Kiếp Trước Chẳng Mong, Kiếp Sau Chẳng Chờ - Chương 51
Còn lại những người ở đây khi nhìn thấy Doãn Hương , cũng dùng ánh mắt kinh ngạc, có điều không giống Bạch Chỉ, lấy kinh diễm mà nhìn nàng. Doãn Hương ôm tỳ bà ngồi một bên, ánh mắt lưu chuyển giữa vài vị nam tử, bắt đầu đạn tấu. Thanh âm uyển chuyển động lòng người, cực kỳ bi ai mang theo hi vọng, dường như một dòng suối nhỏ vờn quanh ngọn núi, kéo dài mà lại mượt mà.
Một khúc hoàn tất, ngũ hoàng tử dẫn đầu vỗ tay, khóe miệng khẽ nhếch, hưng phấn mà hỏi: “Nghe nói Doãn Hương cô nương đạn tấu tỳ bà vang danh khắp kinh thành, hôm nay vừa nghe, danh bất hư truyền. Không biết cô nương có thể gảy bản sở trường “Cành trúc từ” hay không?”
Doãn Hương ôn nhu hướng ngũ hoàng tử hạ thấp người, “Thực xin lỗi, khúc này ta chỉ vì một người mà đạn tấu.”
“Nga? Con thứ chín của Bùi đại tướng quân, Bùi Cửu sao?” Tam hoàng tử bỗng nhiên nâng chén, không chút để ý nói một câu như vậy.
Bạch Chỉ cùng Mộ Đồ Tô đều ngẩn ra. Sức lực tin đồn xem ra không nhỏ. Chỉ thấy Doãn Hương không chút nào che giấu trả lời: “Công tử đã biết, vậy Doãn Hương cũng không cần lại trả lời.”
Tam hoàng tử cười gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu. Ngũ hoàng tử lại có chút khó chịu, nhanh mồm nhanh miệng, lập tức trả lời: “Bây giờ Bùi Cửu mất tích không rõ, ngươi còn giữ quy củ này? Nếu như hắn luôn luôn không xuất hiện, chẳng lẽ ngươi vĩnh không đạn?”
Doãn Hương mặt không đổi sắc mỉm cười, “Đúng thế.”
Nữ nhân như vậy… Bạch Chỉ bỗng nhiên thích nữ nhân này, tính cách nàng rất để người khác thích, nói vậy Bùi Cửu cũng thích nàng, bằng không, như thế nào lại không hề cố kỵ, mặc lời đồn đãi truyền lưu, như trước làm theo ý mình cùng Doãn Hương duy trì liên hệ.
Ngũ hoàng tử dường như chưa bao giờ bị người cự tuyệt thẹn quá thành giận, lấy ra một đống ngân phiếu, hung ác đặt lên bàn, “Số tiền này, ta mua ngươi một đêm.”
“Thực xin lỗi, Doãn Hương sớm không bán thân, bây giờ chỉ bán nghệ, công tử nếu như không còn việc khác, Doãn Hương cáo lui.” Doãn Hương rất quả quyết rời khỏi, Bạch Chỉ từ trong mắt nàng nhìn ra sự chán ghét đối với mọi người. Ngũ hoàng tử muốn túm nàng trở về, bị tam hoàng tử quát lớn , “Ngũ đệ!”
Ngũ hoàng tử bĩu môi, cực kì không phục. Tam hoàng tử đối Doãn Hương nói: “Doãn Hương cô nương chớ trách, ngũ đệ ta từ nhỏ bị làm hư . Nếu Doãn Hương cô nương bán nghệ không bán thân, như vậy còn thỉnh Doãn Hương cô nương tiếp tục diễn tấu. Được không?”
Doãn Hương nhìn bọn họ, gật đầu.
Bạch Chỉ không hiểu rõ tam hoàng tử vì sao còn muốn để Doãn Hương lưu lại, chỉ phải yên lặng xem xét. Nàng giơ lên chén rượu mân một ngụm, bị Mộ Đồ Tô ngăn lại. Hồng Kiều đứng phía sau nói bên tai Bạch Chỉ, “Tiểu thư, em còn chưa gặp qua nữ tử thanh lâu ngạo mạn như thế.”
Bạch Chỉ mỉm cười, “Hoa khôi thôi, được sủng mà kiêu.”
