Khương Ngu - Chương 3
Nói xong, ta xoay người nhấc váy lên, ra cửa lên xe ngựa, trực tiếp hướng về phía hoàng cung.
Ở nơi đó, ta còn có một việc phải làm. Ta quỳ rạp trên đại điện, cúi đầu, từng câu từng chữ đều là sự bình tĩnh cùng kiên định:
“Bệ hạ, hiện giờ không rõ tung tích Thái tử ra sao, chỉ sợ lòng quân khó định, ta nguyện lấy danh phận Thái tử phi tới biên cương, thứ nhất là có thể an ủi lòng quân, thứ hai là có thể mê hoặc quân địch.”
“Nếu Thái tử chưa chết thì là chuyện mừng.”
“Nếu Thái tử gặp nạn, ta tuyệt không sống một mình, bảo vệ thể diện hoàng gia!”
Trên triều đình, tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Không biết qua bao lâu, ta mới nghe thấy bệ hạ không vui không giận hỏi ta: “Thái tử phi, lần này rời đi sinh tử chưa biết, ngươi không sợ?”
Còn chưa kịp trả lời, phụ thân vẫn trầm mặc bỗng nhiên đứng ra, quỳ gối bên cạnh ta:
“Nhi nữ Khương gia vì nước mà chết cũng là vô thượng vinh quang!”
Ta quay đầu, quả nhiên nhìn thấy đáy mắt già nua của phụ thân hiện lên tia sáng kia.
Hiện giờ ông ta đứng ra ủng hộ ta, đơn giản là vì muốn mưu tính đường lui cho đích tỷ.
Trong mắt ông ta, Tiêu Hành không có tin tức, hơn phân nửa là sinh tử khó liệu, ta là Thái tử phi đã hết giá trị lợi dụng đối với Khương gia.
Chi bằng để ta đi theo Thái tử, đến lúc đó kiếm được danh tiếng tốt, Khương gia chính là gia tộc trung nghĩa, cũng dễ trải đường lui cho đích tỷ.
Đúng là tính toán rất tốt.
Ngay cả phụ thân cũng lên tiếng, chuyện này cứ được quyết định như vậy.
Lúc ra khỏi hoàng cung, ta đụng phải đích tỷ, nàng ta vẫn còn bộ dáng chật vật như cũ, ngay cả vết thương trên mặt cũng chưa kịp bôi thuốc.
Giờ phút này, nàng ta lại khẩn cấp châm chọc ta:
“Khương Ngu, ngươi thật sự điên rồi, ngươi cho rằng ngươi đi tới biên cương là có thể cứu Thái tử trở về sao?”
“Chỉ sợ ngươi sẽ chết không toàn thây đâu!”
Mặt ta không chút thay đổi nhìn nàng ta, bỗng nhiên giơ cao tay lên, thấy nàng ta sợ hãi lui về phía sau, ta mới nhịn không được nhếch môi.
Vừa lướt qua, bước chân ta chợt dừng lại:
“Nếu đích tỷ muốn làm tướng quân phu nhân, vậy cần phải ngồi yên tại cho, miễn cho một ngày nào đó không cẩn thận lại ngã xuống, tan xương nát thịt!”
Trên đường đến biên cảnh không được yên bình.
Đại khái là vì đích tỷ kiêng kỵ ta, dọc theo đường đi, hôm nay không phải đầu độc trong đồ ăn thì ngày mai sẽ có thích khách.
Nhiều vô số kể, luôn làm cho người ta không được sống yên ổn.
Nhưng làm sao ta cũng không nghĩ tới, lá gan đích tỷ lại lớn đến nỗi dám thuê người Hung Nô đến cướp xe ngựa.
Khoảnh khắc tiếng kêu giết vang lên, ta đã nhảy xuống xe ngựa.
Tiếng gió gào thét bên tai, máu tươi lướt qua gương mặt, ta lại bất chấp tất cả, không muốn sống mà chạy về phía chỗ ẩn nấp.
