Khương Mộng - Chương 1
1.
Trong chốn lãnh cung lạnh lẽo, giây phút ta cố sức treo dải lụa trắng lên xà nhà, hệ thống và ta đều không khỏi bật lên tiếng reo vui.
“Được rồi, ký chủ!”
“Cuối cùng cũng sắp kết thúc…”
Ta lần mò trong bóng tối, đưa đầu vào vòng lụa trắng, rồi không chút do dự đá bay chiếc ghế gỗ mục nát dưới chân.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa lớn bị đẩy ra, một giọng nói đầy kinh ngạc và phẫn nộ vang lên:
“Khương Mộng, nàng đang làm gì vậy?”
Ta cảm nhận được một lực đạo mạnh mẽ ôm lấy thân mình và kéo ta xuống khỏi xà nhà, gắt gao giam cầm trong lòng.
Mùi hương quen thuộc, là Tiêu Tự.
Hắn không ở bên Lục Vãn Vân vừa mới tiến cung, sao lại đến lãnh cung này?
Ta có chút hoang mang, đau đớn kêu lên: “Bệ hạ, buông tay, ngài ôm chặt quá.”
Lúc này Tiêu Tự mới hoàn hồn, nhưng không hề buông ra, mà khàn giọng gầm lên: “Nàng muốn chết phải không? Nếu hôm nay trẫm không đến thăm nàng, nàng định cứ thế mà chết đi sao?”
Ta do dự gật đầu.
Thầm nghĩ, không chết thì còn ở lại đây làm gì nữa?
Ta xuyên đến thế giới này đã chín năm rồi.
Vì muốn đưa Tiêu Tự lên ngôi Hoàng đế, ta đã hao tâm tổn sức, không từ thủ đoạn, ép hắn cưới ta, đồng thời huy động toàn tộc trợ lực giúp hắn đăng cơ.
Giờ đây hắn đã là Hoàng đế.
Nhiệm vụ hệ thống giao phó cho ta đã hoàn thành.
Ta phải rời khỏi thế giới này, trở về nơi ta nên về.
Còn hắn, sau khi ta – người nguyên phối này chết đi, cũng có thể danh chính ngôn thuận lập biểu muội của mình làm Hoàng hậu.
Chẳng phải đây là chuyện tốt đẹp vẹn cả đôi đường hay sao?
Ta vội vàng đẩy Tiêu Tự ra, nói: “Ngài đừng cản ta.”
Tiêu Tự im lặng, ánh mắt rơi trên mặt ta, nhưng giờ đây ta không nhìn thấy gì cả, cũng không biết hắn đang mang vẻ mặt gì.
“Trẫm không cho phép.”
Hắn dùng sức bóp cằm ta, nghiến răng nghiến lợi.
“Khương Mộng, nàng còn chưa tận mắt chứng kiến trẫm và Vân Nhi thành thân, nàng không được chết!”
Nghe được câu này.
Ta thật sự muốn cho hắn một đấm.
Ta mở to đôi mắt trống rỗng, đờ đẫn nhìn về phía trước, giơ tay sờ soạng vài cái, nhắc nhở hắn:
“Bệ hạ, ta không nhìn thấy.”
“Bây giờ ta sắp mù rồi, làm sao có thể tận mắt nhìn ngài thành thân được chứ?”
Chẳng phải đây là đang làm khó người mù sao?
2.
Tiêu Tự bỗng nhiên hoàn hồn, ngây người nhìn ta.
Hệ thống làm đôi mắt cho ta, tường thuật trực tiếp phản ứng của hắn:
“Hắn đưa tay ra, lắc lư trước mắt người, hình như đang thử người.”
Thử ta điều gì?
Sợ ta giả mù sao?
Khóe môi ta nở một nụ cười chua xót, nơi ngực bị đâm dường như lại cảm nhận được cơn đau thấu xương ngày nào.
Tháng mười năm ngoái, Tiêu Tự quyết định ra tay với Hồ Kính Thiên – lão thần tam triều.
Nhưng Hồ Kính Thiên ẩn mình rất sâu, muốn nắm thóp ông ta không phải là chuyện dễ.
Vì vậy, Tiêu Tự đã bày ra một bữa tiệc Hồng Môn.
Trong bữa tiệc, một toán thích khách từ trên trời giáng xuống, ám sát Tiêu Tự.