Bọn họ yên tĩnh uống rượu nghe khúc, nhìn như cực kì thanh nhã, Bạch Chỉ lại cảm thấy, kỳ thực có càn khôn.
Doãn Hương lại đạn xong một khúc, tam hoàng tử liên tục vỗ tay, lấy ánh mắt thưởng thức nhìn Doãn Hương, “Doãn Hương cô nương đạn thật diệu, có thể đạn thêm vài khúc để chúng ta thưởng thức được không?” Doãn Hương thấy bộ dạng hắn chỉ thưởng thức tỳ bà của nàng, nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng Doãn Hương cứ đạn xong một khúc, tam hoàng tử lại yêu nàng đàn thêm một khúc, như thế lặp lại, đã không biết bao nhiêu khúc . Lấy tính tình Doãn Hương, chỉ ăn mềm không ăn cứng, cộng thêm người tới là khách, việc này không nên cự tuyệt.
Bạch Chỉ rõ ràng cảm giác ngón tay Doãn Hương như nhũn ra, nhưng nàng cắn răng kiên trì , trên khuôn mặt lạnh nhạt rõ ràng có thống khổ. . Bạch Chỉ có thể nhìn thấy, ngũ hoàng tử, tam hoàng tử thậm chí Mộ Đồ Tô không có khả năng không nhìn thấy. Bọn họ chẳng lẽ không thương hương tiếc ngọc sao?
Doãn Hương đạn xong một khúc cuối cùng, ngón tay nàng cùng cánh tay đều phát run, huân hương đã thay đổi ba lần, từ khi sắc trời dần tối đã bước vào canh một, Bạch Chỉ trực tiếp ghé vào trên bàn không có tinh thần.
Tam hoàng tử thấy bộ dáng Doãn Hương suy sụp, thật thương tiếc nói: “Doãn Hương cô nương còn khỏe không? Đều trách ta nghe khúc mê mẩn, không nhìn thấy ngươi đã mệt thành như vậy.”
Doãn Hương không ngu ngốc, khẽ cắn môi hung hăng nói: “Đa tạ công tử nâng đỡ, nếu như không còn việc khác, Doãn Hương xin cáo từ trước?”
Tam hoàng tử quay đầu hỏi ngũ hoàng tử, “Huynh còn có việc sao?”
Ngũ hoàng tử xua tay, “Có thể , không có việc gì.” Tam hoàng tử lúc này mới quay đầu hướng Doãn Hương, trên mặt đã mất đi thân mật mới vừa rồi, mà là mặt không biểu cảm, “Ngươi có thể đi rồi.”
Bạch Chỉ lăng lăng nhìn, nghĩ rằng, tam hoàng tử thật là người có thù tất báo. Đáng sợ, khó trách có thể từ trong tay người thừa kế ngôi vị đoạt được ngai vàng. Sau khi Doãn Hương rời khỏi, Hồng Kiều liền lập tức ngáp một cái, nước mắt chảy ròng, xem ra nàng nhịn cực kì vất vả. Cũng khó trách, nha đầu Hồng Kiều kia luôn luôn ngủ sớm, bây giờ đã canh một, đối với nàng mà nói, quá muộn .
Bạch Chỉ muốn đi trước cáo từ.
Bạch Chỉ đứng dậy đối bọn họ nói: “Canh giờ không còn sớm , ta cáo từ trước .”
Ngũ hoàng tử nói: “Đừng, ra ngoài chơi, làm gì mất hứng như thế? Buổi tối ở trong này ngủ đi, bảo quản ngươi vui vẻ giống như thần tiên. Cùng Tô Tô cùng nhau chiêm nghiệm đi.”
“…” Bạch Chỉ chỉ cảm thấy lời này rất dâm đãng, nghẹn đỏ mặt, nhìn một bên Mộ Đồ Tô, ai biết, trước mặt hai người Mộ Đồ Tô đem Bạch Chỉ ôm lên đùi hắn, ánh mắt ẩn ẩn hướng về phía ngũ hoàng tử, “Vậy ngươi giúp hai chúng ta thuê một gian phòng đi.”
