Khương Mộng - Chương 4
14.
Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp tẩm điện.
Tiêu Tự run rẩy dữ dội, đáy mắt đỏ ngầu: “Nàng biết, nàng biết hết rồi…”
“Phải, ta đều biết, nên Bệ hạ không cần phải giả vờ thâm tình với ta nữa, bởi vì những toan tính của ngài, ta sớm đã rõ như lòng bàn tay.”
Tiêu Tự nắm lấy hai vai ta, một lúc lâu cũng chẳng nói được gì.
Nếu không phải hệ thống nói cho ta biết, ta cũng không biết, hắn đang khóc.
Những giọt nước mắt trong suốt lăn dài từ khóe mắt đỏ hoe của hắn, lặng lẽ không một tiếng động.
Tiêu Tự – kẻ luôn kiêu ngạo, chưa từng chịu cúi đầu – lần đầu tiên biết thế nào là đau lòng.
Hắn cất giọng mơ hồ, thì thào như tự nói với chính mình: “Nàng đã biết rồi, vậy sao… còn phối hợp với ta?”
“Vì muốn ngài yên tâm.” Ta thành thật đáp: “Ngài không muốn ta sinh con cho ngài, ta không sinh là được. Ngài muốn trừ khử ta, bây giờ, cũng chỉ là chuyện một câu nói. Tiêu Tự, dừng lại đi. Giữa ta và ngài, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Hơi thở Tiêu Tự bỗng trở nên dồn dập: “Không!”
Hắn ôm lấy ta, vùi đầu vào vai ta, như thể đang tiếp tục khóc lại như chỉ đang nghiến răng cười lạnh một tiếng.
“Khương Mộng, trẫm sẽ không để nàng chết, nàng cũng đừng hòng thoát khỏi trẫm.”
“Chuyện con cái, trẫm có thể nghĩ cách khác, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
“Những gì trẫm nợ nàng, trẫm sẽ bù đắp cho nàng thật tốt.”
Tiêu Tự như kẻ lạc lối trong ngõ cụt, ôm chặt lấy ta, tựa hồ muốn giành lại ta từ tay Thần Chết.
Sau khi bãi triều, hắn không còn ở bên Lục Vãn Vân nữa, mà ngày ngày canh giữ ở Phượng Ngô cung.
Hắn tự tay đút thuốc cho ta, chăm sóc mọi sinh hoạt thường ngày của ta.
Dẫn ta đi khắp hoàng cung, làm đôi mắt cho ta.
Đôi khi, hắn sẽ nhắc lại chuyện cũ với ta.
Trong suốt tám năm giả dối ấy, hắn đã vắt kiệt tâm trí, chỉ để nhớ lại những giây phút hiếm hoi êm ấm mà chúng ta từng có.
Tiêu Tự nói: “Mộng Mộng, nàng còn nhớ không, năm nàng mười bảy tuổi, trẫm và nàng cùng du ngoạn trên sông Thanh Ninh. Lúc đó trên sông toàn là đèn liên hoa, nàng nhìn pháo hoa phía xa và nói rằng đó là cảnh đẹp nhất mà nàng từng thấy.”
Ta đương nhiên nhớ rõ.
Đó là năm thứ hai chúng ta thành thân.
Tiêu Tự đột nhiên nổi hứng, dẫn ta đi ngắm pháo hoa và đèn liên hoa suốt một đêm.
Lúc đó trong mắt hắn không có sự lạnh lùng, chỉ có sự mong chờ xen lẫn lo âu.
Vì một đêm này, hắn đã chuẩn bị suốt nửa tháng.
“Thật đẹp.” Lúc đó ta đã nói, nắm lấy tay hắn và nở nụ cười rạng rỡ: “A Tự, đây là cảnh đẹp nhất mà thiếp từng thấy.”
Sai rồi.
Ta đã từng thấy pháo hoa còn rực rỡ hơn thế này.
Nhưng khi nhìn thấy sự mong chờ trong mắt của Tiêu Tự, ta hiểu lúc này mình nên nói gì.
15.
Trong Phượng Ngô cung, Tiêu Tự hai mươi sáu tuổi lại nở nụ cười như thuở mười chín.
Hắn nói với ta rằng, hắn dự định vào sinh thần ta năm nay, sẽ bắn một màn pháo hoa còn đẹp hơn năm xưa.