Ta biết rõ đây là kế của Tiêu Tự, hắn sẽ không gặp chuyện gì.
Nhưng để Hồ Kính Thiên không nhìn ra sơ hở, ta vẫn liều mình chắn trước người Tiêu Tự.
Lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua ngực, suýt nữa ta đã bỏ mạng tại đó.
Tiêu Tự ôm ta – người đầy thương tích – trở về vương phủ, truyền thái y đến chữa trị và đồng thời dâng tấu chương lên triều đình.
Ngày hôm sau, thánh chỉ tru di cả nhà họ Hồ đã được ban xuống.
Tiêu Tự loại bỏ được mối họa lớn trong lòng, nhưng lại chẳng vui vẻ gì.
Sau này ta mới biết.
Thì ra đó không chỉ là tiệc Hồng Môn của Hồ Kính Thiên, mà cũng là của ta.
Tiêu Tự định một mũi tên trúng hai đích.
Hắn cố ý dẫn ta theo.
Chính là muốn vu oan cho Hồ Kính Thiên và tiện thể trừ khử ta.
Chỉ là không biết vì sao, khi ta liều mạng chắn trước người hắn, suýt chút nữa thì bỏ mạng, hắn lại hối hận.
Hắn đem viên Tuyết Dung đan duy nhất trên người cho ta uống, giữ được mạng sống cho ta và lệnh cho thái y dốc hết sức chữa trị.
Ta sống sót.
Nhưng cái giá phải trả là thân thể ta ngày càng suy yếu, đôi mắt trước đây đã mờ, nay gần như chẳng còn thấy gì.
Thật ra hắn không cần phải làm vậy.
Có hệ thống tồn tại, chỉ cần ta chưa hoàn thành nhiệm vụ, tất có cách kéo dài hơi tàn.
Hiện tại hắn ra tay, khiến ta tuy sống nhưng thân xác tiều tụy, thoi thóp giữa sinh tử, chi bằng chết đi còn hơn.
3.
Ta rưng rưng nước mắt, khẩn cầu: “Chàng cứ để ta chết đi. Tiêu Tự, chẳng phải chàng hận ta nhất sao? Là ta dùng quyền thế của Khương gia ép chàng cưới ta, khiến chàng lỡ mất biểu muội thanh mai trúc mã.”
“Giờ ta trả ngài lại cho nàng ấy, ngài có thể buông tha cho ta được không?”
Tay Tiêu Tự chạm vào khóe mắt ta, giọng nói trầm xuống, một lúc lâu sau mới đáp:
“Nàng đừng hòng dùng cái chết để kết thúc tất cả.”
“Đừng quên, Vân Nhi bị nàng đẩy xuống hồ nên bệnh cũ tái phát, giờ vẫn còn nằm trên giường.”
“Trước khi nàng ấy khỏi hẳn, trẫm sẽ không để nàng chết.”
Cảm nhận được hắn dùng sức lau đi nước mắt nơi khóe mi ta.
Ta ngẩn người, không biết nên đáp lại thế nào.
Tiêu Tự cứng đầu như một con lừa.
Kiên quyết cho rằng ta đẩy biểu muội của hắn.
Nhưng sự thật là, hôm trước bên hồ, ta vốn dĩ không có chạm vào nàng ta, là nàng ta tự ngã xuống.
Ta đã nói với Tiêu Tự rằng, ta không làm.
Nhưng khi Lục Vãn Vân tỉnh lại, nàng ta lại chỉ đích danh ta là thủ phạm.
Nàng ta ôm lấy cánh tay Tiêu Tự, vừa thấy ta xuất hiện là lập tức sợ hãi co rúm người lại, đôi mắt ngân ngấn nước, giọng run rẩy:
“Cầu xin người, Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thật sự chỉ đến thăm biểu ca, xin người đừng nhằm vào thần thiếp nữa… Thần thiếp tự biết thân phận mình thấp kém, từ nay về sau sẽ không dám xuất hiện trước mặt người nữa!”
Nói xong, Lục Vãn Vân tự tát mình mấy cái, khiến Tiêu Tự đau lòng không thôi.
Hắn nắm lấy cổ tay Lục Vãn Vân, an ủi nàng ta xong, sau đó quay sang khinh miệt nhìn ta, rồi đày ta vào lãnh cung.
