Kịch Bản Hoàn Hảo Của Kẻ Phản Bội - Chương 3
10.
Tôi mang tro cốt của Hà Văn Vĩ về nhà, tổ chức tang lễ.
Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh cũng tỉnh lại sau khi ngất xỉu.
Dù họ rất bối rối, không hiểu tại sao màn kịch giả chết lại kết thúc như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận sự thật rằng Hà Văn Vĩ đã chết.
Dù sao thì bọn họ vẫn còn một đứa “cháu trai” và khối tài sản hàng chục triệu tệ của Hà Văn Vĩ, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, họ nhận ra rằng sự tồn tại của Hà Văn Vĩ không còn quan trọng nữa.
Trong tang lễ, những chủ nợ kiếp trước đã kéo đến với đầy đủ giấy nợ trong tay.
Tôi giả vờ ngạc nhiên, ra vẻ mới biết chuyện Hà Văn Vĩ nợ tiền, phủ nhận việc mình đã ký vào giấy nợ, thậm chí còn cao giọng mỉa mai:
“Nợ ai người đó trả. Dương Thi Vũ tôi tung hoành trên thương trường bao năm nay, chẳng lẽ lại sợ mấy kẻ hèn hạ như các người sao?”
Đám chủ nợ vốn không phải loại tử tế, bị tôi kích động liền nổi giận, lập tức làm loạn tang lễ.
Chúng ngang nhiên giơ hũ tro cốt của Hà Văn Vĩ lên đe dọa:
“Nếu cô không trả tiền, chúng tôi sẽ rải tro cốt của chồng cô ra ngoài trời!”
Lần này Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh không ngất xỉu, nhưng mặt mày tái nhợt vì tức giận.
Khương Ngọc Anh ôm ngực, chỉ thẳng vào tôi:
“Dương Thi Vũ! Đó là chồng của mày, mày có còn là người không hả? Mày có tiền, sao không trả nợ cho nó? Văn Vĩ chết rồi, người chết là lớn nhất, mày không hiểu sao?”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, đột nhiên bật cười:
“Bác trai, bác gái, nếu không phải hai người nói ra sự thật ở lò hỏa táng, tôi sẵn sàng bán sạch tài sản để trả nợ thay cho anh ta.
Nhưng bây giờ thì không bao giờ nữa đâu. Tôi tin pháp luật sẽ đứng về phía tôi.”
Đám chủ nợ không thể kiềm chế cơn giận, lập tức mở nắp hũ, rải tro cốt của Hà Văn Vĩ khắp nơi rồi dùng chân giẫm đạp lên.
Lý Cẩm Ngọc không biết xuất hiện từ lúc nào, tay nắm chặt tay một cậu bé.
Hai mẹ con mặt mày trắng bệch nhìn tro cốt vương vãi trên đất, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng tim Lý Cẩm Ngọc tan nát.
Cậu bé trạc tuổi Tiểu Tinh, đã biết nhận thức, bật khóc nức nở:
“Ba đâu rồi? Ba của con đâu rồi?”
Tôi mỉm cười ngọt ngào nhìn Lý Cẩm Ngọc:
“Cẩm Ngọc, ba của con trai cậu cũng có mặt ở lễ tang à? Sao không gọi ra đây để chúng ta cùng trò chuyện nhỉ?”
Sắc mặt Lý Cẩm Ngọc tái mét, rất lâu sau mới lắc đầu:
“Thằng bé nói linh tinh thôi.”
Lý Cẩm Ngọc thông minh, bởi vì bây giờ Hà Văn Vĩ đã bị hỏa táng, dù cô ta có nói con trai là của Hà Văn Vĩ thì cũng không có bằng chứng nào cả.
Cô ta chỉ có thể lựa chọn im lặng và án binh bất động.
11.
Rất nhanh sau đó, đám chủ nợ đã kiện tôi ra tòa.
