Khúc Tán Hoa Tiêu - Chương 3
7
Ta hoảng hốt ngăn Lý Cảnh Nhượng
Khi đuôi mắt cụp xuống đường cong sắc lẻm như dao chân mày ép chặt cả một khối âm u tích tụ bên trong khiến lạnh buốt tim gan
Hắn cúi đầu giọng nhẹ:
“Nàng đang che chở cho ”
Cuối cùng cũng biết điều vội vàng lắc đầu:
“Vì loại như mà vấy máu lên tay… đáng”
Thần sắc Lý Cảnh Nhượng dịu đôi chút liếc xéo kẻ đang bất động trong bóng tối – Cao Văn Hán – thu đao vỏ một cách dứt khoát
Hắn thực sự … ý giết
Ngồi cùng trong xe ngựa nghiêng ngoài cửa sổ đường nét quai hàm căng cứng
Lặng im một lúc như sực nhớ điều gì ánh mắt rơi xuống con mèo nhỏ lén đặt lòng mặt thoáng hiện một tia ghét bỏ
Ta : “Tặng cho đấy”
Rồi bổ sung: “Trông nó giống ”
Vẻ mặt Lý Cảnh Nhượng trở nên kỳ quái
Con mèo con nghịch cào loạt soạt áo choàng của còn men theo tay mà trèo lên
Bốp – móng vuốt mềm nhũn đập cằm
Muốn gạt con mèo nhưng nỡ xuống tay với thứ sinh vật mềm mại yếu đuối lúng túng né bên nọ bên cả cứng đơ phần luống cuống
Ta nhịn bật khẽ một tiếng
Ánh nắng mỏng manh xuyên qua rèm trúc chiếu lên sống mũi thẳng tắp của Lý Cảnh Nhượng
Dưới hàng mi dày rậm là đôi mắt trong vắt chẳng khác gì mắt mèo
Thấy cuối cùng cũng buông lạnh lùng khóe môi cong nhẹ như thỏa hiệp mà thả lỏng để mặc con mèo con quậy phá trong lòng
Thì … Lý Cảnh Nhượng cũng khó dỗ đến thế
Về đến nhà tẩu tẩu kể chuyện xong đang với con chim ưng mới mua vài ngày đậu cánh tay liền :
“Chỉ đối với thôi đấy ngoài thì dễ lừa ”
Ta thấy khó hiểu
Tẩu tẩu chải lông cho chim ưng :
“Dạo văn võ bá quan trong triều đang ầm ĩ cả lên Văn thần đầu là Hứa Tể tướng kiên quyết Bắc phạt thu hồi sáu tòa thành biên giới đã nhượng cho Hồ mười năm
Họ kích động dân chúng khơi dậy lửa giận ‘thu hồi cố thổ’ quăng từng chiếc mũ chụp lên đầu Cảnh Nhượng ép làm thống soái trận”
Thì là vì chuyện
Gần đây Lý Cảnh Nhượng sáng tối về nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc sờ giường bên lạnh ngắt bước – chỉ thấy một trong sân gió thổi lồng lộng bóng lưng cô độc đến xót xa
“Tưởng dễ lắm chắc” – tẩu thở dài “Đám đó xưa nay suông giấy Nhìn Cảnh Nhượng thắng liên tiếp ở Sóc Châu liền cho rằng thời cơ thu hồi đất đai đã đến”
Tẩu tẩu xuất thân nhà võ từng theo ca ca trận ở Sóc Châu thấy rõ tình hình:
“Trước vua phục quốc mà chẳng đại thần nào đủ năng lực Giờ Cảnh Nhượng ló đầu triều đình coi như sáng xuất thế tưởng thể quét sạch thiên quân vạn mã mà chẳng nghĩ đến việc hậu phương chẳng quản mã chính mở rộng quân lương còn dùng cái lối chia quân tách tướng cổ lỗ để ràng buộc võ quan”
Chim ưng tay tẩu nghiêng đầu đôi mắt sắc bén rọi thẳng lên trời cao
Mùa thanh minh sắp đến mưa nhiều trời u ám ánh sáng chỉ le lói len lỏi qua mây xám chật vật rọi xuống một tia xám nhạt
“Sóc Châu thắng trận là vì cả nhà họ Lý đóng quân nơi đó khai khẩn ruộng hoang đắp thành luyện binh trữ lương tích lũy qua từng thế hệ
Quân Lý gia đoàn kết một lòng cùng ăn cùng ngủ mới những chiến thắng chẳng dễ gì ”
Tẩu tẩu trông vô cùng lo lắng
“Vân nhi biết đấy thôi quân chính biên giới đã mục ruỗng từ lâu Quân từ các châu điều tới mạnh yếu lẫn lộn Binh Nam thì ranh mãnh khôn lỏi đánh giỏi chỉ còn vài đội kỵ binh của các tướng lớn hoặc binh lính của các thổ ty Tây Nam mà mấy đó chỉ lệnh chủ của ”
“Nếu Cảnh Nhượng thực sự đồng ý xuất chinh chỉ riêng chuyện điều binh phân tướng cũng đã rối rắm khôn lường”
Không thể đánh
Mấy năm nay Hồ đang hồi phục thế lực vua hiền thần giỏi thay đổi phong tục học theo Hán nhân so với đây còn khó đánh hơn gấp mười lần
Kinh thành vùi trong chăn gấm đám quyền quý thì biết gì
Họ cứ miệng ‘thu phục Bắc phạt’ mà mạo hiểm tính mạng ở tiền tuyến là các võ tướng
