Kiều Nương Gặp Tam Lang Ngốc - Chương 5
12.
Sau khi tiễn Đế sư rời đi, ta và Trần Tam Lang trở về viện tử mà biểu tỷ Thiên Nghê đã sắp xếp cho chúng ta.
Không ai quấy rầy, Trần Tam Lang ngoan ngoãn quỳ xuống một bên.
Ta nhướn mày, hắn lập tức thành thật khai báo:
“Nàng đừng nghĩ nhiều, thật ra trước khi Nhị ca thi đỗ, nhà chúng ta cũng chỉ là dân thường mà thôi. Còn việc biểu tỷ Thiên Nghê trở thành Quận chúa, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.”
“Ôi trời, ta theo Nhị ca về kinh là để tác hợp cho huynh ấy và Thiên Nghê tỷ.”
“Nương tử, nàng làm ơn, giúp ta được không?”
“Hồi đó, ta lấy chuyện tác hợp cho huynh ấy và Thiên Nghê tỷ để khiến Nhị ca chịu giúp ta sang nhà nàng cầu thân. Còn chuyện bảng hiệu sau này cũng là ta hứa giúp huynh ấy.”
Trần Tam Lang vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, còn ta thì nghe ra vấn đề:
“Sao chàng phải giúp huynh ấy?”
Trần Tam Lang có chút chột dạ đáp:
“Trước đây, ta đã phá hỏng không ít cơ hội tỏ tình của Nhị ca.”
Ta chọc vào trán hắn:
“Chàng gây chuyện, giờ lại muốn ta đi lấp hố?”
Trần Tam Lang níu tay ta, làm nũng:
“Nương tử, nàng làm ơn giúp ta đi, các nàng là nữ nhân với nhau dễ nói chuyện hơn mà.”
Hắn muốn ta giúp tác hợp Nhị ca với biểu tỷ Thiên Nghê, lại không chịu nói thật.
Ta không chịu nổi sự mè nheo của hắn, đành gật đầu đồng ý.
Hôm sau, khi nói chuyện cùng biểu tỷ Thiên Nghê, ta đem lời của Trần Tam Lang thuật lại y nguyên.
Biểu tỷ Thiên Nghê ngẩn ra một lúc rồi hỏi:
“Những năm qua, huynh ấy sống thế nào?”
Ta kể lại đúng sự thật.
“Nhị ca bận lắm, bận rộn việc cải cách, dạy dỗ Sâm Nhi, quản lý Trần Tam Lang, nói chung không có ngày nào không bận.”
Biểu tỷ lại hỏi: “Ở đó, không có ai chăm sóc cho huynh ấy sao?”
Câu hỏi này thật khéo.
“Có chứ.”
Thần sắc của biểu tỷ Thiên Nghê rõ ràng trầm xuống.
Thấy vậy, ta tiếp lời: “Ngoài một bà đầu bếp sáu mươi tuổi, thì đều là đại lão gia. Đến ta còn chẳng muốn ở lại hậu viện của huyện nha nữa.”
Biểu tỷ Thiên Nghê khẽ “ồ” một tiếng, vẻ mặt hiện lên sự áy náy: “Ta không đáng để huynh ấy chờ đợi lâu như vậy.”
Ta cười nói: “Biểu tỷ, việc đợi hay không là chuyện của huynh ấy, tỷ đừng bận tâm đến chuyện đáng hay không, chỉ cần nghĩ xem tỷ có muốn hay không thôi.”
“Tỷ không muốn, huynh ấy có lấy cái chết ra uy hiếp cũng vô ích.”
“Tỷ muốn, chỉ cần huynh ấy khẽ vẫy tay, tỷ sẽ đến.”
Câu này khiến tai biểu tỷ Thiên Nghê đỏ bừng.
Ta tiếp tục khích lệ:
“Biểu tỷ, cứ làm theo trái tim mình. Với thân phận của tỷ, tỷ xứng với bất kỳ ai.”
“Thực lòng mà nói, ta cảm thấy Nhị ca còn không xứng với tỷ.”
“Một lão nam nhân sắp ba mươi, lo lắng đủ thứ đến mức tóc cũng bạc, sức khỏe chắc chắn cũng không bằng những chàng trai trẻ tuổi tráng kiện.”
