Kịch Bản Hoàn Hảo Của Kẻ Phản Bội - Chương 1
1
Tôi toát mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.
Bên cạnh trống trải, chồng tôi Hà Văn Vĩ, người lẽ ra phải đang ngủ ở đây, lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ lớn của biệt thự trước kia, không phải đang cong lưng quét dọn vệ sinh trong trung tâm thương mại.
Tôi chân trần chạy vội sang phòng bên cạnh, xác nhận con gái vẫn đang ngủ ngon lành, cuối cùng mới tin rằng mình đã trọng sinh.
Nhưng những cảm xúc vừa trải qua, nỗi đau khi Hà Văn Vĩ “chết”, sự bất lực khi tài sản bị thanh lý, tuyệt vọng khi con gái qua đời, căm phẫn khi bị bạn thân Lý Cẩm Ngọc phản bội… tất cả đều không phải là giả.
Tôi và Hà Văn Vĩ yêu nhau tự do, sau khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn, tình cảm rất ổn định. Tôi luôn là người lo chuyện bên ngoài, còn anh ta phụ trách việc nội trợ.
Hai năm sau khi kết hôn, con gái chào đời, công ty của tôi cũng ngày càng lớn mạnh, cuộc sống vô cùng viên mãn.
Mỗi lần họp lớp, tôi luôn là tâm điểm chú ý, tôi cũng cảm thấy ông trời thực sự ưu ái mình.
Nhưng biến cố lại ập đến bất ngờ, Hà Văn Vĩ đột nhiên gặp tai nạn xe hơi và qua đời.
Chưa đầy một tuần sau khi anh ta chết, các chủ nợ gần như đạp đổ ngưỡng cửa nhà tôi.
Chỉ khi ấy, tôi mới biết rằng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Hà Văn Vĩ đã ký hàng loạt giấy nợ lên đến hàng chục triệu tệ ở bên ngoài, mà trên mỗi tờ giấy nợ đều có dấu tay của tôi!
Dù tôi ra sức giải thích rằng dấu tay đó không phải của mình, nhưng trước bằng chứng rõ ràng, lời giải thích của tôi hoàn toàn vô dụng.
Tòa án phán quyết khoản nợ hợp lệ, toàn bộ tài sản và công ty đứng tên tôi bị bán đi để trả nợ, tôi bị đuổi khỏi chính căn nhà của mình với hai bàn tay trắng.
Họa vô đơn chí, ngay lúc đó, con gái tôi lại được chẩn đoán bị suy thận.
Để con gái được điều trị tốt nhất, tôi tìm đến cha mẹ chồng vay tiền, nhưng không những không giúp đỡ, họ còn lạnh lùng nói rằng đó là quả báo mà tôi đáng phải nhận.
May mắn thay, bạn thân trước đây, Lý Cẩm Ngọc mang con từ tỉnh khác về thăm họ hàng.
Con của cô ấy là kết quả của một lần sinh con ngoài giá thú, khi mang thai đã làm xôn xao dư luận ở quê nhà, nhưng bất kể ai hỏi cũng không nói cha đứa bé là ai.
Cuối cùng, để tránh miệng lưỡi người đời, cô ấy chọn đến nơi khác sinh sống.
Gặp tôi ở bệnh viện hoàn toàn là sự tình cờ, cô ấy đã giúp tôi trả tiền viện phí cho con gái, nhưng tất cả đã quá muộn.
Con gái tôi nhập viện vài ngày rồi qua đời, tôi đau đớn tột cùng.
Dưới sự thuyết phục của Lý Cẩm Ngọc, tôi đã đồng ý hiến tặng nội tạng của con, để sự sống của con được tiếp nối.
2
Đã vô số lần tôi muốn chết, nhưng vì nguyện vọng của con gái, tôi chỉ có thể sống lay lắt qua ngày.
Cứ thế, vài năm trôi qua.
Khi tôi đang cúi lưng quét dọn trong trung tâm thương mại, thì lại thấy Hà Văn Vĩ, người lẽ ra đã chết từ lâu.
Anh ta trông chẳng khác gì so với nhiều năm trước, tôi kinh ngạc bước tới gần.
Hà Văn Vĩ nhìn tôi từ trên xuống dưới, rất nhanh đã nhận ra:
“Thì ra là cô à, sao lại sống thảm hại đến mức này? Thật đáng xấu hổ.”
Tôi vừa định mở miệng chất vấn, thì phía sau vang lên giọng nói của một người phụ nữ:
“Chồng à, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lý Cẩm Ngọc đang mỉm cười bước tới.
