Kịch Bản Hoàn Hảo Của Kẻ Phản Bội - Chương 2
5.
Hà Chí Trung quay đầu đi, không nhìn thi thể biến dạng của Hà Văn Vĩ trên giường, mà lên tiếng phụ họa lời của Khương Ngọc Anh:
“Đúng vậy, còn Tiểu Tinh chưa đến. Chẳng lẽ con muốn con gái mình không được gặp cha lần cuối sao?”
Tôi cười lạnh trong lòng. Bọn họ còn mặt mũi nhắc đến Tiểu Tinh sao?
Kiếp trước, nếu bọn họ chịu ra tay giúp đỡ, Tiểu Tinh sẽ không chết, càng không phải trở thành kho nội tạng di động cho con của Hà Văn Vĩ và Lý Cẩm Ngọc!
Tôi lắc đầu:
“Tiểu Tinh từ nhỏ đã nhút nhát, hơn nữa con bé yêu thương Văn Vĩ nhất. Nếu để Tiểu Tinh nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy, cả đời con bé sẽ không thể an lòng! Vì vậy, bằng bất cứ giá nào, con cũng phải hỏa táng Văn Vĩ ngay lập tức. Con muốn mọi người, bao gồm cả Tiểu Tinh, chỉ nhớ đến hình ảnh đẹp đẽ, phong độ của Văn Vĩ mà thôi!”
Hà Chí Trung không nói gì, nhưng dang tay ra, kiên quyết ngăn cản tôi:
“Tôi là cha của Văn Vĩ, tôi có quyền không cho hỏa táng con trai mình. Cô đừng hòng làm chủ ỏ đây!”
“Ba mẹ, con biết hai người không thể chấp nhận cái chết của Văn Vĩ, nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Cho anh ấy an nghỉ sớm mới là điều đúng đắn.”
Nói xong, tôi khẽ nháy mắt. Lập tức có người tiến lên, “đỡ” Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh ra ghế ngồi ở góc phòng.
Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh thấy Hà Văn Vĩ bị đẩy vào lò thiêu, gấp đến mức muốn hộc máu, biểu cảm trên mặt lúc này chân thực hơn hẳn so với màn khóc lóc giả tạo khi nãy.
Khi cửa lò hỏa táng đóng lại, Khương Ngọc Anh không thể kiềm chế được nữa, gào lên:
“Không! Không! Dương Thi Vũ, con trai tôi chưa chết! Nó chưa chết mà!”
“Các người đang giết người! Đây là mưu sát đấy!”
Tôi thở dài, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ, con biết mẹ chưa thể chấp nhận sự ra đi của Văn Vĩ, nhưng sự thật đã xảy ra rồi, mẹ và ba phải đối mặt với thực tại thôi.”
Hà Chí Trung cũng biết không thể che giấu thêm nữa, vội vàng mở miệng:
“Văn Vĩ… Nó… nó chưa chết. Nó chỉ giả chết thôi!”
6.
“Cái gì?” Tôi làm ra vẻ kinh ngạc:
“Sao có thể được chứ? Con cũng đã xem video tai nạn xe của Văn Vĩ, chứng nhận tử vong cũng có đầy đủ, sao có thể không chết được? Ba mẹ… chẳng lẽ hai người lú lẫn rồi sao?”
Tôi quay sang gật đầu với nhân viên hỏa táng:
“Đốt đi. Ba mẹ tôi đau buồn quá độ nên tinh thần bất ổn rồi.”
Nhân viên gật đầu, lập tức nhấn nút hỏa táng.
Khương Ngọc Anh thét lên một tiếng, không biết lấy đâu ra sức lực, vùng thoát khỏi người đang giữ mình, lao tới bên cạnh nhân viên, dập tắt lửa.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhân lúc đó, Hà Chí Trung xông tới bên cạnh tôi, bóp chặt cổ tôi, gầm lên:
“Thả con trai tôi ra! Thả nó ra ngay! Nếu không, tôi sẽ bóp chết con tiện nhân này!”
Tôi liếc mắt ra hiệu cho người đứng xa xa.
Anh ta nhanh chóng gật đầu, giơ chiếc máy quay thể thao trên tay lên, ra hiệu “OK”.
Nhân viên hỏa táng ra hiệu cho Hà Chí Trung không nên manh động, rồi vội vàng đẩy Hà Văn Vĩ ra khỏi lò thiêu.
Khương Ngọc Anh lập tức lao tới, dập tắt ngọn lửa còn sót lại trên người Hà Văn Vĩ.
Hà Chí Trung cũng đẩy mạnh tôi ra, nhào đến bên cạnh con trai mình.
Tôi không kịp phản ứng, ngã nhào xuống, ngón tay chạm vào chiếc cáng nóng bỏng, đau đến mức máu thịt lẫn lộn.
Những người có mặt đều lần đầu tiên chứng kiến cảnh người nhà không chấp nhận cái chết của người quá cố một cách cuồng loạn như vậy, ai nấy đều thở dài thương cảm, khuyên nhủ tôi:
“Chờ hỏa táng xong, cô nên đưa hai ông bà này đi bệnh viện khám thử xem sao, có lẽ đã phát điên rồi.”