Chỉ kém một bước, phía sau truyền đến tiếng động cực lớn.
Đau nhức truyền đến, ta chật vật ngã xuống đất, đáy mắt phản chiếu ra khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của người Hung Nô, đáy mắt hắn ta hiện lên dục niệm sâu nặng:
“Tiểu mỹ nhân, ngươi cũng đừng trách ta, là có người không thích ngươi!”
“Hôm nay hầu hạ ta cho thoải mái là được!”
Ta cắn chặt hàm răng, làm bộ sợ hãi không thôi, không ngừng lui về phía sau, bàn tay lại chậm rãi đưa về phía chủy thủ phía sau.
Ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Cơ hội giết hắn ta chỉ có trong chớp mắt, nhất định phải nắm chắc.
Nam nhân cúi người xuống, gấp gáp không nhịn được xé rách áo ngoài của ta, nhìn thấy da thịt trần trụi của ta, ý cười của hắn ta càng sâu.
Ta không có phản kháng, tùy ý để hắn ta định đoạt.
Sau đó trong khoảnh khắc hắn ta thả lỏng nhất, ta nắm chặt con dao găm, mạnh mẽ giơ tay lên, hung hăng đâm xuống.
Tiếng xé gió cũng vang lên vào lúc này.
Lưỡi dao sắc bén và mũi tên dài đồng thời đâm vào thân thể người Hung Nô.
Ngay cả việc kêu lên thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, máu tươi đã văng khắp nơi, hắn ta nằm tê liệt trên mặt đất, không có sinh khí.
Xa xa, có người một người mặc đồ đen, mặt mày tuấn mỹ, hắn xoay người xuống ngựa, cơ hồ là hốt hoảng chạy về phía ta, ôm ta vào trong ngực.
Tiêu Hành chống lên trán ta, giọng nói phát run:
“A Ngu, ta tới chậm rồi.”
Mùi hương quen thuộc lọt vào mũi, ta để mặc cho mình rơi vào vòng tay của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, dùng sức mỉm cười:
“Không muộn.”
Chỉ cần chúng ta còn sống cũng không tính là muộn.
Ta vẫn luôn biết Tiêu Hành không chết.
Từ khi hắn xuất chinh, mỗi ngày hai chúng ta đều trao đổi thư từ. Cũng từ trong thư, Tiêu Hành thẳng thắn thừa nhận với ta…
Hắn… cũng được sống lại.
Câu nói ngày đại hôn kia cũng không phải hắn vô tâm nói đùa mà là sau khi nhận ra manh mối, hắn mới cố ý thăm dò ta.
Thế nên hắn mới quyết định giống như kiếp trước, dẫn binh xuất chinh, chống lại Hung Nô.
Nhưng sau trận chiến đầu tiên, sự tình liền xảy ra biến số.
Kiếp trước, Tiêu Hành dựa vào việc đánh lén bất ngờ, trận đầu thắng lợi. Nhưng lúc này đây, người Hung Nô lại sớm dự liệu được, đã chuẩn bị rất tốt.
Trận này chẳng những không thắng mà ngược lại còn tổn thất trầm trọng.
Sau đó, Tiêu Hành lại cố ý làm vài lần như kiếp trước, bài binh bố trận như thường, nào ngờ lại bị người Hung Nô công phá.
Tình hình như thế này thì chỉ còn lại một lời giải thích…
Người sống lại không chỉ có ba người chúng ta.
Rõ ràng thủ lĩnh người Hung Nô cũng sống lại.
Sau một hồi thương nghị, ta quyết định để Tiêu Hành đồn rằng hắn đã chết, mà ta đi tới biên cảnh, cùng hắn thảo luận kế kháng địch.
Ngồi trong xe ngựa đi về doanh trướng, mắt đào hoa của nam nhân hơi díp lại, giờ phút này chỉ nhìn chằm chằm vào ta, lại làm cho hai má ta nóng lên.
