Kiếp Trước Chẳng Mong, Kiếp Sau Chẳng Chờ - Chương 46
Nhưng nàng không thể làm như vậy, Bùi Cửu còn chưa rõ tung tích, còn có Bạch Thuật – đứa con Liễu thị yêu nhất. Nàng còn có những ràng buộc chưa xong, cho nên không thể giả chết chạy trốn.
Dọc theo đường đi, Bạch Chỉ đều bị Mộ Đồ Tô nắm tay đi ra . Nàng cảm thấy rất kỳ quái, lại cảm thấy có tình có lý, quả thật nàng cần người dắt mới có thể an toàn hành tẩu thoát ra. Ra khỏi Vô Hồi Lâm, Bạch Chỉ liền muốn qua cầu rút ván, tránh khỏi tay Mộ Đồ Tô.
Mộ Đồ Tô sao có thể cho phép con bạch nhãn lang này làm như vậy? Gắt gao nắm chặt, nhất quyết không buông tay, cho dù làm đau nàng, cũng không thả. Bạch Chỉ giận, “Tướng quân, tự trọng.”
Mộ Đồ Tô dắt môi cười, “Bản tướng quân thật đúng không biết tự trọng là cái gì.”
Một khi người ta trở nên không biết xấu hổ, là thật không có cách nào làm gì hắn . Bạch Chỉ thấy Mộ Đồ Tô như vậy, cũng không lại tiếp tục từ chối. Tùy ý hắn cầm, cho đến trước cửa quân doanh. Tiểu binh trông coi thấy có người tới, đôi mắt sáng ngời, hướng bên trong kêu, “Mộ tướng quân đã trở lại, Mộ tướng quân đã trở lại.” Bản thân tự mình tiến lên nghênh đón Mộ Đồ Tô.
Lúc hắn nhìn thấy, Mộ Đồ Tô nắm chặt tay nữ nhân của Bùi Cửu công tử, đôi mắt tiểu binh trừng to như chuông đồng. Đây là có chuyện gì a?
Mộ Đồ Tô không để ý tới khác thường của tiểu binh, trực tiếp hỏi hắn, “Bùi lão tướng quân cùng Bùi Tiên Phong hiện tại như thế nào?”
Đôi mắt tiểu binh phai nhạt xuống, “Lúc Bùi Tiên Phong được đưa trở về, hai chân đã tàn phế, quân y không thể trị khỏi. Bùi lão tướng quân cũng không quá tốt, cả người thối rữa, ngứa ngáy vô cùng, như vạn con côn trùng cắn xương. Quân y nói bên trong có hoa độc của Nam Chiếu.”
Mộ Đồ Tô hung hăng nói: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà, Nam Chiếu đại công chúa, quả nhiên không đơn giản.”
Kết quả như vậy, đối với người đã biết trước như Bạch Chỉ mà nói, cũng là ngoài ý muốn. Năm đó, hai chân Bùi Thất tàn tật , nhưng Bùi lão tướng quân là lông tóc không tổn hao gì trở về, tại sao lại trúng độc? Chẳng lẽ đã cải biến cái gì? Do nàng cứu Mộ Đồ Tô? Hay do… Bùi Cửu gia nhập?
Bạch Chỉ kích động hỏi: “Vậy Bùi Cửu công tử đâu?”
Đôi mắt tiểu binh trông coi ảm đạm, “Không hề có tin tức. Lỗ thiếu tướng dẫn dắt một đám tinh binh, không ai sống sót.”
Một vị quan quân nghênh đón Mộ Đồ Tô vội vàng đến đây, nhìn thấy Mộ Đồ Tô, lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Mộ Đồ Tô, “Mạt tướng ngu dốt, không thể kịp thời cứu ra Mộ tướng quân, tội đáng chết vạn lần.”
“Xin đứng lên, đã không quan hệ, hết thảy chờ chỉ huy nói.”
“Tướng quân, đây là thư Huệ phi nương nương đưa cho người. Huệ phi nương nương nói, nếu như hai tháng còn chưa tìm được tướng quân, trực triếp đốt phong thư này đi.” Mộ Đồ Tô tiếp nhận lá thư, cẩn thận nhìn xem, sắc mặt càng thêm trầm, ánh mắt dễ nhìn ám xuống, hắn xem xong thư liền quăng vào hỏa đài, đốt thành tro tàn. Hắn không nói hai lời, đi thẳng tới chỉ huy doanh, những quan quân khác theo đuôi sau đó.