Sau khi thấy rõ mặt tôi, vẻ mặt cô ta thoáng chốc thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường:
“Ồ, là cô à. Lâu quá không gặp, tôi cứ tưởng cô đã chết từ lâu rồi chứ, không ngờ mạng cô cũng dai thật đấy.”
Hai người ngay trước mặt tôi âu yếm, thân mật vô cùng, tôi tức đến mức suýt ngất đi, không thể thốt nên lời.
Lý Cẩm Ngọc lại tiếp tục nói:
“Đúng rồi, chưa kịp cảm ơn cô.”
“Cảm ơn cô đã giúp tôi và Văn Vĩ trả hết nợ, giúp chúng tôi tự do tài chính.”
“Cũng cảm ơn cô đã hiến tặng trái tim của con gái cô cho con trai tôi, nhờ vậy con của tôi và Văn Vĩ mới khỏe mạnh lớn lên.”
Thì ra tất cả đều là giả dối, tất cả đều là âm mưu của bọn họ!
Tôi đã từng thắc mắc tại sao sau khi Lý Cẩm Ngọc mang thai, cô ta lại cắt đứt liên lạc với tôi.
Tôi luôn nghĩ rằng cô ta sợ bị tôi xem thường, không ngờ cô ta chỉ coi tôi như kẻ thù, không muốn dính dáng gì đến tôi mà thôi.
Tôi hận không thể xé xác bọn họ thành từng mảnh.
Tôi lao vào đánh nhau với cả hai, nhưng với thân thể yếu đuối của mình, tôi làm sao đấu lại họ, những kẻ được chăm sóc đầy đủ.
Chẳng bao lâu sau, tôi bị bọn họ đẩy xuống lầu và chết thảm tại chỗ.
Hà Văn Vĩ từ dưới lầu bước lên, cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi:
“Vợ à, em đứng đây làm gì vậy?”
Tôi mỉm cười:
“Không có gì, vừa nhớ ra có tài liệu chưa xử lý xong. Anh ngủ trước đi, em vào thư phòng làm nốt rồi sẽ nghỉ sau.”
Hà Văn Vĩ chỉ gật đầu, còn giả bộ quan tâm bảo tôi nghỉ ngơi sớm.
Tôi cố gắng hồi tưởng lại những sự việc kiếp trước, biết rằng ngày mai Hà Văn Vĩ sẽ “chết” vì tai nạn xe hơi.
Nếu vậy, chắc chắn vừa rồi hắn không ngủ mà đi gặp Lý Cẩm Ngọc để bàn kế hoạch này rồi nhỉ?
Tôi chầm chậm bước xuống lầu, nhìn gara tối om mà bật cười.
Tốt lắm, nếu anh muốn đánh cược cả mạng sống cho ngày mai, vậy thì tôi sẽ cho anh toại nguyện, biến giấc mơ thành hiện thực.
3.
Chiều hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Tôi không vội vàng, từ tốn đến bệnh viện. Hà Văn Vĩ đã được phủ vải trắng, chỉ là lần này trên tấm vải trắng đầy máu tươi, hoàn toàn khác với lần trước.
Cha chồng, Hà Chí Trung và mẹ chồng Khương Ngọc Anh đang ngồi cạnh, giả vờ khóc lóc nhưng không hề rơi một giọt nước mắt.
Thấy tôi tới, cảnh sát giới thiệu thân phận rồi giải thích nguyên nhân cái chết của Hà Văn Vĩ.
“Ông Hà có lẽ đã lơ đãng khi lái xe, không đạp phanh nên đâm thẳng vào sườn núi. Tốc độ khi đó không nhanh, nhưng không hiểu vì sao bình xăng lại phát nổ. Cứu chữa không kịp thời, hiện đã tử vong.”
Tôi không khóc, ngược lại còn muốn bật cười. Vừa định bước tới vén tấm vải trắng lên nhìn, thì Khương Ngọc Anh lao tới, tát tôi một cái như trời giáng:
“Mày không có tư cách gặp con trai tao! Chính mày đã khắc chết con tao!”
“Từ khi lấy mày, nhà tao không còn một ngày yên ổn! Đầu tiên là ép con tao nghỉ việc ở nhà làm nội trợ, rồi sinh ra một đứa con gái vô dụng. Giờ con tao chết rồi, ngay cả người để đập bát tiễn đưa cũng không có.”
Hà Chí Trung cũng run rẩy đứng dậy, giọng nói đầy khinh miệt:
“Mày cút ngay! Mày không xứng đứng ở đây!”
