Khương Mộng - Chương 2
5.
Ta lệnh cho hệ thống chọn ra cây trâm bạc sắc nhọn nhất.
Bóng dáng Tiêu Tự vừa khuất khỏi Phượng Ngô cung, trong điện lập tức vang lên tiếng thét kinh hãi:
“Hoàng hậu nương nương!”
Ta nắm chặt cây trâm đâm thẳng vào cổ họng mình, nhưng Bạch Hương – cung nữ thường ngày hầu hạ ta – lại liều chết ngăn cản.
Ta quát: “Buông ra!”
Bạch Hương nghẹn ngào, lòng bàn tay bị cây trâm cứa rách cũng không chịu buông: “Nương nương, người đừng làm vậy…”
Nước mắt nàng ấy rơi xuống, nhỏ giọt lên mu bàn tay ta.
Ta do dự một chút, vừa định khuyên nàng ấy, chết sớm siêu thoát sớm, thì cây trâm trên tay đã bị một lực mạnh mẽ cướp đi.
“Khương Mộng!”
Chỉ nghe tiếng gầm này thôi, ta cũng biết là ai.
Tiêu Tự gần như gào lên giận dữ: “Trẫm đã nói, không cho phép nàng chết! Nếu trẫm còn thấy nàng tự vẫn lần nữa, trẫm sẽ diệt cả Khương gia!”
“Không muốn bọn họ chôn cùng mình thì nàng hãy sống cho tốt!”
Ta ngẩn người, buột miệng: “Chẳng phải ngài đã không vừa mắt Khương gia từ lâu rồi sao?”
*Chim bay hết, cung tốt giấu đi.
*Chim bay hết, cung tốt giấu đi nghĩa là hết lợi dụng thì bị vứt bỏ, giống như chim săn hết rồi thì cung tốt cũng bị cất đi.
Khương gia quyền thế ngập trời, tuy đã dốc sức phù trợ Tiêu Tự lên ngôi Hoàng đế.
Nhưng bất kể là vì tập trung quyền lực hay vì căm ghét ta, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ ra tay với Khương gia.
Ta, một Hoàng hậu xuất thân từ họ Khương, chết đi chẳng phải là đúng ý hắn sao?
Vì sao lại dùng tính mạng người Khương gia để uy hiếp ta không được chết?
Ta thật sự không hiểu nổi.
Ta hoang mang nhìn hắn, Tiêu Tự im lặng hồi lâu rồi mới lạnh lùng nói.
“Tóm lại, nàng ngoan ngoãn nghe lời, trẫm sẽ không làm gì Khương gia. Nhưng nàng chết rồi, trẫm chưa chắc đã tha.”
Ta khẽ thở dài một hơi.
“Được rồi, thần thiếp sẽ không tự vẫn nữa. Chỉ mong Bệ hạ giữ lời hứa, buông tha cho người của Khương gia.”
Dù thế nào đi nữa thì người của Khương gia cũng không làm gì sai.
Mặc dù ta không có tình cảm gì với họ và việc họ đồng ý để ta gả cho Tiêu Dự cũng chỉ là vì lợi ích.
Nhưng ta không muốn liên lụy đến người khác.
Dù sao, ta cũng chỉ còn lại nửa năm mà thôi.
6.
Nhận được lời hứa của ta, Tiêu Tự rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nói: “Nhớ kỹ lời nàng đã nói, không được tự vẫn nữa.”
“Vâng.”
“Sau này có chuyện gì, có thể đến nói với trẫm.”
Lời nói của Tiêu Tự mang theo vài phần quan tâm, ta còn tưởng mình nghe nhầm.
“Vâng.”
Thấy ta ngoan ngoãn thuận theo, Tiêu Tự đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa lên đầu ta.
Ta sững người, hắn cũng cứng đờ trong giây lát.
Ngay sau đó, hắn vội vàng rời đi giống như đang chạy trốn, chỉ dặn dò cung nữ chăm sóc ta chu đáo, đồng thời sai người mời danh y của Thái Y Viện, Hứa Ngôn, đến khám và chữa bệnh cho ta.
Phải thừa nhận rằng, Hứa Ngôn quả thật có vài phần bản lĩnh.
Ta uống thuốc ông ta kê mấy ngày, hệ thống bỗng nhiên buồn bã báo cho ta biết, tuổi thọ của ta đã được kéo dài.
Ta: “Cái gì?”