Tuy ta vốn đã biết hắn chẳng có tình cảm gì với mình, nhưng chỉ vì một câu nói của Lục Vãn Vân mà ta từ Hoàng hậu bị đẩy vào lãnh cung, trong lòng ta vẫn không khỏi có chút đau buồn.
Dù là một con chó, nuôi chín năm cũng có tình cảm.
Nhưng Tiêu Tự đối với ta, vẫn luôn mang theo địch ý.
Đêm qua, ta một mình nằm trên chiếc giường lạnh lẽo nơi lãnh cung, ta chợt nhận ra mình đã hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.
Ta hỏi hệ thống, có cách nào để ta lặng lẽ rời đi hay không.
Hệ thống nói, phải để thân thể ta ở thế giới này chết đi trước đã.
Ta hỏi nó còn bao lâu nữa.
Nó đáp: “Theo tình trạng bệnh tật nghiêm trọng hiện giờ của cô, đại khái còn nửa năm.”
Ta hít một hơi lạnh: “Còn tận nửa năm, lâu quá rồi!”
Hệ thống nói: “Người có thể chọn tự vẫn để kết thúc sớm hơn.”
Đây quả là một ý kiến hay.
Ta dùng cây trâm trên đầu, đổi lấy một dải lụa trắng từ người ở phòng bên cạnh.
Mắt mù lòa, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, ta loay hoay mất một lúc lâu, ngã xuống khỏi chiếc ghế gỗ mục nát vô số lần, mới thành công treo được dải lụa lên xà nhà.
Ta suýt nữa thì bật khóc.
Cuối cùng cũng sắp kết thúc tất cả.
Giây phút đá bay chiếc ghế, ta chỉ cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản.
Nhưng không biết Tiêu Tự phát điên cái gì, không ở bên cạnh Lục Vãn Vân mà lại chạy đến lãnh cung này.
4.
Ta nhất thời khí huyết công tâm, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, cố nén lại nhưng rốt cuộc không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
“Khương Mộng!”
Giọng nói hốt hoảng của Tiêu Tự vang lên, ý thức ta chìm xuống, rơi vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại, ta đã rời khỏi lãnh cung.
“Đây là…”
Ta khẽ động ngón tay, hệ thống nhắc nhở: “Người được đưa về Phượng Ngô cung rồi, Tiêu Tự đã canh giữ bên giường người suốt một đêm.”
Tiêu Tự?
Lông mi ta khẽ run, ngay khoảnh khắc tiếp theo liền nghe thấy giọng nói của hắn.
“Khương Mộng, thân thể nàng… sao lại suy yếu đến mức này?”
Hắn biết rồi sao?
Ta có chút nghi hoặc, khó hiểu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Ta trở nên thế này, chẳng phải đều do hắn ban tặng hay sao?
Đến nước này rồi, hắn vẫn không quên diễn kịch.
Thật đúng là tận tụy đến đáng nể.
Ta thở dài, nói: “Thân thể thần thiếp vốn yếu ớt, khiến Bệ hạ chê cười rồi.”
“Chê cười…” Tiêu Tự như thể thật sự muốn cười: “Là dùng như vậy sao?”
Vậy ta còn có thể nói gì đây.
Ta khẽ nhíu mày, im lặng.
Ánh mắt Tiêu Tự dường như mang theo sức nặng, rơi trên gương mặt ta. Dù không nhìn thấy nhưng ta vẫn biết hắn đang chăm chú quan sát mình.
“Đừng nghĩ đến chuyện tự vẫn nữa.” Tiêu Tự nói: “Mánh khóe lạt mềm buộc chặt này, lần đầu trẫm có thể mắc lừa, nhưng lần thứ hai thì nàng đừng mong qua mặt được trẫm.”
Tuy rằng hắn luôn không tin ta.
Không tin ta không đẩy Lục Vãn Vân xuống nước.
Không tin ta thật sự muốn chết.
Nhưng về việc phẩm hạnh ta đê tiện, thì hắn lại tin tưởng không chút nghi ngờ.
Ta nói: “Vâng, Bệ hạ, thần thiếp sẽ không tự vẫn nữa.”
Nhưng trong lòng lại không nhịn được nghĩ.
Chờ ngài vừa đi, ta sẽ dùng trâm tự vẫn.
Trước kia không làm là vì sợ đau, nhưng bây giờ, ta không còn lựa chọn nào khác.