Kiều Oánh Oánh - Chương 5
Chúng định cho nổ tung căn nhà chôn sống bên trong
lúc đó bên ngoài vang lên giọng của Khánh vương
“Hồ Ninh đây là biệt viện của bản vương ngươi dám dẫn xông biết tội gì ”
Hồ Ninh đến
Ta giật bắn lập tức tập trung lắng
Tiếng lạnh lùng của vang lên vẫn lãnh đạm như thường lệ
“Khánh vương điện hạ hiện nay bản thân khó giữ cớ gì vội định tội cho hạ quan”
“Hồ Ninh ngươi vu khống bản vương”
Khánh vương nghiến răng quát lớn giọng the thé
“Ngươi dám bịa đặt rằng thông đồng với Đột Quyết cài tử sĩ cấm quân ý đồ ám sát Hoàng thượng mưu đồ soán vị Đây là tội chết”
“Vu khống”
Hồ Ninh hờ hững một tiếng tiếp tục lên tiếng:
“Vậy điện hạ thử xem nhận những ”
Kèm theo tiếng bước chân vang lên bên ngoài đột nhiên vọng đến những tiếng kêu la thảm thiết
Tất cả đều hét lên rằng họ hành sự theo lệnh của Khánh vương trong tay còn cả mật thư làm bằng chứng
Bị nhiều chỉ chứng như cuối cùng Khánh vương chỉ thể thở dài thật sâu giọng đầy cay đắng:
“Không hổ là con chó săn của triều đình ngay cả chuyện cũng tra Hồ Ninh vì ngươi chịu phục vụ bản vương Ta thể cho ngươi nhiều hơn thế”
Hồ Ninh đáp chỉ nhàn nhạt hỏi :
“Từ Kiều Kiều ”
“Hãy thả nàng ngay lập tức Nếu Chiêu ngục sẽ cho ngươi bớt chịu chút tra tấn”
Khánh vương nhạt giơ tay chỉ về phía cửa phòng
“Ả vẫn còn sống ngay trong đó…”
Lời còn dứt Hồ Ninh đã đạp cửa xông
Miệng bịt kín chỉ thể điên cuồng lắc đầu hiệu cho mau chạy
làm như thấy lao thẳng tới vung Tú Xuân đao bên hông một nhát cắt đứt dải vải trói chặt miệng
Không kịp suy nghĩ lập tức hét lên:
“Mau Trong phòng thuốc nổ sắp phát nổ ”
Hắn đầu sắc mặt lập tức biến đổi
Dây cháy chậm đã cháy đến điểm cuối
Mà thuốc nổ— cột chặt
“Hồ Ninh ngươi mau ”
Ta gần như gào lên trong cơn hoảng loạn nước mắt lã chã rơi
“Đừng sợ”
Hắn đáp khẽ một tiếng lập tức vung đao cắt dây trói
Ngay khoảnh khắc phát nổ tung chân đá văng thuốc nổ xa đồng thời ôm chặt cuộn tròn lăn khỏi vị trí
Một tiếng nổ vang trời
Sóng nhiệt cuộn trào thiêu rụi mọi thứ xung quanh
Ta run rẩy ôm chặt cả còn hồn ngẩn ngơ khuôn mặt ngay phía
“Ta… vẫn còn sống”
Hắn từ từ cong môi đôi mắt đào hoa bỗng trở nên đặc biệt rực rỡ
“Ừ còn sống ”
Bị giam cầm quá lâu thoát khỏi cái chết trong gang tấc rốt cuộc thể nhịn nữa nhào lòng òa nức nở
Hắn ôm eo bằng một tay tay còn giữ đầu nhẹ nhàng vuốt ve
“Ta ở đây đừng sợ nữa”
12
Hồ Ninh bận rộn suốt mấy tháng cuối cùng cũng tra rõ vụ án tạo phản của Khánh vương kéo theo hàng loạt quan viên triều đình liên lụy
Cha vì tránh khỏi tội lưu đày đã lựa chọn đầu quân cho Khánh vương nhưng kết cục vẫn xử trảm ở chợ Tây
Kế mẫu và tỷ tỷ vẫn đày đến Lĩnh Nam
Ngày bọn họ rời kinh đến tiễn Nghe hai đến chết sống