Mặt biểu tỷ Thiên Nghê đỏ ửng, nàng lắc đầu: “Đệ muội, không được nói thế, huynh ấy… huynh ấy…”
Ta không ngừng cố gắng:
“Biểu tỷ, đừng trách ta nói thẳng. Nhị ca mấy năm nay sống thanh tâm quả dục, hắn có được hay không cũng là một vấn đề. Nam nhân vô dụng, nữ nhân chúng ta không nên lấy.”
Lần này, biểu tỷ Thiên Nghê đã không thể ngồi yên, nàng tìm cớ, đỏ mặt bỏ chạy.
Ta vừa ngâm nga tiểu khúc vừa quay lại viện của mình.
Hừm, muốn ta tác hợp cho hai người họ à?
Không chịu nói thật với ta, lại muốn ta tác hợp? Nghĩ hay lắm.
13
Từ sau lần trò chuyện hôm đó, biểu tỷ Thiên Nghê luôn tránh mặt ta.
Trần Tam Lang thở dài thườn thượt: “Xong rồi, xong rồi.”
Ta lấy từ trong hòm ra những giấy tờ cửa hàng ở kinh thành mà Nhị ca đã đưa cho ta từ trước.
Hôm nay, ta quyết định đi xem cửa hàng của mình.
Vừa ra khỏi viện, ta đã gặp bà mẫu cũng đang chuẩn bị ra ngoài.
Như lời Nhị ca nói, bà mẫu và ta quả thật tính cách rất giống nhau. Hai chúng ta ở cùng nhau, chuyện trò không ngớt.
Biết ta muốn đi thăm cửa hàng của mình, bà mẫu cười nói muốn đi cùng.
“Chờ về rồi, ta sẽ đưa cho con sổ sách và doanh thu của mấy cửa hàng mà Tam Lang quản lý những năm qua, con tự xem mà tính toán.”
“Mẫu thân nói gì vậy? Người trong nhà sao lại nói lời xa lạ? Con hoàn toàn tin tưởng người.”
Bà mẫu cười vui vẻ.
Hai chúng ta vừa cười vừa đi tới cửa hàng.
Vừa bước vào, ta đã thấy một màn kịch hay.
Nhân vật chính, lại là người quen cũ của ta.
Nhiều năm không gặp, Nghiêm Tu Văn và thê tử của hắn, Hà thị, đang đứng đó.
Ấy, nhưng Hà thị lại đang khoác tay một nam nhân trung niên ăn mặc hào hoa khác.
Nghiêm Tu Văn thì quần áo xộc xệch, gào lên khản cả giọng:
“Gian phu dâm phụ!”
“Hà thị! Ngươi dám sỉ nhục ta!”
Hà thị sau mấy năm đã không còn dáng vẻ kiều diễm ngày xưa, trên mặt chỉ còn sự ngang ngược. Nàng nói với Nghiêm Tu Văn:
“Sỉ nhục ngươi thì sao? Ngươi là một kẻ vô dụng, thi trượt hai lần, ngay cả cử nhân cũng không đỗ.”
“Năm xưa ta mù mắt mới lấy ngươi, nghĩ ngươi có tài cán gì.”
“Nói thẳng cho ngươi biết, Kỳ nhi cũng không phải con của ngươi.”
Nghiêm Tu Văn thảm hại gầm lên một tiếng:
“Vậy nên, tất cả đều là âm mưu của ngươi?”
“Năm đó ngươi vì tư tình với kẻ khác, mang thai nghiệt chủng mới chọn ta?”
“Hà thị, sao ngươi dám?”
Hà thị nhổ nước bọt vào hắn, nói:
“Nếu không thì sao? Ngươi, một tú tài nghèo nàn sống nhờ biểu tỷ, ngoài cái mặt kia ra, còn có gì đáng giá để ta nhìn?”
“Năm đó ta trả hết nợ cho ngươi, còn dùng của hồi môn để mua nhà cho ngươi. Ngươi đã ăn cơm mềm thì phải biết thân biết phận, nhưng ngươi lại là đồ vô dụng, thi trượt hai lần, giữ ngươi lại để làm gì?”
Bà mẫu ghé tai ta nói nhỏ:
“Đây là kết cục của nam nhân ăn cơm mềm. Nữ nhân này đúng là kỳ nhân, giữa ban ngày ban mặt dám khoác tay kẻ khác trước mặt phu quân.”
