Khương Mộng - Chương 3
9.
Trong cung chìm vào tĩnh lặng.
Tiếng khóc thút thít của Lục Vãn Vân ngừng lại, nàng ta nhìn Tiêu Tự với vẻ đầy ấm ức.
Tiêu Tự im lặng một lúc, rồi nói: “Nàng nói Vân Nhi đẩy nàng, có bằng chứng gì không?”
Ta kinh ngạc: “Thì ra Bệ hạ còn coi trọng bằng chứng? Vậy ngày đó Lục Quý phi nói ta đẩy nàng ta xuống nước, sao ngài không tìm nàng ta đòi bằng chứng, ngược lại lại tin lời nói một phía từ nàng ta?”
Tiêu Tự nhíu mày: “Sao nàng có thể so sánh với Vân Nhi? Nàng ấy dịu dàng hiền thục, còn nàng thì đầy mưu mô xảo quyệt.”
“Được rồi, xem ra Bệ hạ thật sự chán ghét ta. Nếu đã vậy, ngài đón ta từ lãnh cung về làm gì?”
Tiêu Tự khựng lại, chán ghét nói: “Trẫm sợ nàng chết ở lãnh cung, thì Khương gia sẽ gây phiền phức cho trẫm.”
“Vậy sao?” Ta nói: “Vậy thì ngài lo xa rồi, ta chẳng qua chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ. Chuyện này, bọn họ sớm đã biết.”
Tiêu Tự ngẩn người: “Quân cờ gì?”
Ta không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại: “Lục Quý phi có thai rồi, đúng không?”
Tiêu Tự sững người, giọng nói có chút chột dạ: “Nàng đều biết rồi.”
Hắn liếc nhìn Lục Vãn Vân, Lục Vãn Vân sợ hãi co rúm người lại.
Hệ thống nói: “Ký chủ, xem ra Tiêu Tự không định nói cho người biết. Chỉ là Lục Vãn Vân không nhịn được nên mới đến trước mặt người khoe khoang.”
“Giấy không gói được lửa mà.” Ta vừa đáp lời hệ thống, vừa đáp lời Tiêu Tự, lạnh nhạt nói: “Phi tần trong hậu cung có thai là chuyện tốt, Bệ hạ giấu ta làm gì? Sợ ta sẽ làm hại Lục Quý phi sao?”
Tiêu Tự lạnh lùng nói: “Nàng tự biết thân biết phận là tốt rồi.”
Ta nói: “Thần thiếp tự biết mình rõ nhất. Cả đời này, địa vị của thần thiếp trong lòng Bệ hạ sẽ chẳng bao giờ bằng được Lục Quý phi. Nếu không thì Lục Quý phi cũng không thể có thai nhanh như vậy. Còn thần thiếp, gả cho Bệ hạ tám năm rồi mà ngay cả một đứa con cũng không có.”
Nói xong, ta im lặng.
Hệ thống nói trong đầu ta: “Tiêu Tự nghe người nói vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, còn Lục Vãn Vân thì vô cùng mừng rỡ.”
Nó luôn tường thuật trực tiếp như vậy, dù ta không nhìn thấy, cũng rõ ràng biểu cảm của mọi người trong điện.
Tiêu Tự bỗng nhiên nói: “Chúng ta sẽ có con.”
Ta lắc đầu: “Sẽ không có nữa đâu.”
“Tiêu Tự, từ khi ta gả cho ngài, mỗi lần ngài qua đêm xong đều cho người bỏ thuốc tránh thai vào thức ăn của ta. Ta uống suốt tám năm, đã sớm mất khả năng sinh con rồi, chúng ta sẽ không có con nữa đâu.”
“Khương Mộng!”
Lần này, sự hoảng loạn trong giọng nói của hắn không thể che giấu được nữa. Hắn lao đến trước mặt ta, nắm chặt lấy cổ tay ta.
Ta có thể tưởng tượng, trên mặt hắn nhất định là vô cùng kinh ngạc.
“Muốn hỏi ta làm sao biết được sao? Bởi vì có một lần, ngài bảo Bạch Hương bỏ thuốc cho ta, vô tình bị ta nhìn thấy.”
10.
“Mặt Bạch Hương cũng trắng bệch.” Hệ thống nói.
Cả đại điện đều bị lời nói của ta làm cho kinh hãi.