Sau đó Tiêu Tử Lăng tìm đến gặp
Hắn đã nhập ngũ lâu nữa sẽ biên ải
Ta vô cùng ngạc nhiên
Từ nhỏ lớn lên trong kinh sách luyện chữ tính tình ôn hòa nhã nhặn bỗng nhiên nơi biên cương đầy gió tuyết
“Ta lính khổ hơn nữa biên ải là vùng lạnh lẽo khắc nghiệt tại ngươi ”
Hắn cúi đầu trầm tư một lúc lâu mới đáp:
“Hôm đó thể cứu nàng khi về cứ mãi nghĩ nếu giỏi cưỡi ngựa bắn cung hơn lẽ đã để nàng và Hồ đại nhân suýt mất mạng
“Thế nên tòng quân rèn luyện cho thật
“Hơn nữa phụ mẫu lưu đày đến Ba Châu nếu thể lập quân công thể lấy đó thỉnh cầu bệ hạ ân xá để họ trở về dưỡng già”
Hắn đã quyết ý cũng khuyên thêm chỉ tiễn ngày rời kinh
Nhìn bóng lưng khuất xa biết tại nhớ đến lần đầu tiên gặp
Khi vẫn là Nhị Tử một thư sinh trắng trẻo chuyện với mà đỏ bừng cả mặt
Trong lòng thoáng dâng lên một cảm giác bùi ngùi— biết lần gặp sẽ trở thành thế nào
“Vị hôn phu còn luyến tiếc đến ”
Phía vang lên giọng của Hồ Ninh thản nhiên chút cảm xúc nào
Ta thở dài một lắc đầu:
“ thế lớn từng mới một vị hôn phu mà cũng bỏ mà ”
Ngón tay khẽ siết đó đột nhiên nắm chặt lấy tay
“Đi theo thứ cho nàng xem”
“Xem cái gì”
Hắn mím môi trả lời chỉ kéo thẳng về nhà
Bước chính đường sững sờ
Trên giá treo một bộ hỷ phục đỏ thẫm hoa văn tinh xảo đường viền thêu kim tuyến lấp lánh đến mức khiến ngẩn
“Đây… là gì”
Hắn gỡ hỷ phục xuống đưa cho
“Thử xem ”
Ta vẫn hồn lắp bắp hỏi:
“Ngươi… ngươi cưới ”
Hắn cụp mắt như thể đang hít sâu mấy lần
Đến khi ngước lên ánh sáng trong mắt sáng đến đáng sợ
“Vì cứu nàng thể cần mạng cưới nàng”
Lời cũng lý
Ta cẩn thận suy nghĩ
Dù Hồ Ninh bận thời gian cùng làm những chuyện trong thoại bản
giường luôn khiến vui vẻ hơn nữa còn thể vì mà bất chấp tính mạng
Lấy một như quả thực lỗ chút nào
Nghĩ khẽ kiễng chân hôn lên mặt một cái
“Được thử ngay đây”
đôi mắt bỗng tối sầm lập tức bế bổng lên
Vừa sải bước về phòng ngủ giọng khàn khàn:
“Để lát nữa thử”
Phiên ngoại Hồ Ninh
Hồ Ninh luôn nghĩ rằng hứng thú gì với chuyện nam nữ
Những oanh oanh yến yến trong kinh thành đã thấy nhiều càng cảm thấy tẻ nhạt
ngay từ lần đầu tiên thấy Từ Kiều Kiều đã nhận nàng giống bất kỳ nữ nhân nào đây từng gặp
Nàng một loại mê hoặc đầy hoang dã rực rỡ mà kiêu hãnh
Chính vì sự đặc biệt đã mang nàng
Không để một cô gái linh động chói lọi như thế biến thành một thi thể bê bết máu trong tay đại đương gia
điều đó nghĩa là hứng thú với nàng về mặt nam nữ
Ban đầu chỉ xem nàng như một nha làm việc vặt trong viện
Và nàng đã làm
Chẳng bao lâu viện tử vốn lạnh lẽo trống trải của bỗng trở nên giống nàng—tràn đầy sức sống
Ngay cả Tiêu Tử Lăng cũng thích rảnh rỗi chạy đến viện
qua một thời gian Hồ Ninh phát hiện một điều—Từ Kiều Kiều hề chút e dè nào với về mặt nam nữ