Tôi thuê một đoàn luật sư hùng hậu, xuất trình toàn bộ sao kê ngân hàng, chứng minh rằng mọi khoản tiền của tôi đều có nguồn gốc rõ ràng, hoàn toàn không liên quan đến số tiền mà Hà Văn Vĩ vay mượn.
Thêm vào đó, tôi đã từ bỏ quyền thừa kế tài sản của Hà Văn Vĩ, vì vậy khoản nợ của anh ta không hề liên quan đến tôi.
Dưới tên của Hà Văn Vĩ chỉ có duy nhất một chiếc xe hơi, nhưng sau vụ tai nạn và phát nổ, chỉ còn lại bộ khung xe, chẳng còn gì đáng giá để thi hành án cả.
Đám chủ nợ tất nhiên yêu cầu so sánh dấu vân tay.
Tôi giơ bàn tay bị bỏng chưa lành hẳn của mình lên:
“Thưa Thẩm phán, ngón tay của tôi bị bỏng nặng bởi chính cha chồng tôi, Hà Chí Trung.
Dù có hồi phục thì cũng sẽ không còn dấu vân tay nguyên vẹn.
Chắc chắn bọn họ biết rõ điều này, nên đã cố tình làm giả dấu vân tay của tôi.”
Cuối cùng, tòa án phán quyết rằng khoản nợ của Hà Văn Vĩ không liên quan đến tôi.
Đám chủ nợ trừng mắt căm hận nhìn tôi:
“Cô đừng tưởng như vậy là thoát được. Tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu…”
Tôi bật cười khinh miệt, đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng:
“Các người muốn lấy tiền hay muốn dây dưa với tôi?”
Đám chủ nợ ngơ ngác nhìn nhau, rồi đáp:
“Tất nhiên là muốn lấy tiền chứ. Dây dưa với cô thì được lợi gì?”
“Vậy thì tốt.”
Tôi nhìn xung quanh, xác nhận không có ai ở gần mới thì thầm:
“Hà Văn Vĩ quả thực đã vay tiền của các người, nhưng số tiền đó không hề ở chỗ tôi.
Theo tôi nghĩ, tiền nằm trong tay Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh.
Người ta vẫn nói ‘cha nợ con trả’, vậy ‘con nợ cha trả’ cũng hợp lý đấy chứ?”
Chưa đầy một tuần sau, tòa án điều tra ra rằng Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh đều biết rõ về số nợ của Hà Văn Vĩ.
Thậm chí, họ còn hưởng lợi không ít từ số tiền đó.
Tất cả tài sản dưới tên Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh đều bị đóng băng, họ bị đuổi ra khỏi căn nhà đang ở.
12.
Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh thân tàn ma dại, không còn một xu dính túi, dưới cơn mưa như trút nước, lê lết đến trước cổng biệt thự của tôi cầu xin được ở nhờ.
Cảnh tượng này y hệt như kiếp trước khi tôi dắt theo Tiểu Tinh đến nhà họ cầu xin sự giúp đỡ.
Chỉ khác một điều, tôi không ác độc như bọn họ.
Tôi nở nụ cười tươi rói, vui vẻ mời hai người vào nhà.
Lúc này, Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh đã mất sạch vẻ ngạo mạn kiêu căng của trước kia, giọng nói cũng mất đi sự tự tin.
Khương Ngọc Anh ngập ngừng nói:
“Tôi… tôi và ba con giờ không còn chỗ nào để đi nữa… chỉ có con mới có thể giúp chúng tôi… Con bây giờ nhiều tiền như vậy…”
Tôi hắng giọng, bắt chước y hệt giọng điệu của Khương Ngọc Anh kiếp trước khi nói với tôi:
“Nói chuyện cứ lí nhí như vậy, không biết cha mẹ các người dạy dỗ các người kiểu gì nữa.”
“À, tôi quên mất, cha mẹ các người đều chết sớm rồi, phải không?”
Hà Chí Trung tức giận gầm lên:
“Dù gì thì tôi cũng là trưởng bối của cô! Là ông nội bà nội của Tiểu Tinh! Cô đối xử với chúng tôi như vậy, không sợ bị báo ứng sao?”