Khi ấy, sông Thanh Ninh sẽ ngập tràn đèn hoa đăng, hắn và ta sẽ cùng nhau du ngoạn trên sông, làm những việc mà năm ta mười bảy tuổi muốn làm mà chưa kịp làm.
Ta có chút muốn cười.
Chẳng lẽ lúc đó không kịp, bây giờ lại kịp sao?
Ta nhắc nhở hắn: “Thiếp không nhìn thấy.”
Tiêu Tự im bặt.
Trong bóng tối, ta lặp lại: “Đèn hoa đăng cũng vậy, pháo hoa cũng vậy, kỳ thực thiếp đã quên gần hết rồi. Bệ hạ, cho dù ngài làm lại một lần nữa thì sao chứ? Thiếp không nhìn thấy, cảnh đẹp đến mấy, đối với thiếp cũng chỉ là hư vô.”
Tiêu Tự đau đớn hít thở, hắn ôm mặt, vùi đầu vào lòng bàn tay: “Trẫm biết, trẫm biết.”
Cái đã qua không thể níu kéo, cái hiện tại không thể giữ lại.
Sắc đẹp phai tàn trước gương, hoa rơi rụng khỏi cành.
Chỉ còn lại một mảnh đất hoang tàn u uất, được ánh trăng cô đơn chiếu rọi, phản chiếu trọn vẹn nỗi vui buồn ly biệt.
Lòng Tiêu Tự chìm xuống đáy vực.
Một lúc lâu sau, hắn gượng cười nói: “Sẽ có cách thôi.”
Không biết là đang an ủi ta, hay an ủi chính mình.
Hắn dựa vào lòng ta, nhắm mắt lại.
“Sẽ có cách thôi. Kỳ nhân dị sĩ trên đời nhiều vô số kể, thái y không làm được, trẫm sẽ đi tìm phương sĩ. Dù phải đổi bằng một con mắt của trẫm, trẫm cũng nhất định sẽ giúp nàng nhìn thấy ánh sáng trở lại.”
“Chúng ta đã hứa rồi, phải cùng nhau đi ngắm đèn hoa đăng trên sông Thanh Ninh, ngắm pháo hoa kinh thành.”
“Chúng ta hãy quên đi quá khứ, cùng nhau sống thật tốt, được không?”
“Cả đời này, trẫm chỉ cần nàng làm Hoàng hậu, Vân Nhi làm Quý phi, vậy là đủ rồi.”
Lời nói của Tiêu Tự là xuất phát từ tận đáy lòng.
Hệ thống không nhịn được, nhận xét: “Tuy rằng thời cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, nhưng đầu óc hắn có vấn đề à?”
Ta gật đầu, hết sức đồng ý.
16.
Tháng bảy, tiết trời oi bức, thêm vào đó thân thể ta vốn yếu ớt, nên càng thêm mệt mỏi, ngủ li bì.
Tiêu Tự cho gọi mẫu thân ta vào cung để bầu bạn với ta cho khuây khỏa.
Chúng ta ngồi trên giường, mẫu thân lạnh nhạt hỏi: “Nghe nói gần đây con và nữ nhi Lục gia kia xảy ra chút xích mích?”
Ta ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn bà ấy.
Mẫu thân nhíu mày: “Con là Hoàng hậu, Bệ hạ tam cung lục viện, sớm muộn gì cũng sẽ có người mới. Việc cấp bách bây giờ là sớm sinh hạ Hoàng Tử. Nghe Bệ hạ nói, ngài ấy định đem hài tử của Quý phi cho con nuôi? Cơ hội tốt như vậy, con phải nắm chắc lấy.”
“…”
Ta không nói gì, mẫu thân dường như cũng đã quen, bèn tiếp tục: “Nếu nàng ta sinh nữ nhi thì thôi, phải là nhi tử thì mới có tư cách lập làm Trữ Quân. Con hãy khuyên Bệ hạ, nhanh chóng mở tuyển tú. Tân tú nữ tiến cung nhiều, con nối dõi cũng sẽ đông đúc, đến lúc đó, chẳng phải muốn chọn ai thì chọn sao?”
Ta vẫn im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Mẫu thân, người có cảm thấy, từ sau khi con rơi xuống nước lúc vừa đến tuổi cập kê, tính tình đã thay đổi so với trước kia không?”
Mẫu thân ngẩn người, không mấy để ý nói: “Vậy sao? Ta không thấy có gì khác biệt.”