Ngũ hoàng tử đương trường ngây ra như phỗng, một hồi lâu, mới giựt mình kêu, “Ta còn nói ngươi không thích nữ sắc, thì ra có ham mê này.” Ngũ hoàng tử lập tức xoay quanh, hướng tam hoàng tử ủy khuất kêu khổ, “Tam ca, trước kia ba chúng ta cùng nhau ngủ, huynh nói Tô Tô có nhân cơ hội sàm sỡ chúng ta hay không a?”
Tam hoàng tử lấy tay vịn cằm, ý cười nhìn Bạch Chỉ ngồi trên đùi Mộ Đồ Tô, trên mặt thiêu đỏ như sắt, “Tô Tô thích người xinh đẹp gầy yếu , chúng ta loại này, Tô Tô ăn không tiêu.” Tam hoàng tử hướng Bạch Chỉ cười cười. Bạch Chỉ chỉ cảm thấy mặc dù hắn cười mê người, nhưng từ trong khung lộ ra ngụy trang không thể kháng cự.
Đột nhiên cảm thấy, Mộ Đồ Tô so với hắn tốt hơn nhiều. Ít nhất, nàng nguyện ý tiếp cận nam nhân tính tình như Mộ Đồ Tô. Loại người như tam hoàng tử, chỉ sợ không phải một nữ tử có thể khiêng được. Tính tình Mộ Đồ Tô mặc dù lãnh, làm người bất cẩu ngôn tiếu, nhưng hắn sẽ không ngụy trang, cho dù bình thường không phải nụ cười thiệt tình, nhưng ít ra không có cảm giác nguy hiểm cùng sợ hãi. Bạch Chỉ nhịn không được đem ánh mắt nhìn về phía Mộ Đồ Tô, nhưng thấy hắn cũng đang nhìn nàng, trong con ngươi trong suốt không thấy đáy, tràn đầy đều là bóng dáng nhu hòa của nàng. Hai người cách quá gần, nhiệt độ trên mặt đều có thể truyền lại cho nhau, Bạch Chỉ cảm giác gò má nóng nóng , có lẽ mặt hắn so mặt nàng còn nóng hơn? Bỗng nhiên, mí mắt Mộ Đồ Tô buông xuống, lông mi dài mà nồng đậm ở đáy mắt chiếu ra bóng râm, Bạch Chỉ không nhìn thấy cảm xúc của hắn , chỉ cảm thấy mặt hắn càng ngày càng gần bản thân …
“Uy uy!” Ngũ hoàng tử kêu lên, “Tô Tô, đừng ghê tởm gia.”
Tam hoàng tử bất động thanh sắc dẫn theo ngũ hoàng tử ra ngoài. Đi tới cửa, bỗng nhiên xoay người đối Hồng Kiều đang trừng mắt to xem diễn nói: “Ngươi tự đi ra? Hay là để ta xách ngươi đi ra?”
Hồng Kiều nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ vốn định đứng lên, lại bị Mộ Đồ Tô đè lại, không lưu tình chút nào cướp đi môi nàng. Hồng Kiều xấu hổ, lập tức che mặt tông cửa xông ra. Ngũ hoàng tử cười nhạt, “Nam nhân chưa kai trai là thế này sao?”
Tam hoàng tử đem ngũ hoàng tử đá ra, còn săn sóc vì bọn họ đóng cửa.
Trong phòng, ánh nến lay động. Bạch Chỉ lấy tay để ở trên ngực Mộ Đồ Tô, ý đồ kháng cự, lại bị Mộ Đồ Tô gắt gao ôm vào trong lòng, không hề có sức lực chống cự. Ngay sau đó, Bạch Chỉ phát hiện, Mộ Đồ Tô không phải chỉ muốn hôn môi mà thôi , thân mình hắn càng thêm nóng rực, tay cũng không đứng yên.
Bạch Chỉ rùng mình, nghĩ rằng , lại muốn một phen sao?
Mộ Đồ Tô im bặt đình chỉ, bàn tay nóng rực cầm tay nàng, khuôn mặt nhu hòa, giống như một đầm nước xanh, “Ta đưa nàng hồi phủ.”
Bạch Chỉ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Lúc hai người ra ngoài, Hồng Kiều đang ngồi ở cửa, thấy Bạch Chỉ đi ra, mặt đỏ chạy vội tới. Bạch Chỉ thấy chỉ có Hồng Kiều, “Hai vị công tử đâu?”
“Đi về trước rồi.”
