Kiếp Này Không Tha Thứ - Chương 2
4
Nhìn bóng lưng cao ráo của Nhan Ngọc nhớ đến chuyện kiếp
Khi đó công ty cha ruột mẹ kế cùng Thẩm Kiều đều dè chừng
Thẩm Kiều đã giữ chức giám đốc còn chỉ phân bộ phận hậu cần
Giang Ứng khi là quân bài duy nhất mà tin tưởng
Hắn chủ động công ty giúp thay đổi cục diện áp chế khắp nơi
Nhờ mới dần lấy quyền kiểm soát từng bước đối đầu với cha Thẩm Dung
trong một buổi họp lớn tất cả các cổ đông lưng
Sau buổi họp Thẩm Kiều đắc ý:
“Chị thật ngại quá những cổ đông mà chị nỗ lực kéo về thực đều là của Họ chỉ diễn kịch với chị thôi”
Lúc đó mới hiểu cô đã lợi dụng thông tin của để một bước thao túng mọi thứ
Cuối cùng đuổi khỏi công ty và cả Thẩm gia
Giang Ứng chỉ nhạt nhẽo :
“Thua thì đừng đổ ”
Lúc thất vọng nhất gặp Nhan Ngọc từ nước ngoài trở về
Hắn khoác áo choàng đen ánh mắt ngang tàng đầy uy quyền của một kẻ khác
Hắn giương ô che mưa cho gió lạnh và mưa gió như ngừng quanh
“Hợp tác với Thẩm Du”
Lúc đó ngẩng đầu chỉ cảm thấy cao lớn như một cây tùng xanh ngọc bích
Ngày hôm mọi thứ như
Tôi xách cặp lớp bầu khí lập tức yên tĩnh
Trên bàn bữa sáng còn ấm khẽ nhếch môi dùng đầu bút khều túi đồ ăn đó cùng với bút ném thẳng thùng rác
Cả lớp hít một lạnh
Giang Ứng từ lúc bước đã ngừng mở to mắt đầy kinh ngạc
Giờ chơi chặn ở cầu thang ánh mắt cứng đầu :
“Tại ném nó ”
Tôi lạnh:
“Học từ đấy”
Giang Ứng như đả kích lớn đôi môi tái nhợt càng thêm chút sắc máu
Phải làm quên Kiếp sợ đói luôn để bữa sáng bàn
Trước ánh mắt trêu đùa của mọi từng dùng cây bút bi gẩy túi đồ ăn thùng rác sạch sẽ dứt khoát đầy ghét bỏ
Còn chỉ đang bắt chước
Giang Ứng vững thân hình gầy yếu càng lộ vẻ đáng thương
Kiếp chính dáng vẻ ngoan cố đáng thương đã lừa
Tôi biết sợ gì
Khi học từ hiểu cũng đã sống và biết cũng
Tôi nắm rõ cảm xúc của
Từ giây phút gặp trong con hẻm tối đã nhận
“Du Du…”
Giọng run rẩy đôi mắt đỏ hoe lao đến ôm
Tôi ghê tởm vung tay tát
“Giang Ứng đây mù nghĩa là ngu Anh nghĩ sẽ một kẻ rác rưởi như đấy chứ”
Từ “rác rưởi” dường như chạm đến vết thương của thở trở nên dồn dập
“Tôi chết còn Thẩm Kiều mang thai con Chậc thật bẩn thỉu”
“Giang Ứng biết là loại như Anh bẩn đến mức thể nào để mắt đến”
Gương mặt Giang Ứng đầy vẻ đau khổ
Hắn khổ sở ánh mắt vẫn mang hy vọng:
“Du Du tất cả đã qua Bây giờ sạch sẽ…”
“Hai chúng sống là cơ hội mà ông trời ban cho Chúng đừng những lời tổn thương nữa Hay là đang sợ Sợ sẽ chọn Thẩm Kiều ”
“Anh hứa với kiếp sẽ chọn Thẩm Kiều nữa Anh chỉ yêu ”
“Du Du thừa nhận yêu hơn bất kỳ ai khác”
5
Ánh mắt của Giang Ứng đầy tự tin
Giống như đây mỗi lần phạm đều tha thứ cho
“Giang Ứng quá tự tin ”
Tôi khẩy:
“Loại rác rưởi như tái chế ”
Hắn cố tiến gần ôm lấy
Ngay lúc định cho một cái bạt tai một bóng dáng nhanh như báo bất ngờ lao đến nắm lấy cổ áo Giang Ứng đấm mạnh một cú
Giang Ứng đánh văng nhưng dường như cảm thấy đau đớn ánh mắt vẫn cố chấp đầy hy vọng