Ta nói: “Ví dụ như trước kia con không thích Tiêu Tự, nhưng sau đó lại nhất quyết muốn gả cho ngài ấy…”
Mẫu thân nói: “Ngài ấy là Hoàng Tử, có thể gả cho ngài ấy cũng coi như là phúc phận của con.”
“Phúc phận…” Ta lặp lại, tự giễu lẫn chua xót thở dài.
Mẫu thân nói: “Mộng Nhi, con nên hiểu chuyện một chút.”
Bà ấy không hỏi ta đã chịu uất ức gì trong cung, chỉ bảo ta phải hiểu chuyện.
Thậm chí bà ấy còn không nhận ra người trong thân xác này đã không còn là nữ nhi ruột thịt của bà ấy nữa rồi.
Ta nói với hệ thống: “Thế giới này, quả nhiên không có gì đáng để ta lưu luyến.”
17.
Tiễn mẫu thân rời đi, ta sai người đến nói với Tiêu Tự rằng, ta đồng ý nhận nuôi con của Lục Vãn Vân.
Tiêu Tự vui mừng khôn xiết, tưởng rằng đây là khởi đầu cho việc ta hồi tâm chuyển ý.
Nhưng hắn không biết rằng, dưới sự cố ý tiết lộ của ta, Lục Vãn Vân cũng đã biết được chuyện này.
Nàng ta đương nhiên không đồng ý, đến mức quỳ gối trước Ngự Long điện không chịu dậy.
Nhưng Tiêu Tự – người luôn yêu chiều nàng ta – lại quyết tâm đến cùng, không hề nhượng bộ dù chỉ một chút.
Lục Vãn Vân hoàn toàn suy sụp.
Lúc nàng ta xuất hiện trước mặt ta, mấy người Bạch Hương vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường.
Chỉ có hệ thống phát hiện ra sự điên cuồng trong mắt nàng ta, thốt lên: “Nàng ta giấu dao trong tay áo ——”
Ta mở to đôi mắt trống rỗng, dường như không hề cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Trong lúc mọi người không kịp đề phòng, Lục Vãn Vân đã đâm dao vào bụng ta.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên rồi biến mất, máu tươi đỏ thẫm thấm ướt lớp vải mỏng mùa hè.
Đôi mắt Lục Vãn Vân đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân, ta sẽ không để ngươi cướp mất con của ta!”
Ta ngẩng đầu nhìn trời, những tiếng kinh hô hỗn loạn bên tai dường như dần dần xa khuất.
Lúc thân thể ngã xuống, ta nở nụ cười thanh thản.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng đã kết thúc.
“Mộng Mộng!”
Tiếng gọi kinh hãi của Tiêu Tự vang lên, đôi mắt hắn như muốn nứt toang. Hắn ôm chặt ta vào lòng, ánh mắt đầy uất hận đổ dồn về phía Lục Vãn Vân.
“Tại sao nàng lại làm vậy? Lục Vãn Vân, nếu Mộng Mộng có mệnh hệ gì, trẫm sẽ tru di cửu tộc cả nhà nàng!”
Lúc này, Lục Vãn Vân mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ném con dao nhuốm đầy máu tươi xuống đất, vừa khóc vừa lắc đầu: “Không, biểu ca! Muội chỉ là không muốn đưa con của mình cho nàng ta hành hạ. Nàng ta ghét muội như vậy, sao có thể đối xử tốt với con của chúng ta chứ?”
“Muội chỉ muốn bảo vệ con của mình thôi! Biểu ca, huynh quên rồi sao, lúc huynh đón muội vào cung đã từng nói, người huynh yêu luôn là muội mà! Sao huynh có thể vì nàng ta mà đối xử với muội như vậy?”
Lục Vãn Vân đầy vẻ ấm ức, quỳ gối dưới chân Tiêu Tự.
Nhưng sắc mặt Tiêu Tự lại âm trầm đáng sợ, lạnh lùng nói: “Cút! Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cho Mộng Mộng không có chuyện gì, nếu không trẫm nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá!”
Vào lúc ta sắp chết, hắn dường như đột nhiên phát hiện ra mình yêu ta, cầu xin ta đừng bỏ hắn lại.
“Thái y sắp đến rồi, Mộng Mộng, nàng cố gắng lên…”
Tiêu Tự ôm lấy bụng ta, hoảng sợ không thôi.
