Kịch Bản Hoàn Hảo Của Kẻ Phản Bội - Chương 4
15.
Cảnh sát kiểm tra và xác nhận các bằng chứng đều xác thực, lập tức nảy sinh nghi ngờ đối với lời khai của Lý Cẩm Ngọc, Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh.
Họ không còn quan tâm đến ba người đó nữa, mà quay sang hỏi tôi:
“Vừa rồi cô nói gì mà giả chết biến thành chết thật? Chuyện này nghĩa là sao?”
Tôi điềm tĩnh trả lời bằng giọng suy đoán:
“Thưa cảnh sát, tôi đoán rằng bọn họ đã xúi giục Hà Văn Vĩ vay nợ rồi giả chết, nhưng họ sợ giả chết quá dễ bị phát hiện nên đã cố tình biến tai nạn nhỏ thành tai nạn lớn, khiến Hà Văn Vĩ chết ngay tại chỗ.
Sau đó, cha mẹ chồng tôi cố ý làm loạn ở lò hỏa táng, khiến tay tôi bị bỏng nặng.
Mục đích là để khi ra tòa so sánh dấu vân tay thì không thể chứng minh dấu tay trên giấy nợ không phải của tôi.
Như vậy, những giấy nợ đó sẽ trở thành khoản nợ không thể xóa bỏ!”
“Tôi tin rằng nếu kiểm tra giao dịch ngân hàng của Lý Cẩm Ngọc và cha mẹ chồng tôi, chắc chắn sẽ phát hiện ra nhiều khoản tiền bất minh.”
Ba người kia sợ hãi đến tái mét.
Dù tôi chỉ đoán bừa về vụ tai nạn, nhưng chuyện tiền bạc trên tài khoản ngân hàng lại hoàn toàn là sự thật.
Lý Cẩm Ngọc lắp bắp mãi mới lên tiếng:
“Đúng… đúng là chúng tôi định giả chết để cô gánh nợ, nhưng chúng tôi không hề có ý định hại chết Văn Vĩ.
Chỉ có thể là cô… Cô biết chuyện giả chết nên cố ý biến giả thành thật…”
Luật sư của tôi lập tức phản bác:
“Không đúng.”
“Nếu cô Dương Thi Vũ biết trước mọi chuyện, cô ấy hoàn toàn có thể chọn ly hôn.
Giữa Hà Văn Vĩ và cô Dương có ký hợp đồng tiền hôn nhân, mọi tài sản đều thuộc về cô Dương.
Chỉ cần ly hôn, cô ấy không phải trả bất kỳ khoản nợ nào cả.
Cô ấy không có lý do gì để phải giết người!”
Cảnh sát cũng gật gù đồng ý:
“Đúng vậy, nếu muốn giết người thì chẳng phải quá phức tạp hay sao?
Chỉ là chuyện ngoại tình thôi, đâu cần phải giết người?”
Đúng vậy.
Không ai biết tôi đã trọng sinh.
Không ai biết tôi và Hà Văn Vĩ có mối thù không đội trời chung.
Dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ nghĩ rằng ly hôn thì đơn giản hơn giết người rất nhiều.
16.
Hà Chí Trung, Khương Ngọc Anh và Lý Cẩm Ngọc sững sờ, không tìm được lý do gì để phản bác lại lời của tôi.
Rất lâu sau, Lý Cẩm Ngọc mới mở miệng:
“Nhưng nếu chúng tôi hại chết Văn Vĩ, thì đâu có lý do gì để tự mình báo án chứ?
Chẳng phải tự vác đá đập chân mình sao?”
Tôi lắc đầu, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Đó chính là sự thông minh của các người.
Chắc chắn là các người đã phát hiện ra tôi đang điều tra về Hà Văn Vĩ, nên cố ý lấy độc trị độc, tố cáo trước để đánh lạc hướng.”
“Người ta vẫn nói: ‘Phú quý hiểm trung cầu’ (Tìm giàu sang trong nguy hiểm).
Nếu tôi có thể điều tra ra tiền của Hà Văn Vĩ ở chỗ các người, thì đám chủ nợ cũng có thể làm được điều đó.
Các người muốn tôi mơ hồ nhận tội giết người, như vậy thì toàn bộ tài sản của tôi…”
Tôi chưa nói hết câu, nhưng ai cũng hiểu ý tôi muốn nói gì.
Tôi lập tức lấy danh nghĩa góa phụ của Hà Văn Vĩ, yêu cầu cảnh sát điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của anh ta.
Ba người bọn họ nhanh chóng từ người tố cáo biến thành kẻ tình nghi.
Cả ba bị tách ra để thẩm vấn riêng.