Bạch Chỉ vốn định theo vào, nhưng nàng không phải “Quan quân”, không được tham nghị. Nàng chỉ có thể ở bên ngoài chờ tin tức. Nàng làm sao có thể chờ được? Nàng đành phải tiếp tục đến hỏi tiểu binh trông coi.
Tiểu binh quả thật nói nhiều, biết cái gì đều nói cho Bạch Chỉ. Mộ Đồ Tô mất tích nửa canh giờ, Bùi lão tướng quân mang Bùi Thất hai chân tàn phế trở lại. Bùi Thất luôn luôn trong trạng thái hôn mê, Bùi lão tướng quân một câu cũng không chịu nói. Cho đến khi quân y nói chân Bùi Thất không thể chữa, Bùi lão tướng quân mới nói một câu nói, đưa Bùi Thất trở về kinh. Tiễn bước Bùi Thất sau hai ngày, cả người Bùi lão tướng quân bắt đầu thối rữa, mỗi ngày ở trên giường lăn lộn, thống khổ không chịu nổi. Về phương diện khác, bởi vì Mộ Đồ Tô dương đông kích tây, thả lỏng cảnh giới của quân Nam Chiếu, đánh lén thành công, quân Nam Chiếu tổn thất thảm trọng, lui binh mấy km, chiến sự hơi có khởi sắc, quân ta có thể thở dốc một hơi. . Nhưng về phương diện khác, tình huống thân thể Bùi lão tướng quân càng đi xuống, những thiếu tướng khác không đành lòng, chưa có sự đồng ý của Bùi lão tướng quân, cố ý đem Bùi lão tướng quân trở về kinh thành .
Lấy tính tình của Bùi lão tướng quân, đây là chuyện vô cùng nhục nhã. Ngực Bạch Chỉ xẹt qua một tầng bóng ma, nàng đã không thể biết trước kết quả này.
Hôm nay Mộ Đồ Tô cố ý phải rời khỏi Vô Hồi Lâm, trở về quân doanh, rốt cuộc vì sao? Bạch Chỉ hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu. Kết quả chẳng phải một ngày đặc thù nào. Như vậy nhất định là ngày đặc thù của hắn đi.
Bạch Chỉ ở quân doanh chỉ huy đợi lâu ngày, rốt cục đợi được bọn họ kết thúc thương thảo, nhân số quan quân thiếu rất nhiều, chỉ có ít ỏi vài người bước ra. Cuối cùng bước ra là Moj Đồ Tô với khuôn mặt thâm trầm. Bạch Chỉ biết rõ, nàng không nên quấy rầy hắn vào lúc này, nhưng nàng đã không phải người đứng xem, nàng không thể khống xúc động của bản thân.
Bạch Chỉ lấy thân ngăn trở đường đi của Mộ Đồ Tô, hỏi: “Chuyện của Bùi Cửu, ngươi định làm gì?”
Mộ Đồ Tô vô cùng đơn giản đáp lại một câu, “Thuận theo tự nhiên.”
“Ngươi mặc kệ hắn sống chết sao?”
“Quản như thế nào? Nói không chừng người đã chết, thi thể bị sói hoang tha đi rồi.”
“Phách.” Bạch Chỉ nhịn không được phiến Mộ Đồ Tô một bạt tai. Lực đạo của nàng hơi lớn, mặt Mộ Đồ Tô nghiêng qua một bên, dấu ấn năm ngón tay đỏ tươi ở trên mặt hắn, nhìn thấy ghê người. Bạch Chỉ cảm giác sâu sắc được bản thân hơi quá đáng, nhưng tát rồi không thể thu lại .
Mộ Đồ Tô mắt lạnh nhìn Bạch Chỉ, hừ lạnh một tiếng, lướt qua Bạch Chỉ rời đi.
Bạch Chỉ cảm thấy bàn tay của mình rất đau, đau đến mức nàng phát run.
***
Bạch Chỉ luôn chờ kết quả. Nhưng nàng đợi được cũng là Mộ Đồ Tô dũng mãnh thiện chiến như thế nào, lấy ba vạn nhân mã bắt tám vạn đại quân Nam Chiếu, đương trường chặt bỏ đầu Nam Chiếu đại tướng quân. Ngự lâm quân đại thắng.