Tôi mỉm cười lạnh nhạt:
“Vì Tiểu Tinh là con gái, nên các người chưa bao giờ coi con bé là cháu nội ruột thịt, chưa bao giờ nói được một câu tử tế với con bé.
Bây giờ hết tiền rồi, đột nhiên nhớ ra Tiểu Tinh là cháu nội à?”
“Nếu các người đã coi trọng con trai hơn con gái như vậy, tại sao không đi tìm cháu trai ruột của mình?”
Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh sững người, không ngờ tôi lại biết chuyện Hà Văn Vĩ có con riêng.
Khương Ngọc Anh trợn tròn mắt, dường như chợt hiểu ra điều gì:
“Hóa ra… cô đã sớm biết Văn Vĩ có con riêng?”
Tôi gật đầu, giơ bàn tay bị bỏng lên:
“Chứ còn gì nữa? Nếu không thì với chút sức lực của bà, làm sao có thể khiến tay tôi bị thương nặng như vậy được?”
Hai người kinh hãi đến mức á khẩu, ấp úng mãi không nói nên lời.
Tôi mỉm cười, “tốt bụng” chỉ cho họ một con đường:
“Hà Văn Vĩ chỉ đưa cho hai người một phần tiền thôi.
Phần còn lại, tôi đoán chắc là đang nằm trong tay tiểu tam và con riêng của hắn rồi.
Thay vì tìm tôi cầu xin, sao không đi tìm bọn họ, có phải thực tế hơn không?”
13.
Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh lần nữa đội mưa rời đi.
Thám tử tư của tôi theo dõi và báo cáo rằng đêm hôm đó họ đã tìm đến nhà trọ của Lý Cẩm Ngọc.
Đèn phòng khách sáng cả đêm, chắc chắn là cả bọn đã âm mưu suốt một đêm.
Tôi không lo bọn họ mưu tính sau lưng, ngược lại còn sợ bọn họ không làm gì cả.
Nếu bọn họ không hành động, tôi sẽ chẳng thể nắm được bằng chứng gì.
Chỉ khi bọn họ ra tay, tôi mới có cơ hội báo thù.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi suốt một tuần.
Cuối cùng, cảnh sát đã gửi giấy triệu tập.
Khi tôi đến đồn cảnh sát, đã thấy Lý Cẩm Ngọc, Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh có mặt.
Đứa trẻ đã gọi Hà Văn Vĩ là “ba” ở lễ tang cũng có mặt, trên tay còn đeo khăn tang.
Vừa nhìn thấy tôi, Khương Ngọc Anh liền gào khóc:
“Cảnh sát ơi! Các người phải đòi lại công bằng cho con trai tôi!
Chính người đàn bà này đã hại chết con trai tôi!
Con trai tôi muốn ly hôn, cô ta liền cố ý gây tai nạn xe, giết chết con trai tôi!”
Tôi giả vờ ngơ ngác không hiểu gì.
Viên cảnh sát nhíu mày giải thích:
“Cha mẹ của Hà Văn Vĩ tố cáo cô giết người, lý do là cô phát hiện Hà Văn Vĩ ngoại tình.
Cô giải thích thế nào về chuyện này?”
Tôi không trả lời ngay, mà quay sang nhìn Lý Cẩm Ngọc, vẻ mặt kinh ngạc:
“Cẩm Ngọc… Sao cậu lại ở đây?”
Khương Ngọc Anh nắm tay đứa trẻ ngắt lời:
“Đừng giả bộ nữa! Cô sớm đã biết chuyện Cẩm Ngọc và Văn Vĩ ở bên nhau, thậm chí còn có con rồi!”
Lý Cẩm Ngọc nức nở, giọng nghẹn ngào:
“Thi Vũ, tớ không cố ý làm tổn thương cậu đâu.
Tớ và Văn Vĩ chỉ là bị ép buộc, chúng tớ thật lòng yêu nhau mà.”
“Nhưng dù cậu có hận tớ, cũng không nên giết người.