Nàng còn tưởng đi tiêu dao khoái hoạt đâu. Mộ Đồ Tô dường như biết Bạch Chỉ nghĩ gì, cười mỉm, “Đừng nhìn bộ dáng ngũ hoàng tử bất cần đời, hắn giữ mình trong sạch, về phần tam hoàng tử, có người trong lòng.”
Cái loại người này có người trong lòng ? Cũng không biết là nữ tử như thế nào, lại càng không biết nên vì nàng chúc phúc hay nên vì nàng bi ai.
Ra thanh lâu, Bạch Chỉ không muốn ngồi xe ngựa xóc nảy, muốn đi bộ trở về, đương nhiên càng chủ yếu là muốn Mộ Đồ Tô cùng nàng đi một chút. Vì thế, Hồng Kiều bị chủ nhân từ bỏ, một mình nàng lưu trữ hai hàng lệ, ngồi trên xe ngựa cùng chủ nhân vẫy tay nói lời từ biệt, “Tiểu thư, em ở cửa nhà chờ người.”
Mộ Đồ Tô kỳ thực thật ngoài ý muốn chuyện Bạch Chỉ muốn một mình tản bộ cùng hắn.
Bạch Chỉ cảm thấy, nam nhân là loại chỉ cần ban chút ánh sáng mặt trời tính tình liền sáng lạn. Mộ Đồ Tô đương nhiên nắm tay nàng, nhàn nhã trên con đường ban đêm ít ỏi bóng người dắt tay tản bộ. Bạch Chỉ nhìn sườn mặt hắn cười như không cười, có chút dở khóc dở cười.
“Biết vậy đã sớm đem ngươi chiếm làm sở hữu .” Mộ Đồ Tô không nhìn Bạch Chỉ nói chuyện, mà nhìn phía trước nói.
Bạch Chỉ ngẩn ra.
“Đứa nhỏ, thì ra có thể thay đổi nhiều như vậy. Nữ nhân một khi có đứa nhỏ, đều sẽ khuất phục, Chỉ Nhi đang chậm rãi chấp nhận ta, không phải sao?” Mộ Đồ Tô quay đầu, hướng Bạch Chỉ mỉm cười. Bạch Chỉ mím môi, không biết trả lời như thế nào. Mộ Đồ Tô nói cực kỳ đúng, nàng đang khuất phục vận mệnh. Bởi vì nàng có đứa nhỏ, hoặc là nói, là vận mệnh túm được cổ họng nàng. Khi đêm đó nàng biết được bản thân có đứa nhỏ, nàng một đêm không ngủ. Nàng chưa bao giờ suy xét qua chuyện nàng cùng Mộ Đồ Tô, nàng chỉ một mặt kháng cự, trốn tránh. Chỉ biết bức bách bản thân không yêu hắn, kháng cự hắn tới gần, không nghĩ chạm vào tất cả những gì thuộc về hắn. Rõ ràng rất nhiều việc cùng kiếp trước hoàn toàn không giống nhau. Kiếp trước, hắn chưa bao giờ yêu nàng, là nàng một mình yêu hắn. Kiếp này sống lại, hắn nói thích nàng, hắn ôn nhu, nàng biết nàng làm hắn bị thương.
Mẫu thân nàng không được gả cho người trong lòng, cùng phụ thân luôn luôn tướng kính như “băng”, nửa đời sống cực kì không vui. Nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm đi theo người trong lòng nàng, cho dù người trong lòng nàng mệnh đã không lâu. Chỉ vì nàng yêu hắn. Nàng biết, có một số người không thể nào thay thế.
Thu Thiền và Tống Kha sống chết cùng nhau, không cố kỵ tử vong, bực này dũng khí ai có thể so sánh? Thu Thiền không phải không sợ chết, chỉ vì nàng yêu hắn. Nàng biết, không có Tống Kha, nàng không biết sống thế nào.
Tâm ý của Thanh Hà bị giẫm lên, hại người hại mình, cuối cùng vẫn như trước mỉm cười nhìn cuộc sống, sinh con dưỡng cái, hạnh phúc một đời. Nàng có thể bước ra từ trong thương hại, lại dũng cảm đi yêu, đi tranh thủ.