Tôi cắn răng chịu đau, gật đầu:
“Ba mẹ chỉ có một mình Văn Vĩ, họ đau khổ như vậy cũng là lẽ thường tình.”
Có người giúp tôi tìm băng gạc băng bó ngón tay và lòng bàn tay bị bỏng.
Xử lý xong vết thương, tôi thở dài, nhẹ nhàng nói:
“Ba mẹ, người chết không thể sống lại. Hai người làm vậy… có đáng không?”
“Hai người yên tâm, con và Tiểu Tinh nhất định sẽ thay Văn Vĩ phụng dưỡng hai người thật tốt.”
7.
Khương Ngọc Anh hét lớn:
“Câm miệng! Nếu con trai tôi bị thương dù chỉ một cọng tóc, tôi sẽ cho các người đẹp mặt!”
Ngọn lửa trên người Hà Văn Vĩ đã bị Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh dập tắt, không khí tràn ngập mùi khó chịu, vừa tanh vừa khét, giống như mùi thịt nướng cháy.
Quả nhiên là tên đàn ông thối tha, mới bị đốt một lát mà đã bốc mùi kinh khủng như vậy.
Hà Chí Trung vỗ vỗ vào mặt Hà Văn Vĩ:
“Văn Vĩ, dậy đi con, đừng giả vờ nữa. Nếu con còn giả chết, người đàn bà này thật sự sẽ hỏa táng con đấy!”
Khương Ngọc Anh cũng vội vàng nói:
“Văn Vĩ à, chúng ta không cần giả chết nữa. Chúng ta ly hôn đi, ly hôn cũng có thể chia tài sản, đâu cần phải giả chết như vậy. Con làm mẹ sợ chết khiếp rồi.”
Tôi gào khóc thảm thiết:
“Ba mẹ, hai người đang nói gì vậy? Tình cảm của con và Văn Vĩ tốt như vậy, sao anh ấy có thể giả chết để lừa con được chứ?”
Khương Ngọc Anh thấy mọi chuyện đã bại lộ, không muốn giả vờ nữa, liền hét lên:
“Đồ tiện nhân! Con gà mái không biết đẻ trứng! Con trai tôi đã chán ghét cô từ lâu rồi! Ai có tình cảm tốt với cô chứ? Tất cả chỉ vì tiền thôi!”
“Lần này giả chết, chính là để cô gánh nợ thay nó, để cô mang theo đứa con gái vô dụng của mình mà sống kiếp chuột chui rúc trong cống rãnh! Không ngờ cô lại độc ác đến mức muốn hỏa táng con trai tôi!”
Tôi làm ra vẻ vừa bàng hoàng vừa đau khổ tột cùng:
“Sao… sao có thể như vậy chứ?”
Hà Chí Trung cũng không ngừng lẩm bẩm:
“Đàn bà con gái gì mà chỉ biết nghĩ cho bản thân, bắt đàn ông phải ở nhà trông con làm việc nhà. Cô đảo ngược âm dương, làm loạn càn khôn! Chúng tôi không giết cô đã là nhân từ rồi. Lừa cô một chút chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”
Màn kịch náo loạn này thu hút một đám đông hiếu kỳ xúm lại xem, mọi người xì xào bàn tán:
“Cái quái gì vậy? Đốt được nửa chừng lại lôi ra ngoài, ghê quá đi mất.”
“Rốt cuộc là chết hay chưa chết vậy?”
“Quả nhiên, sau lưng một thằng đàn ông cặn bã nhất định sẽ có cặp bố mẹ cặn bã đi cùng.”
8.
Tôi khóc thảm thiết, giọng nghẹn ngào:
“Vậy ý của ba mẹ là… vụ tai nạn xe của Văn Vĩ lần này chỉ là giả sao? Thảo nào lúc lái xe chậm như vậy mà vẫn đâm vào sườn núi… Thảo nào ba mẹ nhất quyết không cho con theo đến lò hỏa táng… Thì ra… tất cả đều là màn kịch của ba mẹ?”
Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh gật đầu, thản nhiên đáp:
“Đúng thì sao nào? Nói cho cô biết, chúng tôi không sợ cô đâu! Ngày mai chúng tôi sẽ ra tòa đòi ly hôn, bắt cô chia đôi tài sản. Sau đó sẽ kiện cô tội cố ý làm hại và mưu sát con trai chúng tôi. Để cô trắng tay, thân bại danh liệt!”
Đến giờ phút này, bọn họ vẫn không nhắc đến chuyện của Lý Cẩm Ngọc và đứa con, chắc là muốn tránh tội ngoại tình trong hôn nhân để Hà Văn Vĩ không bị mất thêm tài sản.
Tôi gật đầu, cười lạnh lùng:
“Được thôi, Hà Văn Vĩ, giỏi lắm! Đứng dậy đi, ngày mai chúng ta ra tòa ly hôn!”
Lúc này, Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh mới nhận ra có điều bất thường.