Ta quay đầu tránh ánh mắt của hắn, thấp giọng mở miệng:
“Đừng nhìn nữa, nói chính sự đi.”
Tiêu Hành khẽ nhíu mày, một lúc lâu mới thu lại ý cười, nghiêm mặt nói:
“Tuy rằng thủ lĩnh người Hung Nô này đã sống lại nhưng không nóng lòng công thành, ngược lại còn đóng quân tại chỗ, phái rất nhiều binh lính tiến vào nước ta, thật giống như là đang tìm kiếm người nào đó.”
“Nhưng xem ra, hắn ta vẫn không tìm được người kia.”
Trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên một tia manh mối.
Ta nheo mắt: “Kiếp trước, cuối cùng người Hung Nô đã bị đánh lui, bây giờ hắn ta đã sống lại, tất nhiên không muốn dẫm vào vết xe đổ.”
Khi đó tuy rằng ta vì Hách Liên Thanh bày mưu tính kế nhưng vì ngại thân phận nữ tử, ta chưa bao giờ thể hiện trước mặt người khác.
Bởi vậy tất cả mọi người cho rằng đây là công lao của Hách Liên Thanh.
Cho nên, thủ lĩnh Hung Nô này tìm…
“Là Hách Liên Thanh!”
Ta mở to mắt, kinh hô.
“Xem ra hắn ta bị đánh sợ, cho nên vừa sống lại liền khẩn cấp muốn giết Hách Liên Thanh, vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn.”
Dừng một chút, đáy mắt ta hơi sáng lên: “Nếu hắn muốn tìm thì chúng ta liền đưa Hách Liên Thanh đến trước mặt hắn.”
“Sau đó, lại muốn mạng của hắn.”
Ta lập tức viết cho bệ hạ một phong thư.
Trong thư ta nói dối không tìm được tung tích của Tiêu Hành, lại nói thế cục biên cảnh gấp rút, lòng người trong quân hoảng sợ, khẩn cầu bệ hạ một lần nữa phái một vị tướng lĩnh đến.
Trong đó, ta cũng không chỉ rõ tướng lĩnh mình muốn là Hách Liên Thanh.
Nhưng ta biết, nếu đích tỷ muốn làm tướng quân phu nhân, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Người tới nhất định sẽ là Hách Liên Thanh.
Mà ta không tính sai.
Đứng ở ngoài doanh trướng, ta nhìn Hách Liên Thanh giống y như kiếp trước, cười to đứng trước mặt ta, ánh mắt tràn ngập ý đồ xấu xa:
“Nhiều ngày không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp như trước.”
“Dù sao Thái tử cũng không còn, không bằng ngươi tái giá…”
Hắn ta còn chưa nói xong, ta đã lớn tiếng quát ngừng, lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mắt:
“Hách tham tướng, cẩn thận lời nói.”
“Tới bây giờ ta vẫn là Thái tử phi, thê tử của ngươi vẫn là đích tỷ của ta, hiện giờ ngươi ở trước mặt mọi người nói năng lỗ mãng, sẽ không sợ bệ hạ giáng trách nhiệm cho ngươi sao?”
Hách Liên Thanh chịu thua ở chỗ ta, sắc mặt âm trầm hơn vài phần, lại ngại ta là Thái tử phi nên không tiện tức giận trước mặt mọi người.
Ta nghiêng người, mặt không chút thay đổi bảo hắn ta đi về phía tường thành.
Hai quân giằng co, không khí đã giương cung bạt kiếm, Hác Liên Thanh không hề phát hiện ra mà còn cất giọng điệu kiêu ngạo:
“Đứa nhỏ Hung Nô này, gia gia ngươi tới đây rồi, khuyên ngươi mau mau đầu hàng đi!”
“Nếu không, đừng trách ta không lưu tình.”
Lời vừa nói ra, thế cục đã hết sức căng thẳng.