Nhưng vẻ mặt ta lại tràn đầy sự giải thoát: “Cuối cùng cũng có thể rời khỏi… thế giới chẳng còn gì lưu luyến này…”
Nghe vậy, trong phút chốc Tiêu Tự cảm thấy miệng đắng ngắt.
Sau khi dùng hết mọi cách để níu kéo, câu cuối cùng hắn hỏi ta là:
“Nàng đã từng yêu ta chưa?”
Ta dùng chút sức lực cuối cùng, muốn lắc đầu, nhưng lắc được một nửa thì dừng lại.
Tiêu Tự như mất hồn, nhìn chằm chằm vào thân thể bất động của ta.
Câu hỏi mà hắn muốn biết nhất, cả đời này cũng không có câu trả lời nữa rồi.
18.
“Chúc mừng ký chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ ‘Đại Ninh: Vong Quốc Chi Quân’. Phòng nghỉ đã được chuẩn bị sẵn sàng, kính chúc ký chủ có một kỳ nghỉ dài bảy ngày vui vẻ.”
Giọng nói ân cần của hệ thống vang lên, lúc tỉnh lại, ta đã trở về không gian hệ thống.
Lật xem thành quả nhiệm vụ, ta nhìn chằm chằm bốn chữ “Vong Quốc Chi Quân” một lúc, rồi hỏi: “Dù sao cuối cùng Tiêu Tự cũng sẽ mất nước, vậy tại sao lại yêu cầu ta giúp hắn lên ngôi?”
Hệ thống đáp: “Bởi vì trước người, đã có ký chủ khác làm nhiệm vụ, thay đổi lịch sử của quốc gia này. Vì vậy, để chỉnh đốn lại trật tự, chúng ta mới phái người đến đây, đưa vị Quân vương cuối cùng của Đại Ninh quốc bước lên vũ đài lịch sử.”
“Ồ.” Ta thờ ơ nói: “Vậy có phải chẳng bao lâu sau thì Đại Ninh cũng diệt vong rồi không? Có thế lực Khương gia ủng hộ hắn, Đại Ninh đáng lẽ không suy tàn nhanh như vậy mới đúng.”
Hệ thống gật đầu: “Thực tế, Đại Ninh duy trì được tận bốn mươi năm, đã coi như rất kiên cường rồi. Theo lẽ thường, Tiêu Tự có thể nhường ngôi cho Thái tử, như vậy kẻ mang danh Quân vương mất nước cuối cùng sẽ không phải là hắn. Nhưng suốt cả đời hắn, cho đến lúc tự vẫn ở Phượng Ngô cung năm sáu mươi sáu tuổi cũng không có con nối dõi.”
Ta khựng lại, có chút ngạc nhiên: “Chẳng phải Lục Vãn Vân đang mang thai sao?”
Hệ thống: “Sau khi người chết, Tiêu Tự vì muốn báo thù cho người, quả nhiên đã tru di cửu tộc nhà Lục Vãn Vân. Nàng ta đau buồn mà sảy thai, lại không được sủng ái, cuối cùng bệnh chết nơi lãnh cung. Còn Tiêu Tự, từ đó về sau không tuyển tú nữa, nên cũng không có con nối dõi.”
“Ồ.”
Ta vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt như đang nghe kết cục của một người xa lạ.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ dài bảy ngày, ta nhanh chóng tiến vào thế giới tiếp theo.
Thế nhưng, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ ở một thế giới mới và quay trở lại, ta phát hiện Tiêu Tự cũng đã trở thành một ký chủ được chọn.
Hắn vẫn luôn tìm kiếm ta, nhưng mỗi lần đều vừa đúng lúc lướt qua nhau.
Hệ thống thản nhiên nói: “Ta làm đấy, để tránh hắn ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta.”
Ta giơ ngón tay cái với nó: “Ngươi đúng là một kẻ cuồng công việc.”
Hệ thống nói: “Đương nhiên, đây không chỉ là công việc, người cũng có thể xem đây là một quá trình tu hành.”
“Trong ghi chép của loài người các người, có câu chuyện luân hồi trăm kiếp, cuối cùng ngộ ra đạo quả.”
“Những cỗ máy chúng ta thì thu nhận tình cảm từ các nhiệm vụ, cuối cùng hóa thành người. Còn ký chủ, có lẽ người có thể trở thành Thần đấy.”
Ta cong môi: “Vậy thì thật đáng mong chờ.”
“Đi thôi, đến thế giới tiếp theo.”
(Hết)