Bạch Chỉ nhìn các chiến sĩ khải hoàn mà về, lui thành một đoàn. Trận này chiến, giằng co sắp gần một xuân thu.
Ngày đó ánh mặt trời vô cùng chói lọi, tuyết tan, trời lại cực lạnh, lạnh đến tận trong tim Bạch Chỉ. Ngày thứ hai thu được thư đầu hàng của Nam Chiếu, Mộ Đồ Tô tuyên bố, ngày mai khải hoàn trở về kinh. Ban đêm hôm đó, Bạch Chỉ bái phỏng doanh trướng Mộ Đồ Tô.
Lại bị báo cho biết, Mộ Đồ Tô không tiếp khách.
Hắn đang giận nàng? Hay thật sự không định đi tìm Bùi Cửu, hoàn toàn không quan tâm hắn sống hay chết? Cho dù là lý do nào, hắn cũng không phái người đi tìm Bùi Cửu, chỉ quan tâm thắng lợi chiến tranh! Bạch Chỉ bỗng nhiên cảm thấy, lúc trước một bạt tai kia, rất nhẹ.
Nàng thật muốn vọt vào, lại tát hắn vài cái bạt tai. Nhưng đêm nay là cơ hội cuối cùng, nếu như không nắm chắc, ngày mai bọn họ khải hoàn trở về kinh, rốt cuộc sẽ không còn cơ hội . Bạch Chỉ quỳ gối trước doanh trướng Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô không ra, nàng tuyệt không đứng lên.
Đêm đó, trời lại nổi lên đại tuyết, cả người Bạch Chỉ cứng ngắc quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, tuyết từng tấc từng tấc chồng chất càng dày, mặt nàng đã đông lạnh đỏ bừng, thân mình đã cứng ngắc. Mộ Đồ Tô cũng không bước ra gặp nàng.
Ở trong rừng cùng khi ra khỏi rừng, như hai người hoàn toàn khác nhau.
Bạch Chỉ không biết bản thân khi nào thì hôn mê bất tỉnh. Chờ lúc nàng tỉnh lại, đã ở trên xe ngựa xóc nảy. Trên xe ngựa không có một bóng người, chỉ có mình nàng, mà thân mình nàng, bị trói gô . Bạch Chỉ lấy đầu ló ra xe ngựa, hung hăng quăng mình xuống. Bạch Chỉ nhe răng trợn mắt, đau đớn không thôi.
Xe ngựa đang áp tải Bạch Chỉ im bặt ngừng lại, người đang cưỡi ngựa phía trước vội vàng xuống ngựa, chạy vội tới chỗ Bạch Chỉ, căm tức nàng. Bạch Chỉ cũng căm tức hắn, “Tướng quân, ngươi đây là làm chi?”
Mộ Đồ Tô trực tiếp đem Bạch Chỉ khiêng lên trên vai, lên ngựa của hắn.
Bạch Chỉ giãy dụa, Mộ Đồ Tô lại gắt gao đem nàng ôm ở trong ngực, giãy dụa cũng không làm nên chuyện gì. Mộ Đồ Tô không trả lời nàng, trầm mặc giục ngựa. Bạch Chỉ rốt cục không còn sức lực từ chối, nàng trầm mặc nhìn con ngựa từng bước một đến gần kinh thành.
Hia người trầm mặc một đường, cuối cùng Bạch Chỉ nhịn không được hỏi hắn, ” Vì sao ngươi vô tình như thế? Cứ như vậy không quan tâm tới Bùi Cửu sao? Cho dù đã chết, cũng nên thấy thi thể mới buông tha.” Kỳ thực nàng luôn biết Mộ Đồ Tô rất tuyệt tình, nhưng chỉ giới hạn khi đối đãi kẻ địch hoặc người ràng buộc hắn. Mặc dù hắn cùng Bùi Cửu không phải bạn thân, nhưng bạn cờ cũng là một loại bạn, không phải sao?
“Con đường do bản thân hắn chọn , hậu quả nên do bản thân hắn gánh vác. Ta sẽ không giãy dụa cứu người trong chuyện này, có thể cứu ắt cứu, không thể cứu ắt buông tha.”
Con đường do bản thân chọn , hậu quả nên do bản thân gánh vác… Những lời này ở kiếp trước, đã rơi trên bao nhiêu người? Phụ thân nàng – Bạch Uyên, lựa chọn phe thái tử, Bùi gia, lựa chọn phe thái tử, không một ai có kết cục tốt. Ngay cả chính nàng, dùng sức lực toàn thân yêu Mộ Đồ Tô, đổi lấy cũng chỉ là một câu nói như vậy.