Tại sao bên ngoài náo động như vậy mà Hà Văn Vĩ vẫn nằm yên bất động?
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tôi cười lạnh:
“Sao vậy? Hà Văn Vĩ, có gan làm mà không có gan nhận à?”
Hà Chí Trung cũng nhíu mày:
“Đứng dậy mau! Mọi người đều biết cả rồi, còn diễn cái gì nữa chứ?”
Khương Ngọc Anh có vẻ bực bội, liếc nhìn Hà Chí Trung rồi nói:
“Chắc là Văn Vĩ sợ bị phát hiện nên đã dùng thuốc giả chết rồi. Không sao đâu, chúng ta cùng nhau đỡ nó dậy trước, về nhà rồi tính tiếp.”
Nói rồi, hai người phối hợp, một người nắm tay, một người đỡ đầu, định nâng Hà Văn Vĩ dậy.
Nhưng ngay sau đó, chuyện xảy ra khiến cả Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh đều hét lên kinh hãi, đồng thời ngất xỉu tại chỗ.
Không chỉ có họ, tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ, hoảng hốt đến mức suýt ngất theo.
Chỉ có tôi, vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, không hề nao núng.
9.
Tôi lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đầu của Hà Văn Vĩ bị Khương Ngọc Anh làm rơi, lăn lông lốc đến chân tôi.
Tôi không chút do dự, giơ chân đá mạnh, làm cái đầu lăn về phía Hà Chí Trung, chạm vào cánh tay đứt lìa của Hà Văn Vĩ.
Nhân viên hỏa táng dù đã gặp nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng cũng là lần đầu tiên thấy cảnh thi thể rơi vãi khắp nơi như thế này.
Anh ta nhìn tôi cầu cứu:
“Chuyện này… Thưa cô, dù chồng cô có làm điều có lỗi đi nữa, nhưng người chết cũng cần được yên nghỉ. Cô nên thu dọn lại thi thể rồi hỏa táng cho tử tế, để như vậy… ảnh hưởng cũng không tốt đâu.”
Tôi đâu thèm động vào tên đàn ông khốn nạn đó thêm một lần nào nữa.
Tôi gật đầu, lấy điện thoại ra:
“Tay tôi bị thương rồi, hay anh giúp tôi nhặt lên đốt đi. Tôi sẽ trả tiền, năm vạn có đủ không?”
Nhân viên gật đầu lia lịa:
“Đủ, đủ, đủ! Tay bị thương thì không nên động vào thi thể đâu. Để chúng tôi làm cho, để chúng tôi làm cho!”
Tôi chuyển tiền ngay lập tức.
Nhận được tiền, nhóm nhân viên nhanh chóng nhặt đầu và cánh tay vương vãi trên đất, ném lên cáng rồi đẩy vào lò thiêu lần nữa.
Lúc này, Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh vẫn bất tỉnh, tôi không thèm để ý đến bọn họ.
Vì không còn ai cản trở nên việc hỏa táng diễn ra suôn sẻ.
Nửa tiếng sau, tên cặn bã Hà Văn Vĩ cuối cùng cũng hóa thành tro bụi.
Xử lý xong chuyện của Hà Văn Vĩ, tôi gọi điện sắp xếp đưa Tiểu Tinh đang học tiểu học ra nước ngoài.
Tôi biết rằng sắp tới sẽ còn nhiều cuộc chiến khốc liệt nữa, và tôi không muốn Tiểu Tinh dính dáng vào bất cứ chuyện gì.
Hơn nữa, trước khi Hà Văn Vĩ “chết”, sức khỏe của Tiểu Tinh vẫn rất tốt. Tại sao ngay sau khi hắn ta chết, con bé lại đột ngột bị suy thận?
Và tại sao trùng hợp đến vậy, ngày Tiểu Tinh qua đời lại chính là ngày cứu sống con trai của Hà Văn Vĩ và Lý Cẩm Ngọc?
Tôi nghi ngờ Hà Văn Vĩ đã cố tình hại Tiểu Tinh, khiến con bé bị suy thận để cứu con trai hắn với Lý Cẩm Ngọc.
Dù sự thật có là gì đi nữa, đưa Tiểu Tinh ra nước ngoài tạm lánh là lựa chọn tốt nhất.
Chờ khi tôi xử lý xong mọi chuyện, tôi sẽ đón con bé trở về.
MÃ SĂN SUPER SALE 3.3
– Mã ưu đãi độc quyền cho Fan của Metruyen
– ÁP GẦN NHƯ TOÀN SÀN
– MÃ ĐÃ CÓ HIỆU LỰC NHAAAA
💥 Giảm 70K đơn từ 300K
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5QoCL?cc
2 🌿 https://s.lazada.vn/s.5QoCG?cc
💥 Giảm 50K đơn từ 200k
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5QoyV?cc
2 🌿 https://s.lazada.vn/s.59Yiv?cc
3 🌿 https://s.lazada.vn/s.59YRX?cc
4 🌿 https://s.lazada.vn/s.59YRx?cc