Bà mẫu vừa dứt lời, nam nhân trung niên mà Hà thị khoác tay liền nhìn thấy bà mẫu.
Hắn hất tay Hà thị ra, nịnh bợ bước tới chào bà mẫu:
“Trần đông gia, ngài đến rồi.”
Câu nói này của hắn thu hút sự chú ý của Hà thị và Nghiêm Tu Văn.
Ánh mắt Nghiêm Tu Văn lướt qua ta vài giây, rồi hắn giật mình kêu lên:
“Ngươi, ngươi là Kiều Nương?”
Hà thị cười nhạo:
“Nghĩ gì thế? Biểu tỷ nghèo nàn của ngươi làm sao có thể tới kinh thành chống lưng cho ngươi?”
Ta gật đầu trước ánh mắt chế giễu của Hà thị.
Mắt Nghiêm Tu Văn sáng lên, hắn chỉnh lại quần áo xộc xệch, kích động nói với ta:
“Kiều Nương, ngươi tới để đòi lại công bằng cho ta sao?”
Hắn vừa nói vừa chỉ vào Hà thị, mắng:
“Con tiện nhân này, lừa gạt ta bao năm, còn ngang nhiên thân thiết với kẻ khác ngay trước mặt ta. Tội này đáng chết!”
“Biểu tỷ, ngươi hãy dạy dỗ ả ta đi.”
Ta chưa kịp lên tiếng, Hà thị đã lớn giọng mắng:
“Nghiêm Tu Văn, ngươi biết xấu hổ chút đi! Năm đó ngươi bán cửa hàng của biểu tỷ để mua trâm vàng cho ta, giờ còn mặt mũi cầu cứu sao?”
Ta gật đầu, rất đồng tình với lời Hà thị.
Hà thị được đà nói tiếp:
“Ta lừa ngươi thì sao? Nếu không có ta, ngươi đến tiền vào kinh còn không có. Đã là cơm mềm thì phải biết thân biết phận. Nếu ngươi không chịu nổi, ta và ngươi hòa ly!”
Nghiêm Tu Văn chỉ vào Hà thị, tức giận nói:
“Tiện nhân, ngươi còn muốn hòa ly? Đừng mơ! Hôm nay ta sẽ giáng ngươi làm thiếp, rồi bán ngươi đi!”
Hà thị tức đến nhảy dựng, lao tới túm tóc hắn.
Cuộc ẩu đả của họ khiến việc kinh doanh trong tửu lâu bị ảnh hưởng.
Bà mẫu quay sang quản sự của tửu lâu, nói:
“Ngô quản sự, đuổi bọn họ ra ngoài, đừng để ảnh hưởng đến việc làm ăn.”
Nói xong, bà mẫu kéo ta tới tửu lâu khác.
Trên đường đi, bà mẫu không hỏi ta về chuyện giữa ta và Nghiêm Tu Văn. Ta định giải thích, nhưng bà mẫu cắt ngang:
“Ai mà khi trẻ không gặp vài gã nam nhân tồi chứ? Chuyện của con, chẳng đáng gì.”
“Con đừng nghĩ nhiều. Tam Lang đã viết thư kể hết rồi, con không cần phải có gánh nặng.”
Bà mẫu liên tục an ủi ta trên đường.
Buổi tối, ta kể lại chuyện hôm nay cho Trần Tam Lang.
Hắn ôm ta vào lòng, nói:
“Mẹ không tiện nói với nàng, để ta nói. Đại ca và cha ta đều không phải người tốt, toàn là đồ vong ân bội nghĩa. Mẹ thấy nhiều rồi, nên mới thấy chuyện của nàng chẳng đáng gì.”
Ta khẽ kêu một tiếng.
Trần Tam Lang uất ức nói:
“Nàng đừng giơ nắm đấm lên. Ta không phải người như đại ca và cha. Gia sản nhà mình đều nằm trong tay nàng, ta nghèo rớt mồng tơi, nghĩ không ra chuyện gì khác đâu.”
“Hơn nữa, từ nhỏ mẹ đã dạy ta và Nhị ca rằng nữ tử vốn yếu đuối, lấy vợ thì phải đối xử tốt, đừng làm kẻ vong ân bội nghĩa.”
