Kiều Oánh Oánh - Chương 2
04
Hòa thượng hóa sắc tăng
Ta đã mấy ngày dọn dẹp sân viện bởi vì căn bản xuống giường nổi
Lại là một đêm hành hạ đến kiệt sức
Khi trời tờ mờ sáng thậm chí chẳng còn sức để chỉ mong Hồ Ninh nhanh chóng rời để thể ngủ một giấc ngon lành
hôm nay giống mọi ngày ngoài ngay mà ôm lòng từng chút một vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của
“Sắp tới trong trại việc cũng ngoài mấy ngày ngoan ngoãn đợi trở về”
Hắn sắp
Trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng cố gắng kiềm chế dám để lộ ngoài
Không ngờ thấu một lần nữa
Cánh tay vòng quanh eo đột nhiên siết chặt đau đến mức nước mắt lập tức trào
“Không gặp đến ”
“Không ” tủi thân thật: “Ta… thực sự chịu nổi nữa chỉ nghỉ ngơi mấy ngày thôi”
Hắn thoáng sững trong mắt ánh lên ý nhàn nhạt đầu ngón tay lướt qua khóe mắt nhẹ nhàng lau giọt lệ
“Đừng nữa từ nay về ngoan ngoãn theo ”
Hắn như thể thể suy nghĩ của chẳng dám nghĩ gì linh tinh nữa chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt khẽ gật đầu
Quả nhiên Hồ Ninh nhiều ngày mà
Trong thời gian Nhị Tử ghé qua vài lần
Hắn khi Hồ Ninh đã dặn trông chừng
Nhị Tử lúc nào cũng vẻ thấp thỏm bất an luôn miệng căn dặn rằng bất kể chuyện gì xảy dù thấy động tĩnh gì cũng tuyệt đối rời khỏi viện
khi hỏi rốt cuộc chuyện gì chỉ mím môi chịu một lời
Đêm hôm khi định ngủ bên ngoài bỗng vang lên những tiếng ồn ào
Mơ hồ hét lên:
“Không quan binh đến ”
“Chạy mau còn Cẩm y vệ”
Ta lập tức hiểu đám sơn tặc sắp quan phủ bao vây tiêu diệt Nếu còn ở chỉ con đường chết
Thực từ khi Hồ Ninh rời đã luôn nghĩ đến chuyện chạy trốn
Chỉ là trong lòng vẫn sợ nên chần chừ mãi dám hành động
bây giờ sơn trại sắp tiêu diệt ngay cả còn chắc giữ mạng càng thể thời gian tìm
Nếu chạy lúc thì còn đợi đến bao giờ
Ta lấy bọc hành lý đã chuẩn sẵn thay y phục nhẹ nhàng hơn
Để tạo hỗn loạn khi rời cố ý làm đổ đèn dầu
Quả nhiên bộ sơn trại rối loạn
Ta đầu thừa cơ chạy xuống núi
Chạy suốt một đêm đến khi trời sáng đặt chân đến một trấn nhỏ
Ta thuê một cỗ xe ngựa trực tiếp lên đường về kinh thành
Về đến nhà cha thấy một thân một vô cùng kinh ngạc vội hỏi mấy ngày qua đã
Ta tùy tiện bịa một lý do rằng lạc mất hộ vệ đó may mắn một gia đình nông dân bụng cứu giúp tích góp tiền lộ phí thật lâu mới thể về nhà
Cha xong ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc định hỏi tiếp
tỷ tỷ đột nhiên mỉm cắt ngang:
“Muội bình an trở về là chỉ còn mấy ngày nữa Tiêu Tử Lăng sẽ đến rước dâu”
“ ” cha lập tức gật đầu đồng tình bằng ánh mắt đầy chán ghét
“Tiêu gia dù đã suy tàn nhưng Tử Lăng là đứa trẻ lớn lên nhân phẩm học thức đều dư sức xứng với con”
Ta vội cúi đầu đáp: “Cha ”
Thật là lời thừa thãi
Nếu sớm dò hỏi biết Tiêu Tử Lăng thực sự là thì đã chẳng về làm gì
05
Những ngày chờ xuất giá trong phủ nhanh chóng trôi qua
Sáng nay gọi đến chính đường Còn bước cửa đã thấy giọng bên trong
“Hiền điệt chớ trách sức khỏe của Vân Vân nhà vốn yếu ớt bất đắc dĩ lắm mới để Kiều Kiều thay gả ”
“Không cần nhiều lời Nếu mời Tiểu thư họ Từ cùng Tiêu mỗ lên đường”
Giọng … vẻ quen tai
Còn kịp nghĩ nhiều cửa đã mở
Vừa trông thấy trong phòng lập tức trợn tròn mắt
Dù cách ăn mặc khác biệt nhưng gương mặt tuấn tú nho nhã rõ ràng chính là…
“Nhị… Nhị Tử ca”
Ta trợn to mắt chớp lấy một lần chằm chằm
Hắn cũng sững sờ kém vẻ mặt như thể gặp quỷ
Trái phụ thân bên cạnh lập tức sa sầm mặt
“Thật là quy củ Tử Lăng thứ hai trong nhà con thể gọi nó là Nhị lang gọi là Nhị Tử”
Ngay lúc đó Tiêu Tử Lăng cúi đầu một lời trực tiếp kéo ngoài
“Nàng đã là thê tử cưới của thì cùng Cáo từ”
Ta lôi khỏi phòng bước chân loạng choạng mới hồn
“Ngươi… làm sơn tặc”
Hắn do dự một chút đó hạ giọng đáp:
“Phụ thân phạm tội vốn dĩ cũng liên lụy Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ đã cho cơ hội lập công chuộc tội cùng ngài trà trộn sơn trại làm nội ứng tiêu diệt sơn tặc”
“Ồ thì là ”
Ta còn kịp hỏi vị Chỉ huy sứ đại nhân là ai thì đột nhiên mặt xuất hiện một toán
Ai nấy đều mặc phi ngư phục ngang lưng đeo Tú Xuân đao
Bọn họ khí thế hung hãn nhanh chóng bao vây bộ Từ phủ
“Trong vụ án tham ô ngân lượng tu sửa đê điều của Tiêu gia Từ gia chính là đồng phạm Ngoại trừ vị hôn thê của Tiêu Tử Lăng những kẻ còn đều bắt giữ áp giải đến Chiêu ngục”
Một giọng lạnh lẽo vang lên đó Hồ Ninh chậm rãi bước
Giữa hàng loạt Cẩm y vệ khí thế bất phàm vẫn là đôi chân dài nhất dáng thẳng nhất dung mạo tuấn mỹ nhất
Và cũng là gặp nhất
Ánh mắt lướt qua dửng dưng như
đột nhiên khựng ánh mắt nheo một cách khó nhận
Ngón tay chậm rãi gõ hai cái lên chuôi đao nơi thắt lưng
Khuôn mặt vẫn bình thản khóe môi thậm chí còn mang theo một tia nhạt nhưng ánh mắt âm u lạnh lẽo đến cực điểm
Dưới ánh run rẩy đến mức suýt vững vội vàng kéo Tiêu Tử Lăng chắn mặt
“Phu quân sợ quá bảo vệ đấy”
Sắc mặt Tiêu Tử Lăng lập tức tái nhợt như tờ giấy
Hắn Hồ Ninh cuống quýt tránh né hận thể cách càng xa càng
“Chỉ huy sứ đại nhân minh giám Vị hôn thê của là Đại tiểu thư Từ phủ Từ Tri Vân hề liên quan gì đến Từ Kiều Kiều”
Nụ nơi khóe môi Hồ Ninh dần biến mất
Hắn khẽ cụp mắt ánh sáng trong đáy mắt tối sầm
Khi lần nữa về phía ánh mắt đã lạnh băng như băng tuyết ngàn năm giọng càng rét buốt thấu xương
“Nếu đem Từ Kiều Kiều cùng áp giải Chiêu ngục”
Chiêu ngục—nơi ngay cả quỷ cũng bước
Ta lập tức hoảng loạn
“Tiêu Tử Lăng ngươi nhầm Tỷ tỷ gả cho ngươi nữa là thay tỷ mà”
Hắn lập tức xua tay cúi gằm mặt thậm chí dám
“Nói bậy Ta và Đại tiểu thư Từ phủ hôn ước từ nhỏ thể thay thế”
“ mà…”
Ta còn gì đó nhưng hai Cẩm y vệ đã tiến lên chút do dự kéo
Bị lôi càng lúc càng xa cố sức ngoảnh đầu
Tiêu Tử Lăng từ lâu đã biến mất còn bóng dáng
Chỉ còn Hồ Ninh vẫn đó tay chắp lưng ánh mắt sâu thẳm dõi theo hướng đưa
06
Ta thấp thỏm lo âu trong Chiêu ngục suốt một đêm
Sáng sớm hôm cửa lao mở
“Đưa ngoài Chỉ huy sứ đại nhân đích thân thẩm vấn”
Hôm nay Hồ Ninh dự định thẩm vấn bốn
Người thứ nhất là một tên dâm tặc chuyên cưỡng hiếp giết nạn nhân tay đã vấy máu của hơn chục cô nương
Người thứ hai là một tướng quân biên ải khi bại trận những báo cáo mà còn chém đầu hơn trăm dân thường để bù quân công
Người thứ ba là một gián điệp Đột Quyết biết bằng cách nào trà trộn Ngự Lâm quân định ám sát Hoàng đế
Người thứ tư—chính là
Ta thật sự hiểu tài cán gì mà xứng sánh ngang với ba kẻ đại tội ác chính Chỉ huy sứ Cẩm y vệ tự thẩm vấn
Suốt cả buổi sáng ngoài phòng tra tấn lắng những tiếng kêu thảm thiết vọng
Ban đầu còn run rẩy đến nỗi lạnh buốt cả nhưng dần dần bắt đầu tê dại
Trong ba kẻ cứng miệng nhất là tên gián điệp Đột Quyết
cũng chỉ chịu đựng một chén trà nhỏ ngoan ngoãn khai sạch thậm chí còn hận thể báo luôn cả tám đời tổ tiên của
Cửa phòng tra tấn một lần nữa bật mở tên gián điệp vác ngoài thân bê bết máu rõ sống chết
Đến lượt
Ta run rẩy bước
Hồ Ninh đang trong góc chậm rãi rửa tay
Những ngón tay thon dài sạch sẽ khớp xương rõ ràng— mà khiến lạnh sống lưng
Chân mềm nhũn lập tức quỳ sụp xuống đất
“Đại nhân xin ngài đừng tra tấn khai Ta khai hết”
Hắn tùy ý liếc khóe môi nhếch lên một chút
“Khai cái gì”
“Đại nhân khai gì liền khai cái đó”
Hắn vung tay áo dài xuống ghế
Lại nhặt lấy cây roi vấy máu chậm rãi nghịch trong tay
“Chẳng đã bảo nàng ngoan ngoãn đợi trở về Vì bỏ trốn”
Ta kịp suy nghĩ lập tức bịa một lý do:
“Đêm đó quá hỗn loạn khắp nơi đều hô hoán quan binh tới Ta thực sự lo lắng cho đại nhân mới…”
“Chát”