Dù muốn giết người thì cũng nên giết tớ!
Tất cả đều là lỗi của tớ!”
Thật lòng yêu nhau à?
Tôi đã từng coi cô ta là người bạn thân nhất, tốt nhất.
Khi cô ta mang thai ngoài ý muốn, tôi dù đang mang thai Tiểu Tinh cũng vẫn không ngừng giúp đỡ cô ta.
Vậy mà sau lưng, cô ta không chỉ đâm tôi một nhát, mà còn muốn lấy mạng con gái tôi!
Tình yêu của bọn họ… Cái giá phải trả quá lớn rồi.
14.
Tôi thở dài, một lúc lâu sau mới gật đầu:
“Đúng vậy, tôi biết về mối quan hệ giữa Hà Văn Vĩ và Lý Cẩm Ngọc.”
Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh thấy tôi thừa nhận, lập tức chỉ tay vào tôi:
“Thấy chưa? Cảnh sát ơi, cô ta thừa nhận rồi! Mau bắt cô ta đi!”
Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, ngẩng đầu lên, điềm tĩnh nói:
“Ba mẹ, từ lúc hai người nói Hà Văn Vĩ giả chết ở lò hỏa táng, tôi đã nghi ngờ rồi.
Thêm vào đó, khi Lý Cẩm Ngọc dẫn đứa bé đến lễ tang và nó gọi Văn Vĩ là ‘ba’ ngay trước mặt tôi, tôi đã âm thầm điều tra xem Hà Văn Vĩ ngoại tình với ai.
Nhưng tôi không hề nói ra điều gì, bởi vì tôi muốn giữ lại hình ảnh một người cha hoàn hảo cho Tiểu Tinh.
Hơn nữa, tôi chỉ biết được lý do Hà Văn Vĩ giả chết, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao giả chết lại biến thành chết thật?”
Sắc mặt của Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh lập tức biến đổi, vội vàng phủ nhận:
“Không có! Tôi không nói gì hết! Con trai tôi không giả chết!
Chính cô đã tạo ra tai nạn xe hơi để giết nó!
Giết người đền mạng! Cô phải đền mạng cho con trai tôi!”
Tất nhiên, tôi đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến đây.
Tôi biết Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh tìm đến Lý Cẩm Ngọc là để bàn cách trốn nợ, muốn bảo toàn số tiền mà Hà Văn Vĩ đã vay.
Chắc chắn bọn họ sẽ tìm cách giết tôi, để toàn bộ tài sản thuộc về Tiểu Tinh.
Và Tiểu Tinh hiện tại mới chỉ năm tuổi, quyền giám hộ sẽ thuộc về Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh.
Bọn họ hoàn toàn có thể tạo hiện trường giả rằng Tiểu Tinh “đột tử” rồi lấy trái tim của con bé để cứu con trai của Hà Văn Vĩ và Lý Cẩm Ngọc.
Như vậy, vừa có tiền, vừa cứu được con trai của bọn họ.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Tôi ra hiệu cho luật sư phía sau tiến lên.
Đầu tiên, luật sư trình bày bằng chứng từ camera giám sát ở lò hỏa táng, ghi lại cảnh Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh làm loạn và thừa nhận chuyện Hà Văn Vĩ giả chết.
Đoạn video này còn được một “người qua đường tốt bụng” ghi lại bằng camera độ phân giải cao.
Sau đó, luật sư tiếp tục xuất trình đoạn tin nhắn giữa Hà Văn Vĩ và Lý Cẩm Ngọc bàn bạc về kế hoạch giả chết.
Toàn thân Lý Cẩm Ngọc run rẩy, hoảng hốt thốt lên:
“Sao… sao cô có được cái này?”
Tôi cười lạnh:
“Tất nhiên là tôi có rồi.
Thời đại công nghệ thông tin mà, bất cứ thứ gì cũng để lại dấu vết trên internet.
Tôi chỉ cần đợi Hà Văn Vĩ ngủ say, sau đó thuê hacker đồng bộ dữ liệu là có được thôi.”