Bạch Hương run rẩy quỳ sụp xuống bên chân ta, khóc lóc nói xin lỗi ta.
Ta đưa tay mò mẫm trong không trung vài cái, cuối cùng cũng chạm được vào Bạch Hương, đỡ nàng ấy dậy.
“Ta biết, ngươi chỉ là một nô tỳ, cũng là bị người sai khiến, ta không có ý trách ngươi.”
Nghe vậy, Bạch Hương khóc càng to hơn.
Cả Phượng Ngô cung đều tràn ngập tiếng khóc thút thít nghẹn ngào của nàng ấy.
Không khí bi thương chậm rãi lan dần đến chân mày Tiêu Tự.
Hắn nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Nàng sớm đã biết…”
“Phải.” Ta nói: “Khương gia cũng đều biết.”
Nhiều năm trước, mẫu thân ta thường xuyên mang theo phương thuốc bí truyền đến thăm ta, mong ta có thể sinh hạ hài tử với Tiêu Tự, để củng cố địa vị.
Nhưng ta lại tận mắt chứng kiến hắn dày công mua chuộc thị nữ bên cạnh ta để cho ta uống thuốc.
Ta biết rõ, cho dù ta có mang thai cũng không thể sinh đứa trẻ ra được.
Ta nói với mẫu thân, ta không thể sinh con.
Mẫu thân rất ngạc nhiên, hỏi ta vì sao.
Ta nói uống thuốc đến hỏng người rồi.
Vì chuyện đó mà mẫu thân đã âm thầm tìm không ít danh y.
Sau khi tất cả đều bó tay, bà ấy cũng từ bỏ, không còn thường xuyên đến thăm ta nữa.
Trước khi đi, bà ấy chỉ dặn dò, nếu bản thân không thể sinh, vậy thì nhận con của thiếp thất không được sủng ái làm con nuôi cũng được.
Nhưng Tiêu Tự không có thiếp thất.
Từ khi ta gả cho hắn, hắn luôn giữ mình trong sạch.
Cho đến khi đón Lục Vãn Vân vào cung.
Hai người cô nam quả nữ ở trong Ngự Long điện một đêm, nghe cung nữ canh gác nói, một đêm gọi nước ba lần.
Lúc đó ta mới hiểu, thì ra là bởi vì trong lòng hắn chỉ có Lục Vãn Vân.
Chuyện này không liên quan gì đến ta cả.
Cũng may, ta cũng không còn trông mong gì ở hắn nữa.
Nhiệm vụ của ta là đưa hắn lên làm Hoàng đế, chứ không phải khiến hắn yêu ta.
11.
Tâm trí rối bời, ta vùng vẫy một chút, rút cổ tay ra khỏi bàn tay đang ngây dại của Tiêu Tự.
Môi hắn run rẩy như thể không dám tin, đáy mắt thoáng qua vẻ xấu hổ, hoảng loạn cùng nhiều cảm xúc khác.
“Khương Mộng, nàng nghe trẫm giải thích. Trẫm chỉ là không muốn có con quá sớm, nên mới cho nàng uống thuốc tránh thai. Trẫm không biết việc này sẽ khiến nàng không thể sinh con được nữa, trẫm, ta…”
Hắn luống cuống tay chân, tìm kiếm những lời bào chữa vụng về cho hành động của mình.
Ánh mắt ta dừng lại trên khoảng không vô định, thản nhiên nói: “Không sao cả, dù sao với tình trạng cơ thể hiện tại của ta, cho dù có mang thai, cũng không thể giữ được.”
“Hài tử không đến thế gian này, có lẽ mới là kết cục tốt nhất cho nó.”
Tiêu Tự nghẹn ngào, không nói nên lời.
Một giọt nước mắt lạnh lẽo từ đôi mắt đỏ ửng của hắn rơi xuống tay ta.
Hệ thống nói, mắt Tiêu Tự đỏ hoe, nhìn ta mà rơi lệ.
Ta không nhìn thấy gì cả.
Đối với những lời hệ thống nói, cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Mọi người xung quanh đã hoàn toàn quên mất Lục Vãn Vân đang đứng bên cạnh, nàng ta không cam lòng ôm bụng, kêu đau:
“Bệ hạ, bụng thần thiếp đau quá…”
Ta không thể sinh con, vậy thì đứa bé trong bụng nàng ta, chính là cốt nhục duy nhất của Tiêu Tự!