Con đường do bản thân chọn , hậu quả nên do bản thân gánh vác…
Là nàng suy nghĩ nhiều, không nên bởi vì hắn nhất thời thay đổi, mà quên hắn là Mộ Đồ Tô. Hắn cùng với phụ thân hắn Cung Thân Vương giống nhau, lãnh huyết vô tình, giết người như ma, đến chết chỉ trung với một người. Cho dù là tình bạn hay tình yêu…
Bùi Cửu… Bùi Cửu…
Bạch Chỉ cầu nguyện ở trong lòng, nguyện hắn bình an. Có lẽ nàng không thể tiếp tục cùng Bùi Cửu nối tiếp tiền duyên . Bạch Chỉ nhìn con đường phía trước, dường như thấy tường thành nguy nga, tảng đá rườm rà, trên tường thành cao viết hai chữ “Kinh thành”.
Kiếp trước, sau khi nàng trèo non lội suối, là khuôn mặt tươi cười trong suốt nhìn hai chữ kia. Bây giờ chỉ sợ là muốn khóc nhìn hai chữ ấy.
Trải qua ba ngày hai đêm, lúc Bạch Chỉ lại nhìn đến hai chữ kia, vẫn chưa khóc, mà buông mành, nhắm mắt làm ngơ, ngồi không trên xe ngựa. Bên tai tràn ngập thanh âm hoan hô của dân chúng, trong đó đủ tiếng nữ tử thét chói tai. Cũng đúng, mỹ nhân đẹp nhất của các nàng xa cách một năm rốt cục trở về kinh .
Ai có thể nghĩ đến những xót xa cùng gian nguy sau lưng trận chiến này? Không có, một người cũng không có, dân chúng chỉ nhìn thấy thắng lợi, bọn họ hò hét, hô “Mộ tướng quân”, nửa chữ cũng không đề cập tới chủ soái Bùi lão tướng quân.
Bạch Chỉ bị đuổi về Bạch phủ.
Bạch phủ ở kinh thành to hơn rất nhiều so với Bạch phủ ở Tô thành. Hai bên cửa lớn có hai con sư tử uy vũ, giương nanh múa vuốt, hiển lộ uy phong. Trên bảng hiệu hai chữ “Bạch phủ” cứng cáp hữu lực, hơn mười bậc thềm, cửa lớn sơn son chói mắt.
Những thứ đó là Bạch Uyên muốn. Tô thành căn bản không thỏa mãn được hắn.
Bạch Chỉ trở về cực kì khom mình. Cửa không người nghênh đón, đến đại đường, mới gặp quản gia cụt tay ở nơi đó chỉ huy hạ nhân vội vội vàng vàng. Thấy Bạch Chỉ đến , đầu tiên ngẩn ra, sau đó đi tới bái kiến, “Đại tiểu thư, người đã trở lại?”
“Ừm.” Bạch Chỉ nhìn bốn phía phô trương, “Đây là…”
“Nhị tiểu thư sinh được thiên kim, chẳng phải hôm nay tổ chức tiệc đầy tháng sao?”
Khó trách. Toàn bộ đều đi thăm Bạch Thược, nàng trở về, cũng không một người chào đón.
“Tỷ.” Bạch Thuật từ bên ngoài nhảy vào, thẳng đến trong lòng Bạch Chỉ, ôm trọn vào lòng. Tại gia đình này, cũng chỉ có Bạch Thuật hoan nghênh nàng. Bạch Chỉ cười nói: “Ngươi đến kinh thành khi nào?”
“Sớm hơn tỷ một tháng. Nương bảo ta nói một câu cho tỷ.”
“Nga?”
Bạch Thuật làm ra khuôn mặt không biểu cảm của Liễu thị, ngữ khí bình thản, “Đừng nhớ, hết thảy đều mạnh khỏe.”
“Vậy thì tốt.” Bạch Chỉ cười nói.
Bạch Thuật nói: “Tỷ, nương thật sự không cùng chúng ta đến kinh thành sao? Kinh thành rất lớn, lắm chỗ chơi. Nương không đến, thật đáng tiếc .”
“Nương tìm được nơi khiến nàng càng đáng giá ở lại. Thuật Nhi, ngươi thích kinh thành sao?”