“Đại ca ta chính là tấm gương sống. Thôi, không nhắc nữa. Nương tử, đêm dài đằng đẵng, chúng ta sinh thêm huynh đệ tỷ muội cho cặp song sinh đi.”
“Nhị ca ta giờ vẫn đang treo ở đó, có con nối dõi hay không còn chưa chắc. Chúng ta tranh thủ sinh thêm vài đứa.”
Chương 14:
Nghiêm Tu Văn bị Hà thị phản sát.
Từ sau khi biết con trai của Hà thị không phải con mình, Nghiêm Tu Văn bắt đầu nghĩ cách trả thù nàng.
Hôm đó, hắn nhân lúc Hà thị ra ngoài, lén tới học đường đón đứa trẻ.
Hắn không đưa đứa trẻ về nhà, mà mang tới bờ sông, định lợi dụng lúc đứa trẻ không để ý mà đẩy xuống nước.
Nhưng đứa trẻ mạng lớn, khi bị Nghiêm Tu Văn đẩy xuống sông thì vừa vặn bị Hà thị cùng gian phu của nàng bắt gặp.
Gian phu nhảy xuống sông cứu đứa trẻ, còn Hà thị thì giận đến phát cuồng, dùng trâm cài đâm vào mạch máu ở cổ Nghiêm Tu Văn.
Máu tuôn ra xối xả, Hà thị dồn hết sức kéo Nghiêm Tu Văn xuống sông.
Đến khi quan binh vớt được Nghiêm Tu Văn lên, hắn đã tắt thở từ lâu.
Hà thị bị quan binh áp giải vào ngục.
Ta mải mê nghe chuyện bát quái, không chú ý đến sự thân mật giữa biểu tỷ Thiên Nghê và Nhị ca.
Đến lúc ta nhận ra thì đã muộn rồi.
Ta chó ngáp phải ruồi, hóa giải được khúc mắc trong lòng Thiên Nghê.
Chỉ sau vài ngày không gặp, hai người họ đã nắm tay nhau.
Nhị ca tặng ta giấy tờ sở hữu một tửu lâu ở khu phố chính.
“Đừng làm mấy chuyện kiểu bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền nữa.”
Còn bà mẫu, bà lén nhét cho ta ngân phiếu một nghìn lượng.
Ta ngơ ngác nhận lấy những món quà của họ.
Cái này, sao mọi chuyện lại thành công dễ dàng như vậy?
15
Ngày Nhị ca và biểu tỷ Thiên Nghê thành thân, buổi hôn lễ vô cùng long trọng.
Tiệc được tổ chức tại phủ Quận chúa, không có nghi thức rước dâu, Nhị ca coi như ở rể cho biểu tỷ Thiên Ni.
Đế sư và bà mẫu ngồi ở hai bên cao đường, chờ đợi đôi tân nhân.
Đến giờ lành, Sâm Nhi mỗi tay dắt một người, dẫn biểu tỷ Thiên Nghê và Nhị ca tiến vào.
Biểu tỷ Thiên Nghê mặc mũ phượng khăn quàng vai, Nhị ca và Sâm Nhi mặc hỷ phục đỏ rực.
Khi bái đường, Sâm Nhi buông tay hai người họ, đứng sang một bên.
Sau lễ bái đường, biểu tỷ Thiên Nghê vén khăn voan lên, gọi Sâm Nhi lại gần.
Sâm Nhi quỳ xuống trước hai người, dập đầu bái lạy, giọng nói vang dội:
“Phụ thân, mẫu thân, xin nhận của nhi tử một lạy.”
Câu nói của Sâm Nhi vừa dứt, khóe mắt Nhị ca đã đỏ hoe.
Hắn run rẩy đỡ Sâm Nhi dậy, một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào hỷ phục đỏ của Sâm Nhi.
“Ừ, đứng lên đi.”
Thật là tình sâu nghĩa nặng.
Người hữu tình cuối cùng cũng thành đôi.
Ta nghiêng đầu nhìn Trần Tam Lang đang cười ngờ nghệch bên cạnh, thở dài một hơi.
Huynh đệ ruột, sao lại khác biệt lớn đến vậy?
Hoàn chính văn.