Các cung nữ không dám chậm trễ, vội vàng đỡ lấy nàng ta.
Hứa Ngôn bước tới, bắt mạch cho nàng ta: “Không sao, chỉ bị kinh hãi thôi.”
Ánh mắt Lục Vãn Vân vẫn luôn chăm chú nhìn Tiêu Tự.
“Bệ hạ…”
Tiêu Tự đứng im bất động, dường như đang rơi vào thế khó xử.
Một bên là phi tần đang mang thai, một bên là Hoàng hậu bị thương.
Ta ân cần giúp hắn lựa chọn: “Bệ hạ đưa Lục Quý phi hồi cung đi, thần thiếp hơi mệt rồi.”
Vẻ mệt mỏi trên mặt ta không hề giả dối.
Hứa Ngôn cũng lên tiếng: “Để Hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi cho tốt.”
Tiêu Tự do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Quý phi tự mình về đi. Trẫm… muốn ở lại với Hoàng hậu thêm một lát.”
Lục Vãn Vân mở to mắt, không dám tin Tiêu Tự lại nói ra những lời này.
Đây là lần đầu tiên, Tiêu Tự chọn ta, mà không chọn nàng ta.
Hừ, thật chẳng cảm động chút nào.
Ta muốn yên tĩnh một mình cũng không được.
Có tin ta phun máu vào mặt ngài không?
12.
Vừa nghĩ đến đó, cổ họng ta lại dâng lên mùi máu tanh.
Nhưng Tiêu Tự không cho ta cơ hội phun máu.
Bởi vì Lục Vãn Vân đột nhiên ngất xỉu.
Hắn vốn đang đi về phía ta nhưng vừa nhìn thấy Lục Vãn Vân ngã xuống, hắn đã vội vàng chạy đến bên nàng ta: “Vân Nhi!”
Lục Vãn Vân nhắm mắt, dường như đã hôn mê.
Hệ thống phân tích: “Vừa rồi tôi đã quét qua cơ thể nàng ta, tố chất rất tốt, tám mươi phần trăm là giả vờ.”
Ta nói: “Giả vờ hay lắm!”
Nếu không phải không đúng lúc, ta thật sự muốn vỗ tay cho nàng ta.
Nàng ta làm ầm ĩ một hồi, Tiêu Tự bế nàng ta đi mất, Hứa Ngôn cũng theo đó rời khỏi.
Phượng Ngô cung yên tĩnh trở lại, ta nằm trên giường, không chịu đựng được nữa mà chìm vào giấc ngủ.
…
Ta mơ thấy chuyện cũ.
Không phải chuyện cũ với Tiêu Tự, mà là lúc ta mới bắt đầu làm nhiệm vụ cùng hệ thống.
Lúc đó, ta vẫn chưa biết mình sẽ phải đối mặt với bao nhiêu thế giới vô định.
Từng tùy hứng, từng yếu đuối, chỉ cần một chút đau đớn là dùng điểm tích phân để đổi thuốc giảm đau, uất ức một chút là lập tức khóc lóc thảm thiết.
Nhưng từ khi nào ta bắt đầu thay đổi?
Có lẽ là lần đầu tiên đối mặt với cái chết thực sự, lần đầu tiên nếm trải cảm giác đau lòng xé ruột. Lần đầu tiên ý thức được, nhân sinh trăm họ, mà ta chỉ là khách qua đường của họ.
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy.
Ta đã từng yêu người khác sâu đậm;
Từng trải qua sự phản bội và chia ly;
Từng nếm trải đủ loại mùi vị chua ngọt đắng cay.
Tiêu Tự đối với ta, không phải là người đặc biệt nhất.
Vị trí trong tim ta đã có người khác lấp đầy, một kẻ đến sau như hắn chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài.
Vì vậy ta không đau lòng vì sự phản bội của hắn.
Chỉ có chút bi ai cho chính mình.
Dù ta không thích hắn nhưng ta đã dành hết tất cả cho hắn.
Kết quả lúc sắp chết, lại cô độc như vậy.
13.
Giữa đêm khuya, ta tỉnh giấc trong giấc mơ.