Nhưng người Hung Nô lại vô cùng an tĩnh, người cầm đầu híp mắt quan sát Hách Liên Thanh một lúc lâu, mới gật đầu.
Phía sau lập tức kéo lên một người.
Là một nữ tử tóc tai bù xù, khắp người toàn là vết thương, trên cổ còn mơ hồ có thể thấy được dấu vết sau khi hoan hảo cùng nam tử.
Binh lính Hung Nô kéo tóc nàng ta, hung ác nâng mặt nàng ta lên.
Khoảnh khắc thấy rõ, ta híp mắt.
Người Hung Nô mang nữ nhân nửa chết nửa sống này, đương nhiên sẽ là…
Là đích tỷ ở kinh thành xa xôi.
Trầm tư qua đi, ta lập tức hiểu rõ.
Lúc trước Tiêu Hành cứu ta, ta còn giam giữ người Hung Nô, lấy tính mạng của bọn họ để ép buộc bọn họ trở về kinh thành.
Để cho bọn họ trả lại hết thảy những gì đã làm với ta cho đích tỷ.
Hôm nay xem ra, bọn họ không chỉ làm bẩn thân thể đích tỷ, thậm chí còn giống như kiếp trước, vứt nàng ta vào quân kỹ.
Coi như là nàng ta tự làm tự chịu.
Đích tỷ ngẩng đầu, thấy ta đứng ở phía sau Hách Liên Thanh, đáy mắt đột nhiên tràn ngập sự oán độc ngập trời.
Khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, khàn cả giọng mắng chửi:
“Khương Ngu, là ngươi, nhất định là ngươi!”
“Tiện nhân ngươi hại ta rơi vào cảnh này. Vốn dĩ những khuất nhục này đều phải thuộc về ngươi!”
Ta hờ hững nhìn hết thảy trước mắt, trầm mặc không nói.
Thấy ta không trả lời, đích tỷ lại chuyển hướng ánh mắt lên người Hách Liên Thanh, nàng ta than thở khóc lóc, mềm giọng khẩn cầu:
“Ngươi mau cứu ta, ta vì ngươi trả giá nhiều như vậy, hao hết sính lễ vì ngươi để có được chức vị ngự tiền thị vệ, còn vì ngươi nạp thiếp.”
“Hách Liên Thanh, ngươi không thể bỏ lại ta một mình!”
Đích tỷ khóc lóc vô cùng đáng thương nhưng Hách Liên Thanh lại không hề xúc động, hắn ta cúi đầu, giống như đang nhìn một người đã chết:
“Khương Thời Dao, ngươi ác độc đố kỵ, hôm nay lại bị tặc nhân làm bẩn thân thể, vốn nên lấy cái chết để tạ tội. Là ta rộng lượng nên mới không tự tay giết ngươi.”
“Ngươi chết trong tay bọn họ coi như là một kết cục tốt.”
Đích tỷ ngây ngẩn cả người.
Nàng ta nằm mơ cũng không nghĩ tới trượng phu mà mình hao hết tâm tư nâng đỡ, lại là một người máu lạnh bạc tình như vậy.
Sau một khắc, đích tỷ mãnh liệt bắt đầu giãy dụa, đáy mắt của nàng ta là hận ý khắc cốt ghi tâm, điên cuồng mắng chửi tất cả mọi người.
Hách Liên Thanh tức giận đỏ mặt, đương nhiên cũng mở miệng mắng lại.
Hai quân giằng co, hai người lại giống như ở hậu viện, không quan tâm đến tình huống mà cãi nhau.
Ta rũ mắt xuống, bất động thanh sắc lui về phía sau vào chỗ ẩn nấp.
Nếu ta đoán không sai, đích tỷ chỉ là lớp vỏ ngụy trang bên ngoài, người Hung Nô mang nàng ta ra chỉ là vì để Hách Liên Thanh buông lỏng cảnh giác.
Sau đó, một kích tất sát.