Phản ứng của bọn họ hoàn toàn giống hệt kiếp trước. Có vẻ như họ biết rõ Hà Văn Vĩ chỉ giả chết.
Kiếp trước, họ đã ép tôi rời đi bằng cách khóc lóc thảm thiết, để Hà Văn Vĩ có thể “lột xác” trốn thoát trong lò hỏa táng.
Tôi nén cười, nhưng lần này, tôi sẽ không để bọn họ toại nguyện.
Tôi không rời đi, ngược lại còn quỳ phịch xuống đất:
“Ba mẹ, Văn Vĩ mất, lòng con cũng đau đớn vô cùng. Nếu đánh con có thể làm ba mẹ nguôi giận, thì cứ đánh chết con đi. Nhưng con là vợ hợp pháp của anh ấy, con có quyền và nghĩa vụ tiễn anh ấy đoạn đường cuối cùng.”
Giọng tôi vang lớn, khiến cảnh sát và cảnh sát giao thông đều không khỏi lên tiếng bênh vực:
“Hai bác nên giữ gìn sức khỏe. Tai nạn này không liên quan gì đến cô Dương.”
4
Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh không thể phản bác, đành để tôi quỳ một bên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người họ đứng ngồi không yên, ánh mắt không rời khỏi thi thể của Hà Văn Vĩ.
Đột nhiên, Khương Ngọc Anh thay đổi sắc mặt, từ bên ngoài mang vào một chai nước đưa cho tôi.
Tôi nhẹ nhàng vặn nắp, quả nhiên là đã bị mở trước. Tôi vừa khóc vừa lắc đầu:
“Mẹ, con biết mẹ thương con, nhưng con thật sự không nuốt nổi, mẹ và ba uống đi ạ.”
Chúng tôi giả vờ từ chối qua lại một hồi, cuối cùng chai nước bị đổ hết xuống đất.
Khương Ngọc Anh tức giận tát tôi thêm một cái, rồi đành bất lực rời đi.
Cho đến khi xe hỏa táng đến, bọn họ vẫn chưa nghĩ ra cách gì khả thi.
Hai người liếc nhau, có vẻ như định ứng phó tình huống trước mắt rồi tính tiếp.
Dù sao giả chết cũng không phải chuyện dễ dàng, để đến được bước này, Hà Văn Vĩ đã tốn không ít công sức và tiền bạc.
Tôi không lái xe riêng mà lên xe hỏa táng, theo họ đến tận lò thiêu.
Trên đường đi, tôi đã gọi điện cho lò hỏa táng, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Tôi chắc chắn rằng ngay khi Hà Văn Vĩ được đưa vào lò hỏa táng, sẽ lập tức bị thiêu, lúc đó tôi mới yên tâm.
Đến lò hỏa táng, Hà Chí Trung và Khương Ngọc Anh đứng chặn trước mặt tôi, không cho tôi đẩy Hà Văn Vĩ vào lò thiêu.
Tôi hơi ngạc nhiên:
“Ba mẹ, Văn Vĩ đã mất rồi, thời tiết nóng bức như thế này, nếu không sớm hỏa táng, rất dễ phân hủy.”
Khương Ngọc Anh lắp bắp:
“Như vậy không được… Còn nhiều bạn bè, họ hàng chưa nhìn mặt Văn Vĩ lần cuối, không thể hỏa táng ngay được.”
“Mẹ, Văn Vĩ rất sĩ diện, chẳng lẽ mẹ muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy sao?”
Tôi bất ngờ vén tấm vải trắng lên.
Dưới lớp vải trắng, thi thể của Hà Văn Vĩ bị thương nặng đến mức không ai có thể nhận ra nếu không phải người thân thiết.
Khương Ngọc Anh hoảng sợ lùi lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
MÃ SĂN SUPER SALE 3.3
– Mã ưu đãi độc quyền cho Fan của Metruyen
– ÁP GẦN NHƯ TOÀN SÀN
– MÃ ĐÃ CÓ HIỆU LỰC NHAAAA
💥 Giảm 70K đơn từ 300K
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5QoCL?cc
2 🌿 https://s.lazada.vn/s.5QoCG?cc
💥 Giảm 50K đơn từ 200k
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5QoyV?cc
2 🌿 https://s.lazada.vn/s.59Yiv?cc
3 🌿 https://s.lazada.vn/s.59YRX?cc
4 🌿 https://s.lazada.vn/s.59YRx?cc