Nhan Ngọc tỏa sát khí khắp từng sợi tóc cũng mang theo cảm giác đáng sợ
Hắn cúi đầu định đá thêm một cú nữa Giang Ứng
Tôi kéo tay :
“Đủ ”
Nhan Ngọc đầu sát khí kịp thu :
“Hắn quấy rối ”
Ánh mắt bảo vệ và yêu thương của ẩn lớp sát khí nhưng vẫn thấy rõ
Tim khẽ đập mạnh
Kiếp và Nhan Ngọc gần như từng chuyện
Chỉ một lần đang dạy dỗ một nam sinh lén chụp ảnh một bạn nữ ngăn đó tự đánh cho nam sinh một trận
Tôi vẫn nhớ ánh mắt của Nhan Ngọc lúc đó sáng rực như ánh trăng
Sau khi nghiệp cấp ba Nhan Ngọc nước ngoài suốt năm năm gặp
Lần tái ngộ là khi thấy che ô cho giữa cơn mưa lớn
Còn một lần nữa đó là đêm nắm quyền công ty cũng là đêm kết hôn với Giang Ứng
Ngay trong đêm tân hôn Giang Ứng nhận một cuộc gọi và vội vã rời
Khi ngoài tìm gặp Nhan Ngọc đang say rượu đau dày dữ dội
Trợ lý của :
“Nhan tổng mắc bệnh dày nặng từ đến nay bao giờ đụng đến rượu”
“ hôm nay vui tự uống rượu một ”
“Nhan tổng tất cả: tiền bạc vẻ ngoài quyền lực còn gì mà vui chứ”
Tôi hiểu khi đó nhưng giờ đây dường như đã hiểu
Tôi nhẹ:
“Hắn quấy rối kích động làm gì”
Tai của Nhan Ngọc đỏ lên như bom nổ ánh mắt cũng ướt nước:
“Em là ân nhân cứu mạng đương nhiên kích động”
“Tôi rằng đúng là Không như ai đó bản tính chỉ là kẻ vong ơn bội nghĩa”
Nói đến ba từ cuối nở nụ đầy mỉa mai lướt qua Giang Ứng
Ánh mắt đầy hy vọng của Giang Ứng như dội một gáo nước lạnh dần dần chuyển thành sự tuyệt vọng bao trùm lấy
Nhan Ngọc cúi đầu gương mặt lộ vẻ yếu đuối:
“Tôi tưởng thấy nhiều chuyện ”
“Sao thể chứ”
Tôi tiến gần hơn thẳng đôi mắt hung dữ đáng thương như một chú sói nhỏ của :
“Nhan Ngọc kỹ đây Tôi cứu mà là cứu Tôi nợ một mạng vì thế sẽ bao giờ nghĩ ”
Nhan Ngọc chút ngơ ngác
Còn Giang Ứng siết chặt nắm tay gương mặt tái xanh
Tôi nhớ một lần trong quá khứ
Đó là khi gặp khủng hoảng lớn nhất khi giành quyền kiểm soát công ty
Trong một buổi đàm phán với đối tác hãm hại bỏ thuốc
Khi nhận mọi đã đẩy ngoài chỉ còn và gã tổng giám đốc mập mạp dơ bẩn
Nghe bạo lực đã phá hủy ít
Lúc tuyệt vọng Nhan Ngọc xuất hiện một cú đá bay gã
Hắn run rẩy dùng hết sức bế rời khỏi đó
Nếu đã chết đêm hôm đó
Tôi nợ một mạng điều Nhan Ngọc rõ nhưng Giang Ứng biết rõ
Sau lần đó Giang Ứng dường như từ bỏ liên tục cố gắng lấy lòng
Dù chỉ là một cô nhi nghèo khó chỉ chút tiền làm thêm vẫn mua quà tặng
mỗi lần thấy những món quà chỉ cảm thấy ghê tởm và thấp kém
Dù ném hết mọi thứ tặng vẫn ngừng cố gắng
Hắn luôn rằng đây là cơ hội mà ông trời ban cho chúng
Mỗi lần như đều cho một cái bạt tai
Người đầu tiên lên tiếng bất bình là Thẩm Kiều:
“Chị chị thể đối xử với thích chị như Dù cũng là theo đuổi chị mà”
Tôi nhạt:
“Vậy Tôi còn tưởng là ‘mỹ nam kế’ mà cô dùng để đối phó với ”
Mặt Thẩm Kiều như trúng sự thật sắc mặt tự nhiên:
“Chị gì Em và bạn học Giang quen thân”
6
“Không quen thật ”