Nàng thản nhiên dọn giường gấp chăn thay y phục cho
Có lần nàng còn thản nhiên xông lúc đang tắm mặt đổi sắc định cởi áo cho
Hồ Ninh rốt cuộc nhịn nổi nữa
Một ngọn lửa vô hình bùng cháy từ ngũ tạng lục phủ
Nếu dạy dỗ nha đầu một trận nàng thật sự sẽ xem là đàn ông
Vậy nên mới đêm điên cuồng
Từ Kiều Kiều đến khàn cả giọng hôm cả ngày xuống nổi giường
Hồ Ninh cảm thấy tinh thần sảng khoái từng cứ như cả con đã thay đổi
Hắn nếm vị ngọt cứ thế đẩy nàng cơn điên cuồng hết lần đến lần khác
Tùy hứng chiều theo ý biến đủ trò để hành hạ nàng
Bởi vì dáng vẻ Kiều Kiều lóc mềm mại câu hồn khiến Hồ Ninh gần như phát điên
Đến mức cảm thấy dù đưa cả mạng cho nàng cũng cam tâm tình nguyện
Vậy nên khi Hồ Ninh “ngoan ngoãn theo ” là thật lòng
Hắn vốn định khi diệt xong sơn tặc sẽ đưa nàng về kinh
Nàng tiểu thư thế gia quyền quý Hoàng thượng hẳn sẽ đồng ý để cưới nàng
Suốt bao năm qua Hồ Ninh luôn nhắc nhở bản thân về thân phận của
Ngồi vị trí Chỉ huy sứ Cẩm y vệ tuyệt đối thể dính dáng đến bất kỳ gia tộc quyền thế nào
Hồ Ninh đã bảo vệ nàng
Đêm diệt sơn trại chuyện đầu tiên làm chính là cử tới viện tử bảo vệ nàng
chẳng bao lâu đến báo viện tử bốc cháy ngùn ngụt
Khoảnh khắc đó cả thế giới của Hồ Ninh như sụp đổ
Không suy nghĩ gì lao thẳng biển lửa cuối cùng hơn mười giữ chặt
Đến khi lửa tắt bên trong tìm thấy thi thể của nàng
Ban đầu là mừng rỡ điên cuồng nhưng ngay đó ánh mắt tối sầm —
“Chạy Tìm thì đem Chiêu ngục đánh gãy chân từng chút một xem nàng còn chạy kiểu gì”
đến khi thực sự gặp Từ Kiều Kiều nỡ chạm nàng dù chỉ một ngón tay
Hắn chỉ hỏi rõ—vì nàng bỏ chạy
Dưới sự uy hiếp của nàng thành thật thú nhận
Thì chuyện điên cuồng bọn họ làm mỗi đêm nàng chẳng thích chút nào
Hồ Ninh ngây hỏi:
“Vậy nàng thích cái gì”
Từ Kiều Kiều đáp—”Thích ngắm hoa trăng ngâm thơ đối câu hồng tụ thiêm hương cầm sắt hòa minh”
Hồ Ninh lặp từng thứ một trong đầu đó chán nản nhận chẳng làm thứ nào
Bởi vì quá bận
Những vụ án điều tra đều là những vụ kinh động triều đình
Vậy nên Từ Kiều Kiều bọn họ duyên vô phận chạy
Hồ Ninh cuống lên trực tiếp bế thẳng nàng lên
Muốn Không cửa
Từ đến nay phong cách của luôn là—cứ quá trình từ từ nghĩ cách
Mà quả thực đã nghĩ cách
Nếu Từ Kiều Kiều thích kiểu thì sẽ làm theo kiểu nàng thích
Lần đầu thử Hồ Ninh phát hiện thì sở thích của nàng rắc rối đến
Lúc thì kêu nhanh quá lúc bảo mạnh quá một lúc than mệt
Sau đó lóc nữa
Dựa hứng thú của ít nhất tiếp tục thêm một canh giờ
nàng thì nhịn
Ban đầu Hồ Ninh cảm thấy nhịn đến phát điên
khi thấy nàng mềm nhũn rúc lòng hai má ửng đỏ chu môi chuyện với —
Trái tim mềm nhũn đến mức thể mềm hơn
Thì đây là thứ nàng thích
Vậy thì cứ như thế để nàng thích
Cả đời
-HẾT-