Ta không gọi Bạch Hương, cũng không gọi hệ thống mà tự mình lần mò trong bóng tối muốn rót một chén nước uống.
Thế nhưng ta đã đánh giá cao khả năng của mình.
Sau khi ta bị mù, công việc dẫn đường hàng ngày đều là do hệ thống đảm nhiệm.
Không có nó nhắc nhở, ta bị vấp phải chiếc ghế, rồi cả người lẫn chén trà trên bàn cùng ngã xuống đất.
Tiếng sứ vỡ lanh lảnh vang lên, ta hít một hơi lạnh, cánh tay bị mảnh sứ sắc nhọn cứa vào.
Lúc Bạch Hương cùng mọi người chạy vào, thấy ta nằm trong vũng máu nên đã vội vàng gọi thái y.
Ngay cả Tiêu Tự cũng đến.
Canh giữ bên ta đến tận sáng.
Ta nói với hắn rằng đây chỉ là một tai nạn, không phải ta muốn tự vẫn.
Nhưng Tiêu Tự lại nhìn ta thật sâu, khẽ nói: “Mộng Mộng, trẫm đã nghĩ ra cách rồi.”
Ta nổi da gà với cách xưng hô của hắn, hỏi: “Cách gì?”
Trong mắt Tiêu Tự lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Hắn nói: “Chỉ cần đưa con của Vân Nhi cho nàng nuôi, nhận nàng làm mẫu thân, chẳng phải nàng sẽ có con rồi sao?”
“Trẫm đã suy nghĩ kỹ rồi, đây là cách tốt nhất. Dù sao Vân Nhi cũng sẽ còn có đứa khác, nàng ấy sẽ hiểu cho trẫm.”
Ta nhíu mày, không ngờ hắn lại nghĩ ra một chủ ý tồi tệ như vậy.
Lục Vãn Vân có đồng ý không?
Cho dù nàng ta đồng ý, ta cũng không đồng ý!
Ta từ chối: “Không được.”
“Vì sao?” Tiêu Tự nói: “Tuy rằng nó không phải con ruột của nàng, nhưng nó sẽ chỉ có một người mẫu thân là nàng, nàng không muốn có một đứa con thuộc về chúng ta sao?”
Chân mày ta càng nhíu chặt hơn, giọng nói lạnh lùng: “Tiêu Tự, ta thấy ngài thật sự điên rồi.”
Hắn cho rằng ta và hắn đi đến bước đường này là vì không có con sao?
Tiêu Tự sững người, siết chặt nắm đấm, hốc mắt đỏ hoe: “Vậy nàng muốn trẫm làm sao?”
“Mộng Mộng, nàng vẫn không thể chấp nhận Vân Nhi đúng không? Trẫm đã không còn so đo những chuyện nàng từng làm với nàng ấy, chẳng lẽ nàng không thể rộng lượng một chút sao?”
“Rộng lượng?” Ta như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, khẽ nhếch môi: “Bệ hạ, ngài không cảm thấy, những chuyện ta làm, đều là vì tranh giành sự sủng ái sao?”
Tiêu Tự nói: “Chẳng phải sao? Từ khi Vân Nhi được trẫm đón vào cung, nàng nói xem, nàng đã gây sự với trẫm bao nhiêu lần?”
Hắn vẫn luôn tin rằng ta xa cách hắn là vì Lục Vãn Vân.
Ta lắc đầu, thở dài: “Bệ hạ, Lục Quý phi quả thật đã làm vài chuyện khiến ta ghê tởm, nhưng người thật sự hại ta thành ra thế này, chẳng phải là ngài sao?”
“Là ngài cho ta uống thuốc tránh thai tám năm, khiến dược tính thấm sâu vào tận xương cốt, triệt đi khả năng sinh con của ta, khiến ta trở thành một Hoàng hậu không thể sinh con.”
“Cũng là ngài sai thích khách bôi độc lên dao, quyết tâm nhân lúc hãm hại Hồ Kính Thiên, tiện tay trừ khử luôn ta. Mà ta lại tương kế tựu kế, đỡ được một đao của thích khách, khiến nửa đời sau không còn nhìn thấy ánh sáng.”
“Mắt mù, thân thể yếu ớt, xương cốt bệnh tật, ta trở nên như vậy, chẳng phải đều là nhờ ơn Bệ hạ ban tặng hay sao?”