Hai chữ “dũng cảm”, không phải ai đều có thể viết xong. Cũng không phải có “dũng cảm” liền có hạnh phúc. Trước đây, nàng dũng cảm cỡ nào, dũng cảm yêu một nam nhân sẽ không bao giờ yêu chính mình, có gan làm lại không có gan thừa nhận thống khổ. Sống lại, hai chữ này đã cùng nàng cách biệt, nàng sợ hãi rụt rè, mất đi lý trí, dạy bản thân “Hắn sẽ không yêu mình, mình sẽ không lại yêu hắn”. Nhưng rõ ràng đã khác , kiếp trước nàng yêu không được đền đáp, bây giờ, hắn đang không ngừng đáp lại nàng. Hắn sẽ vì nàng mà vui, vì nàng mà giận, thậm chí vì nàng mà mất đi lý trí…
Nàng muốn tiếp tục dũng cảm một lần, vì bản thân, vì đứa nhỏ. Nàng sẽ không phá thai, cũng không muốn một mình nuôi nấng đứa nhỏ. Như thế đối với bản thân hay đứa nhỏ đều là một loại tàn nhẫn. Sống lại mà thành bộ dáng kia, còn không bằng tự cắt cổ tự sát. Việc đã thành kết cục đã định, không có đường sống cứu vãn, sao nàng không tiếp tục dũng cảm một lần? Nàng có thể thay đổi vận mệnh của mẫu thân, vì sao không nếm thử một chút, thay đổi kết cục của nàng cùng Mộ Đồ Tô?
Nam Chiếu tiểu công chúa…
Từ đầu đến cuối là tảng đá trong lòng nàng.
“Chỉ Nhi…” Mộ Đồ Tô thấy Bạch Chỉ trầm tư. Bạch Chỉ ngửa đầu nhìn hắn, hắn nói: “Ta đồng ý với nàng, trừ nàng ra, ta sẽ không cưới thêm bất luận kẻ nào. Lấy thân phận thiếp gả cho ta, chỉ là tạm thời, tương lai ta sẽ cho nàng danh phận thê tử.”
Bạch Chỉ cảm giác hắn nắm tay nàng rất chặt. Giống như đang truyền lại sự kiên định của hắn.
Bạch Chỉ cuối cùng nở nụ cười, “Đây chính là ngươi nói .” Mộ Đồ Tô là người nói được thì làm được.
Con đường phía trước, có lẽ rất khó đi. Có lẽ sẽ làm nàng mình đầy thương tích, vết thương luy luy. Nhưng nàng vẫn muốn thử lại một lần, cho bản thân thêm một cơ hội, cho Mộ Đồ Tô một cơ hội, càng cho ” tình yêu của nàng” một cơ hội.
Nàng đúng là vẫn còn yêu hắn, Mộ Đồ Tô của nàng! Người cái thế anh hùng, khó có thể di tình trong lòng nàng.
Ở cửa Bạch phủ, Bạch Chỉ bỗng nhiên kéo cổ áo Mộ Đồ Tô, ở trên mặt hắn hôn một cái, “Tướng công, tái kiến.”
Nàng còn chưa đi ra một bước, lại bị Mộ Đồ Tô kéo lại. Mộ Đồ Tô không thể tin được nàng, có chút thụ sủng nhược kinh, lại có chút ngượng ngùng bị đùa giỡn, hắn nói: “Mới vừa rồi nàng bảo ta cái gì?”
“Tướng công.” Tựa như kiếp trước, nàng ẩn tình đưa tình, ánh mắt mang theo mê luyến nhìn hắn, người đứng trước mặt, là tướng công nàng, người trong lòng nàng.
Mộ Đồ Tô đi lên phía trước, hôn lên môi nàng, ngậm hồi lâu, lưu luyến không rời nói: “Nương tử.” Lúc hắn buông ra môi nàng, ánh mắt của hắn thần thái sáng láng, hắn vuốt ve mặt Bạch Chỉ, thấy thế nào cũng nhìn không đủ, hắn vuốt ve đôi lông mày lá liễu, mắt tròn đầy sao, cùng đôi môi đỏ mọng còn mang theo hơi thở ấm nóng của hắn.
Hắn nói: “Tái kiến.”
Tái kiến, không phải tái kiến khi ly biệt. Có lẽ lại gặp nhau…
Hạnh phúc của ta, đã thật lâu không thấy.