Kiếp từng nghi ngờ tại Giang Ứng quan tâm đến Thẩm Kiều đặc biệt đến một sự quan tâm cố ý nhưng rõ ràng tồn tại
Tôi đã cho điều tra xem giữa họ mối quan hệ gì
Kết quả là… trong sạch
Vậy nên luôn thắc mắc họ rốt cuộc đã lén lút bắt đầu mối quan hệ từ lúc nào
Tôi cẩn thận nhớ từng chi tiết từng manh mối nhưng vẫn thể tìm chân tướng
Tuy nhiên nhớ rõ lần Thẩm Kiều rơi xuống nước đã cứu cô đó trách mắng
Tôi là sạch sẽ trong tính cách Bất kỳ ai từng chạm Thẩm Kiều đều thấy dơ bẩn
Khi buông tay thay đổi thái độ thổ lộ với
Lúc đó chẳng nghĩ nhiều chỉ cho rằng là bụng vô tình hiểu lầm
giờ nghĩ mọi chuyện thật kỳ quái
Nhìn dáng vẻ rõ ràng mất bình tĩnh của Thẩm Kiều khẽ nhếch môi nhạt
Chỉ một chuyện nhỏ mà đã luống cuống như nếu nhờ sự phản bội cùng của Giang Ứng làm thể thua cô
Sau khi Thẩm Kiều thất bại trong việc châm chọc và về cha Thẩm Dung gọi đến
“Con định quậy phá đến bao giờ Cả ngày chỉ biết lêu lổng gây chuyện ở trường giờ còn rõ ràng với con trai nữa con làm tức chết ”
Mẹ kế vội vàng khuyên giải dịu dàng với :
“Du Du ba con chỉ là nóng giận nhất thời thôi đừng để ý Con làm gì thì cứ làm chỉ cần con vui vẻ là ”
Nghe giọng điệu giả tạo và căng thẳng của bà suýt bật lạnh
Cha vốn xuất thân nghèo khó năm xưa cưới mẹ chỉ để leo lên tầng lớp cao hơn
Sau khi mẹ qua đời ông vội vàng dẫn mẹ kế và con riêng nhà
Mẹ kế là thông minh đối xử với luôn vô cùng
Trước mặt khác bà đối xử lưng còn hơn
Mỗi khi phạm sai lầm khác đều trách móc tức giận chỉ bà luôn ủng hộ
Bà :
“Du Du con làm gì thì cứ làm đừng sợ Ba con chuyện gì đã mẹ lo”
Ánh mắt bà tràn đầy quan tâm và yêu thương
Tôi cũng đáp bằng sự vui vẻ và tin tưởng
trong lòng chỉ nghĩ chẳng lẽ bà thấy quá tự tin
Hồi nhỏ từng đạt điểm tối đa trong một kỳ thi
Đêm đó tỉnh giấc thấy bà cầm dao gọt trái cây giường lạnh lùng
Khi mới hiểu rằng chỉ khi trở thành một kẻ vô dụng chỉ biết gây chuyện mới thể sống sót
Từ đó bắt đầu che giấu tài năng bắt đầu làm những chuyện bừa bãi
Bà hài lòng và cũng diễn
Cho đến khi thi đại học và đạt thủ khoa tỉnh lớp ngụy trang mới sụp đổ
Bà cầm giấy báo trúng tuyển ánh mắt đầy oán độc
Để bà nghi ngờ cãi một trận với họ đó cúp máy
Trong kỳ thi tháng cố tình đạt điểm thấp nhất khiến bà yên tâm
Thẩm Kiều thì
Cô dường như mong và Giang Ứng đến với
Trong buổi tiệc sinh nhật cô mời nhiều bạn học trong đó Giang Ứng
Thời gian Giang Ứng sống mấy
Đám côn đồ ngoài trường thường xuyên đến quấy phá chỗ làm thêm
Tiền kiếm ít ỏi đều dùng để lấy lòng trông càng ngày càng gầy
Hắn một lần nữa chặn ở chỗ ánh mắt khẽ sáng lên cẩn trọng hỏi:
“Du Du hết giận ”
“Tôi giận Giang Ứng”
Ánh sáng trong mắt càng rực rỡ hơn
Tôi bình thản tiếp:
“Tôi chỉ thấy ghê tởm Tôi biết đang diễn vở sâu sắc gì với là Thẩm Kiều bảo đến”
Mặt Giang Ứng dần dần tái nhợt trắng bệch
Hắn tràn đầy hoảng loạn
Tôi khép mắt hít một thật sâu
Quả nhiên đã đoán đúng