Tôi cũng bị điều tra với tư cách là nghi phạm, nhưng mọi chuyện của tôi hoàn toàn minh bạch.
Hằng ngày tôi chỉ đi làm rồi về nhà, hai mươi bốn giờ đều có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, ngoài giờ làm việc thì tôi chỉ ở bên cạnh Tiểu Tinh.
Hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy tôi biết chuyện ngoại tình của Hà Văn Vĩ.
Toàn bộ các giao dịch thuê thám tử tư đều được thực hiện sau khi Hà Văn Vĩ qua đời, hoàn toàn trùng khớp với lời khai của tôi, nên tôi nhanh chóng được tuyên bố vô tội và thả ra.
Lý Cẩm Ngọc trong quá trình thẩm vấn giữ thái độ bình tĩnh, không có bất kỳ sơ hở nào, thừa nhận đã bàn bạc kế hoạch giả chết với Hà Văn Vĩ nhưng phủ nhận chuyện giết người.
Lời khai của Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh thì lộn xộn, mâu thuẫn liên tục, chẳng có chút giá trị tham khảo nào.
Cuộc điều tra rơi vào bế tắc, thậm chí cảnh sát còn suy đoán rằng đây chỉ là vụ tai nạn ngoài ý muốn, một vụ va chạm nhỏ vô tình biến thành tai nạn nghiêm trọng.
17.
Đúng lúc này, cảnh sát đã phát hiện thêm một sự thật khác tại bệnh viện.
Đứa con trai của Lý Cẩm Ngọc bị bệnh tim bẩm sinh.
Nếu không tìm được nguồn tim thay thế, thằng bé có thể sẽ không sống được quá một năm nữa.
Hơn nữa, tại nhà của Lý Cẩm Ngọc, cảnh sát đã tìm thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe và kết quả đối chiếu tim của con gái tôi, Tiểu Tinh.
Điều này chứng tỏ rằng nguồn tim mà Lý Cẩm Ngọc cần chính là trái tim của con gái tôi – Tiểu Tinh!
Bỗng chốc, mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng.
Trong suy nghĩ của cảnh sát, Hà Văn Vĩ với tư cách là cha ruột của Tiểu Tinh, chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý hiến tim của con gái mình để cứu con trai của Lý Cẩm Ngọc.
Vì vậy, dù kết quả kiểm tra sức khỏe đã có từ năm ngoái, nhưng đến nay vẫn chưa có bất kỳ hành động nào.
Nhưng Lý Cẩm Ngọc thì khác.
Vì con trai mình, cô ta sẵn sàng làm mọi thứ, hơn nữa chính cô ta là người đầu tiên đưa ra kế hoạch giả chết.
Do đó, nghi ngờ lớn nhất rơi vào Lý Cẩm Ngọc.
Cảnh sát đã tiến hành điều tra chi tiết và phát hiện dưới gầm giường của Lý Cẩm Ngọc có một chiếc máy tính xách tay.
Dữ liệu trên máy tính đã bị xóa sạch, nhưng sau khi khôi phục lại, họ đã tìm thấy lịch sử trình duyệt của Lý Cẩm Ngọc.
Toàn bộ lịch sử tìm kiếm đều có liên quan đến vụ tai nạn của Hà Văn Vĩ, chủ yếu là cách phá hỏng bình xăng ô tô, cách biến va chạm nhỏ thành tai nạn nghiêm trọng…
Chứng cứ rõ ràng, không thể chối cãi.
Viện kiểm sát đã buộc tội Lý Cẩm Ngọc giết người và đưa ra truy tố trước tòa án.
Sau quá trình điều tra và thẩm vấn kéo dài, dù Lý Cẩm Ngọc không thừa nhận bất cứ điều gì, nhưng với những bằng chứng không thể chối cãi, tòa án vẫn kết tội cô ta với mức án tù chung thân.
Lý Cẩm Ngọc không chấp nhận bản án, liên tục kháng cáo, miệng không ngừng kêu oan:
“Những thứ đó thật sự không phải của tôi! Tôi không giết Văn Vĩ! Tôi không giết anh ấy!”
Nhưng lần nào tòa án cũng giữ nguyên bản án ban đầu và còn tước bỏ quyền được giảm án của cô ta.
Trong quá trình xét xử kéo dài và dai dẳng, con trai của Lý Cẩm Ngọc vì không ai chăm sóc mà chết cô độc, lặng lẽ.
Đến lúc này, Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh mới biết rằng con trai mình không phải chết do tai nạn, mà là bị Lý Cẩm Ngọc cố ý giết hại.
Càng kinh khủng hơn, họ nhận ra rằng mình vô tình trở thành kẻ tiếp tay cho Lý Cẩm Ngọc.