Hệ thống dở khóc dở cười: “Nhờ vị danh y bên cạnh người đó. Thân thể vốn chỉ cầm cự được nửa năm, giờ sống thêm một năm cũng không thành vấn đề.”
Ta sốt ruột: “Sao lại thế này? Có đạo cụ nào có thể khiến ta suy yếu nhanh hơn không? Tốt nhất là có thể triệt tiêu tác dụng của thuốc? Nếu ta không uống thuốc, ta sợ Hứa Ngôn sẽ nói gì đó trước mặt Tiêu Tự.”
Hệ thống im lặng một lúc, sau đó nói: “Tìm thấy rồi! Nhược Hóa Tán, nhưng cần đổi bằng ba mươi điểm tích phân.”
“Đổi đổi đổi.” Ta vội vàng nói: “Đừng có chữa khỏi cho ta thật đấy.”
Hệ thống đáp ứng một tiếng, chẳng mấy chốc, ta đã cảm nhận được Ngược Hóa Tán phát huy tác dụng.
Mùi máu tươi thoang thoảng dâng lên cổ họng, ta cắn chặt môi, nuốt xuống.
Không thể để lộ ra ngoài.
Không thể để người khác phát hiện, ta chỉ còn sống được nửa năm nữa.
7.
Cố nén vị tanh ngọt của máu tươi trong cổ họng, ta đang định lên giường nghỉ ngơi thì Bạch Hương bỗng nhiên đến bẩm báo rằng Lục cô nương đang chờ ở ngoài.
Ta khựng lại một chút, nhướng mày: “Lục Vãn Vân?”
Bạch Hương đáp: “Chính là nàng ta, có cần nô tỳ đuổi đi không?”
“Không cần, để nàng ta vào đi.”
Trong đầu ta đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Tuy rằng Tiêu Tự không cho phép ta tự vẫn, nhưng nếu là người trong lòng hắn vô tình hại chết ta thì sao?
Như vậy, hắn cũng không thể trách ta được nữa.
Ta vội vàng bảo Bạch Hương mời Lục Vãn Vân vào.
Cùng với tiếng bước chân khe khẽ, giọng nói nũng nịu của Lục Vãn Vân vang lên: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hệ thống nhỏ giọng mách lẻo: “Nàng ta không có hành lễ với người đâu.”
Ta thầm nói: “Ai bảo bây giờ ta không nhìn thấy chứ.”
Lục Vãn Vân tất nhiên không nghe thấy lời ta nói với hệ thống, cứ thế ngang nhiên đánh giá ta, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích.
Ta vừa nghe hệ thống tường thuật lại đầy sinh động, vừa thản nhiên bảo nàng ta ngồi.
Lục Vãn Vân ho khan hai tiếng, không giấu nổi vẻ đắc ý: “Thần thiếp không ngồi đâu. Hôm nay đến là muốn báo với Hoàng hậu nương nương một tiếng, Hứa thái y, thần thiếp xin đưa đi.”
Ta khựng lại một chút, còn chưa kịp mở miệng thì Lục Vãn Vân đã vội vàng nói: “Hôm qua lúc thần thiếp hôn mê, được chẩn đoán là có thai. Vì vậy biểu ca đã phong thần thiếp làm Quý phi, hơn nữa còn đáp ứng để Hứa thái y ở bên cạnh thần thiếp, sau này sẽ chuyên bắt mạch an thai cho thần thiếp.”
“Hoàng hậu nương nương – hẳn là không tức giận chứ?”
Tuy rằng ta không nhìn thấy nét mặt của Lục Vãn Vân, nhưng đoán chừng biểu cảm của nàng ta lúc này chắc chắn là vô cùng đắc ý.
Vì vậy, ta nhếch mép nói: “Có gì mà phải tức giận. Có thai là một chuyện, có thể sinh ra được hay không, lại là một chuyện khác.”
Lục Vãn Vân kinh hãi phẫn nộ: “Sao nương nương có thể nói ra những lời nguyền rủa thần thiếp như vậy chứ?”
Ta đứng dậy, từng bước tiến về phía nàng ta.
Lục Vãn Vân bắt đầu hoảng hốt, dường như thật sự sợ ta sẽ ra tay với nàng ta, nên đã dùng sức đẩy ta một cái.
Cơ thể này của ta vốn hư nhược, bên ngoài mạnh mẽ bên trong rỗng tuếch. Bị cú đẩy mạnh bất ngờ ấy, bụng ta trực tiếp đập vào góc bàn.
Trong phút chốc, máu tanh trong cổ họng không thể kìm nén được nữa, phun ra ào ạt.