“Thích. Trước đó vài ngày Thuật Nhi còn tiến cung , trong cung rất đẹp, gặp Thất hoàng tử, Thất hoàng tử để ta đọc sách cùng hắn. Ta vui mừng đồng ý rồi, nhưng phụ thân giống như không vui.”
Thất hoàng tử? Bào đệ của Tam hoàng tử, xem như cùng phe với Tam hoàng tử. Thân là người của thái tử, Bạch Uyên tất nhiên không thể vui vẻ nổi. Giống như kiếp trước, Bạch Thuật theo Thất hoàng tử, có đường lui. Bây giờ, điều nàng có thể làm , chính là để Bạch Uyên không tham dự trong đó. Như thế, cũng coi như nàng hồi báo ân dưỡng dục của hắn. Nếu như hắn khư khư cố chấp, nàng đành phải bo bo giữ mình, bảo toàn bản thân .
Lúc Bạch Chỉ đi gặp Bạch Uyên, Bạch Uyên đang đùa cháu gái ngoại của hắn. Bạch Thược cùng tướng công nàng đang nhìn nhau cười, thoạt nhìn cực kì ân ái. Bạch Chỉ nhìn không ra thật giả. Kiếp trước Bạch Thược không gả cho hắn, cũng không biết cơ duyên xảo hợp kiểu gì, đánh bậy đánh bạ gả cho một phú thương vào Nam ra Bắc.
“Tỷ tỷ.” Người thứ nhất nhìn thấy Bạch Chỉ là Bạch Thược.
Bạch Chỉ cười nói: “Muội muội, nhiều năm không thấy, càng đẹp.”
“Làm sao so được với tỷ tỷ? Ngàn chọn vạn tuyển, chỉ có rồng trong biển người mới xứng đôi.”
Đây là đang chê cười nàng. Bạch Chỉ cũng không giận, mỉm cười bỏ qua. Bạch Uyên đem đứa nhỏ đưa cho ma ma, nói với Bạch Chỉ: “Chỉ Nhi, có chuyện nói cùng ngươi, đi theo ta.”
“Vâng.” Bạch Chỉ theo đuôi Bạch Uyên đi thư phòng.
Bạch Uyên trực tiếp bảo nàng sớm lập gia đình một chút. Về hôn sự nói miệng của nàng cùng Mộ Đồ Tô, hắn sẽ tận lực đẩy lại. Bạch Chỉ gật đầu. Bạch Uyên muốn về phe thái tử hiển nhiên sẽ không muốn thông đồng cùng phe tam hoàng tử là Mộ Đồ Tô. Bạch Uyên là người thông minh, không muốn lây dính tanh tưởi vào người.
“Vậy phụ thân có dự định gì không?”
“Bây giờ, Mộ tướng quân khải hoàn mà về, được sủng ái nhất. Vô duyên vô cớ đưa ra giải trừ hôn nhân, là chuyện hết sức không được lòng. Cho nên chỉ phải để ngươi cấu kết cùng nam tử khác, làm cho tự Mộ tướng quân đưa ra giải trừ hôn ước!”
Bạch Chỉ vô cùng đau đớn, “Thanh danh nữ nhi ở Tô thành quét rác, mới đến kinh thành, lại phải trải qua chuyện này sao? Mệnh nữ nhi thực khổ.”
“Lần này là làm thực. Cha đã nhìn trúng mục tiêu, đương kim tân khoa Trạng nguyên, Triệu Lập.”
Bạch Chỉ nghi hoặc, ” Làm thực như thế nào?”
“Mỹ nhân kế, nếu như không mắc câu, ta sẽ chuẩn bị xuân dược cho ngươi. Bá vương ngạnh thượng cung!”
“…” Tội gì, lại là chiêu này? Bạch Chỉ nổi giận.
“Ngày mai tiệc đầy tháng, Triệu Lập sẽ đến đây chúc mừng, ngươi tất nhiên nên hiểu rõ phải làm như thế nào .”
Bạch Chỉ mím môi, không tình nguyện cho lắm gật đầu. Nhìn mà xem, tiệc đầy tháng, cũng mang theo tính kế, có thể thấy được Bạch Uyên không phải thật tình yêu thương cháu gái ngoại của hắn. Như thế, Bạch Chỉ cảm thấy, bản thân còn không tính quá mức bi ai.
About the