Giờ đây, bọn họ không còn gì cả: mất con trai, mất cháu nội, mất hết tiền bạc.
Chưa kể, tôi vẫn thường xuyên gọi điện đến “thăm hỏi” với giọng điệu mỉa mai cay độc, khiến họ càng thêm tuyệt vọng.
Cuối cùng, cả Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh đều không chịu nổi cú sốc quá lớn này, cả hai lần lượt bị đột quỵ và liệt toàn thân.
Với tư cách là “người con dâu tốt bụng”, tôi đã chọn cách đưa bọn họ đến một viện dưỡng lão hẻo lánh, cô quạnh và đáng sợ nhất có thể tìm được.
Tôi tin rằng chẳng bao lâu nữa, họ sẽ được đoàn tụ với con trai và cháu nội của mình thôi.
18.
Vài năm sau, tôi và Tiểu Tinh sống rất hạnh phúc.
Tiểu Tinh cũng không bị suy thận như kiếp trước, chứng tỏ suy đoán của tôi hoàn toàn chính xác.
Rất có khả năng là Lý Cẩm Ngọc hoặc Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh đã cho Tiểu Tinh uống thứ gì đó, khiến thận của con bé bị tổn thương.
Hiện tại, Tiểu Tinh đang sống trong hạnh phúc ngập tràn.
Bởi vì tôi cố tình không nhắc đến, nên con bé dần quên mất người cha cặn bã Hà Văn Vĩ.
Một ngày nọ, vì quá rảnh rỗi, tôi đã đến thăm Lý Cẩm Ngọc trong tù.
Chỉ sau vài năm, cô ta trông già nua hơn cả lần cuối cùng tôi gặp trong trung tâm thương mại kiếp trước.
Chắc hẳn cô ta không thể hiểu nổi tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này.
Thấy tôi, đôi mắt của Lý Cẩm Ngọc như muốn rỉ máu, cô ta oán hận gào lên:
“Cô đắc ý lắm đúng không? Hại tôi ra nông nỗi này…
Là do tôi xui xẻo, nếu không thì…”
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu, giọng điệu lạnh lẽo:
“Không phải do xui xẻo, mà là vì mọi bước đi của các người đều nằm trong tính toán của tôi.”
Lý Cẩm Ngọc cuối cùng cũng hiểu ra, hai mắt trợn to:
“Là cô!
Máy tính ở nhà tôi, báo cáo kiểm tra sức khỏe của con gái cô, cả vụ tai nạn của Hà Văn Vĩ…
Tất cả đều do cô làm, phải không?!”
Tôi không trả lời, chỉ im lặng thừa nhận, sau đó cười lạnh và đưa ngón tay lên môi:
“Suỵt… Đừng kích động quá, cô phải sống lâu thật lâu vào.
Sống để nhìn thấy tôi và con gái tôi sống hạnh phúc, vui vẻ thế nào.”
Lý Cẩm Ngọc tức giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi:
“Cô… Làm sao cô có thể như vậy được?
Cô đã giết chết người đàn ông tôi yêu, giết chết con trai tôi…”
Thật nực cười.
Cô ta có thể cướp đi trái tim của con gái tôi, nhưng lại không cho phép tôi trả thù sao?
Nhìn bộ dạng thê thảm của Lý Cẩm Ngọc, tôi cảm thấy hả dạ vô cùng.
Cuối cùng thì mối thù kiếp trước của tôi cũng đã được báo rồi.
Lý Cẩm Ngọc nói không sai.
Đêm hôm đó khi tôi trọng sinh, tôi không hề đi xử lý giấy tờ gì cả.
Tôi đi xử lý bình xăng của chiếc xe mà Hà Văn Vĩ định sử dụng để tạo hiện trường giả tai nạn.
Nếu Hà Văn Vĩ không cố ý tạo ra “tai nạn nhỏ” để giả chết, thì chiếc xe sẽ không phát nổ hoặc gặp bất kỳ sự cố gì cả.
Nhưng một khi có va chạm, bình xăng chắc chắn sẽ phát nổ!
Những chuyện này, tôi không cần phải nói cho Lý Cẩm Ngọc biết.
Để cô ta sống trong sự đau khổ và nghi ngờ cả đời, sẽ khiến tôi vui hơn nhiều.
Nhưng Lý Cẩm Ngọc lại không đi theo con đường mà tôi đã sắp đặt cho cô ta.
Nửa năm sau, tôi nghe tin Lý Cẩm Ngọc tự sát trong tù.
Nghe nói cô ta đã tự cắn đứt mạch máu trên cổ tay, chết vì mất máu quá nhiều.
-HẾT-