“Hoàng hậu nương nương!”
Bạch Hương nghe thấy động tĩnh vội chạy vào, không khỏi thét lên kinh hãi.
“Nhiều máu quá, Hoàng hậu nương nương, người đừng dọa nô tỳ…”
Nàng ấy đỡ ta dậy khỏi mặt đất, vừa khóc vừa hét ra ngoài:
“Thái y! Mau truyền Thái y!”
8.
Phượng Ngô cung náo loạn cả lên.
Ta nằm trong lòng Bạch Hương, nghe hệ thống nói tuổi thọ lại giảm thêm một tháng, không khỏi nở nụ cười mãn nguyện.
Nhưng nụ cười đó lại vừa vặn lọt vào mắt Tiêu Tư, người đang vội vàng chạy vào.
Hắn vừa sốt ruột vừa tức giận: “Nàng cười cái gì? Khương Mộng, nàng muốn chết đến vậy sao?”
“Trẫm không cho phép, trẫm không cho phép!”
Hứa Ngôn được gọi đến, bắt mạch lại cho ta và kê đơn thuốc mới.
Ông ấy cau mày thở dài, khiến Tiêu Tự trong nháy mắt căng thẳng.
“Rốt cuộc Hoàng hậu làm sao vậy?”
Hứa Ngôn chắp tay bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, nương nương đây là… bệnh nan y.”
“Cái gì?” Tiêu Tự sững người, khó tin hỏi lại: “Bệnh nan y gì chứ? Trước kia không phải ngươi nói với trẫm, chỉ cần điều dưỡng cho tốt thì Hoàng hậu sẽ bình an vô sự sao?”
Hứa Ngôn lắc đầu: “Đó là trước kia. Hiện giờ, Hoàng hậu nương nương không chỉ căn cơ bị hao tổn nghiêm trọng, mà còn không còn ý chí cầu sinh. Với tình trạng này, cơ thể sẽ ngày càng…”
“Không còn ý chí cầu sinh… Vì sao…”
Tiêu Tự nhìn về phía ta, gần như đau đớn hỏi: “Nàng vẫn đang trách trẫm, đúng không? Chỉ vì trẫm nạp Vân Nhi làm phi?”
Hắn cho rằng ta làm mấy trò khóc lóc om sòm, làm mình làm mẩy đều là vì Lục Vãn Vân.
Nhưng thực ra, ta vốn dĩ không hề quan tâm hắn nạp ai làm phi.
Ta mở mắt ra, thở dài: “Không phải.”
“Không phải cái gì? Đừng quên, nàng đã hứa với trẫm, không được tự vẫn! Nàng quên rồi sao!”
Tiêu Tự phẫn nộ chất vấn, bóp chặt cằm ta.
Ta đau đớn nhíu mày, cảm nhận được lực đạo trên cằm buông lỏng, mới chậm rãi giải thích: “Thần thiếp không có tự vẫn, là… Lục Quý phi đẩy thần thiếp ngã.”
“Vân Nhi?” Tiêu Tự lập tức theo bản năng phản bác: “Không thể nào, Vân Nhi không phải người như vậy.”
Lục Vãn Vân ngoài cửa nghe thấy được câu này, lập tức quỳ sụp xuống, khóc lóc yếu đuối đầy đáng thương:
“Bệ hạ, thần thiếp không có đẩy Hoàng hậu nương nương! Là Hoàng hậu nương nương tự mình ngã, còn vu oan cho thần thiếp!”
Bên ngoài là biểu muội thanh mai trúc mã, trên giường là Hoàng hậu hắn chán ghét. Không cần hệ thống nói, ta cũng biết Tiêu Tự nhất định sẽ chọn Lục Vãn Vân.
Quả nhiên, trong tầm mắt tối đen như mực, vang lên tiếng áo bào phất qua.
Hệ thống nói: “Hắn đỡ Lục Vãn Vân dậy rồi, còn lau nước mắt cho nàng ta nữa. Chậc chậc, cái dáng vẻ thương hoa tiếc ngọc kia, ký chủ, xem ra người chịu khổ uổng phí rồi.”
Ta nói: “Sao lại uổng phí được chứ, chẳng phải chỉ còn năm tháng nữa thôi sao?”
Cứ theo tốc độ này, ngã thêm năm lần nữa, ta sẽ được toại nguyện.
Ta run rẩy bò dậy khỏi giường, cố ý đối nghịch với Tiêu Tự: “Bệ hạ định bao che cho Lục Quý phi sao?”