi còn đông vui nhộn nhịp, giờ chỉ còn lại hai chủ tớ Bùi Cảnh và Ngô Nguyên.
Lưu thị và tỷ tỷ thì đang vùng vẫy giữa hồ.
Ai muốn leo lên bờ, Ngô Nguyên lại giả vờ giúp, rồi “lỡ tay” đẩy họ rơi xuống nước.
Ta khoanh chân ngồi bên bờ, vỗ tay reo hò không ngớt.
“Chơi nước nào! Cùng chơi nước nào!”
Lưu thị ngụp dưới nước càng lúc càng lâu, chỉ còn vài chùm bong bóng nổi lăn tăn.
Tiếng chửi rủa của tỷ tỷ cũng yếu dần.
Cuối cùng phụ thân ta dẫn theo gia đinh tới, giận dữ chỉ tay vào Bùi Cảnh.
“Thật quá đáng! Dù ngươi có là công tử Quốc công phủ cũng không thể ngang nhiên hành hung trong phủ ta. Nếu vợ con ta có mệnh hệ gì, ta nhất định dâng sớ lên trước mặt Hoàng thượng!”
Bùi Cảnh không nói lời nào, nắm chặt cây sào, cắn răng như đang tích lực.
Bỗng hắn gào to một tiếng, lao thẳng về phía ta.
“Nương tử mau nắm lấy, ta tới cứu nàng!”
Một cú quật khiến phụ thân ta cũng bay xuống hồ.
7
Ta bị nhiễm lạnh do rơi xuống hồ, suốt đoạn đường về cứ sốt cao mê man.
Trong cơn mơ màng, ta cảm thấy cả người được bao bọc bởi hơi ấm.
Bùi Cảnh đắp cho ta chiếc áo lông hồ ly đỏ, siết chặt tay ta để truyền nhiệt.
Ta còn nghe thấy hắn liên tục thúc giục xa phu:
“Nhanh lên, nhanh hơn nữa.”
Điều gì đã khiến một kẻ luôn phản ứng chậm nửa nhịp như hắn trở nên vội vã như thế? Hẳn là vì lo lắng.
Lần này ta bệnh liền mười ngày.
Những năm qua sống trong phủ họ Lâm, ta đói khổ triền miên, thân thể vốn yếu, chỉ một trận cảm nhẹ cũng kéo dài mãi không khỏi.
Khi ta đang nằm dưỡng bệnh, có hai việc xảy ra liên quan đến ta.
Ngay sau khi chúng ta trở về, tướng phủ liền sai người tới chất vấn.
Quốc công phu nhân chỉ một mình mà đấu lý với cả một đoàn, cãi không kém phần khí thế.
“Con dâu nhà ta bị các người hại suýt mất mạng, còn dám tới đòi công đạo? Với chỉ hai đứa nó mà có thể diệt cả nhà các người ư?”
Cuối cùng bọn họ đành câm nín rút lui trong nhục nhã.
Còn chuyện kia, là một “nghĩa sĩ” nào đó trong đêm tối đã buộc một phong thư tố giác vào mũi tên, bắn vào xe của Ngự sử đại nhân.
Trong thư liệt kê đầy đủ tội trạng kết đảng, tham ô, làm trái phép nước của Tể tướng họ Lâm suốt bao năm.
Bằng chứng xác thực, thiên tử nổi giận.
Ngay lập tức hạ lệnh tịch biên phủ họ Lâm, xử trảm toàn gia.
Còn ta, vì đã xuất giá nên may mắn thoát nạn.
Ngay khi nhận được tin, việc đầu tiên ta làm là kiểm tra con hổ vải.
Ta phát hiện có người đã động tay vào—chứng cứ bên trong không cánh mà bay.
Lẽ ra chuyện tố cáo phủ họ Lâm phải do chính ta làm.
Vậy là ai đã ra tay giúp ta?
Đám nha hoàn nhìn ta với ánh mắt đầy thương xót, hẳn nghĩ ta nay đã thành cô nhi không nơi nương tựa.
Ta giả vờ không hiểu gì, ôm con hổ vải lon ton chạy ra ngoài.
“A Mãn muốn tìm phu quân chơi ~”
Ta tìm khắp trong phủ, cuối cùng lại thấy Bùi Cảnh ngồi trên nóc nhà.
Ta vất vả leo lên, bị nắng chói đến nheo mắt.
“Phu quân đang chơi gì vậy?”
“Ngắm sao.”
Ta thu lại nụ cười ngốc, hỏi:
“Giả ngốc lâu như vậy, huynh cũng giỏi thật.”
“Nàng cũng không tệ. Lần đầu gặp ta còn tưởng nàng thật sự bị ngốc.”
“Vậy khi nào huynh phát hiện ta chỉ đang giả?”
“Một đứa ngốc thật thì tuyệt đối không thể sống sót ở phủ họ Lâm tới ngày xuất giá.”
Thật không ngờ, người hiểu ta nhất lại là Bùi Cảnh.
“Mẹ ta bị Lưu thị và phụ thân ta liên thủ sát hại. Cảm ơn huynh đã giúp ta gửi chứng cứ, báo thù cho mẹ.”
Bùi Cảnh nói lúc ta mê man vẫn không ngừng thì thào đòi báo thù, ôm chặt lấy con hổ vải không buông.
Hắn sợ đêm dài lắm mộng, nên tự mình ra tay.
Ta nghiêm túc nói lời cảm tạ:
“Việc này vốn không nên liên lụy tới huynh. Sau này ta nhất định sẽ báo đáp.”
“Không cần khách sáo đến thế. Dù gì chúng ta…”