Thắng thì công là của văn thần
Thua thì đầu của võ tướng rơi xuống
Thế nên mới cục diện: văn quan đòi đánh võ quan sống chết đánh
Ta lặng lẽ trong lòng dâng lên một nỗi bất an sâu thẳm
Rầm – một tiếng sét mưa ào ào trút xuống
Hải Đông Thanh bỗng sải cánh vút màn mưa chẳng bao lâu đã quắp về một con chim nhỏ máu me be bét rơi bịch xuống đất
08
Thái độ kín tiếng tránh chiến của Lý Cảnh Nhượng khiến ít rõ sự tình hiểu lầm
Sau lưng mắng nhát gan sợ chết hưởng lộc Ngay cả hầu trong phủ nhà cũng phần lớn hiểu nổi
Ma ma từng hỏi :
“Sao đánh ạ Ai cũng bảo cô gia nhà lợi hại nếu một trận rửa hận thu hồi đất đã mất chẳng là chuyện vinh hiển tổ tông lắm ”
Lòng dân sục sôi tấu chương gửi lên chất thành chồng suýt nữa đè Lý Cảnh Nhượng đến nghẹt thở
Nửa đêm choàng tỉnh từ một cơn ác mộng đẫm máu mồ hôi lạnh vã khắp lưng theo bản năng đưa tay về phía bên cạnh tìm kiếm nơi nương tựa – nhưng chỉ chạm trống
Ta khoác áo xuống giường đẩy cửa bước mưa đã tạnh nhưng khí vẫn ẩm ướt mặt đất ướt sũng đầy hoa rụng lá rơi
Lý Cảnh Nhượng đang trong cảnh bừa bộn lặp lặp việc lau một thanh đao cũ
Là thanh đao của phụ thân
Mơ hồ trong lòng bỗng dấy lên một ý nghĩ:
Chàng So với bất kỳ ai khác còn hơn
Cha mẹ gia đình đều mất lửa hận trong lòng bừng bừng – nếu một cơ hội chắc chắn sẽ liều mạng để báo thù
tự trói bằng một sợi xích mang tên “đại cục”
Người mắt đều biết giờ lúc Bắc phạt Điều đúng đắn lúc là dưỡng sức chỉnh đốn chính sự
Phụ thân cùng một số lão thần kịch liệt phản đối Bắc phạt thậm chí cả thái học sinh dập đầu cửa cung xin Quan gia đừng để mê hoặc bởi những quyền thần mưu cầu công danh thông qua chiến sự
Quốc gia kham nổi một cuộc chiến
Một khi cánh cửa Bắc phạt xé toang ngân khố sẽ đốt cháy đến mức khó tưởng tượng Lúc đó chiến tuyến kéo dài liên tục trưng binh tăng thuế – tất cả như cái hố đáy và kẻ khốn khổ gánh chịu vẫn là tầng lớp dân đen tiếng
Lý Cảnh Nhượng tiến thoái lưỡng nan để biết Bình thường vẫn giả vờ vui vẻ trêu đùa dỗ ngủ còn bản thân trắng đêm trằn trọc
Ta bước đến khoác áo choàng lên lưng
Chàng giật cất đao sang vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mỉm :
“Mơ thấy ác mộng Không ”
Trước ở Sóc Châu thường xuyên gặp ác mộng mơ thấy nhà họa và tẩu tẩu chạy đông chạy tây cầu cứu ai giúp phụ thân và đại ca chết trong ngục thi thể còn phân hủy
Lý Cảnh Nhượng dứt khoát ngủ đêm qua đêm khác ở cạnh Chỉ cần thấy cau mày liền đánh thức biết mệt mà vỗ lưng dỗ dành
Nếu trời quang ánh trăng sáng còn dắt cưỡi ngựa dạo đêm ngắm trời đầy trời cho đến khi bình tâm trong vòng tay
Chàng bảo đừng sợ – luôn ở đây bên
Bàn tay đàn ông của thô ráp vì vết chai đao kiếm là mùi hương trong lành của thảo nguyên Ta tựa lòng biết làm để an ủi đàn ông mạnh mẽ như thể chẳng cần ai thương xót
Chàng ôm bằng một tay :
“Bên ngoài lạnh về ngủ thôi”
Nhìn đôi mắt mệt mỏi của vươn tay ôm cổ lắp bắp:
“Chàng cũng đừng sợ… Dù thế nào nữa cũng luôn ở bên ”
Lý Cảnh Nhượng ngẩn
Trong hốc đá bên chân ngọn đèn tàn hắt ánh sáng mờ ảo đêm đen tĩnh mịch
Một lúc lâu khẽ mở miệng giọng trầm khàn:
“Nếu trận chiến thể tránh thua thê thảm trở thành tội nhân thiên cổ khiến nàng cũng chịu tai tiếng… nàng cũng ”
Ta gật đầu kiên định:
“Thiếp ”
Trong mắt ánh lên tia sáng như sắp trào lệ nhẹ giọng hỏi:
“Vậy nếu chết thì ”
Lúc hiểu điều là – nếu chết sẽ đau đớn đến tan nát ruột gan khắc ghi cả đời mãi mãi quên
chỉ cần đến chữ “chết” đã kìm nước mắt nhào lòng yếu đuối mà bật :
“Chàng chết…”
Chàng thể thua trận thể lưu danh nhưng tuyệt đối thể để thấy cái chết của
Một giấc mộng đã khiến hồn phiêu phách tán huống hồ là hiện thực
Lý Cảnh Nhượng
Cười thật rạng rỡ
“Hóa nếu chết nàng sẽ đau lòng đến ”
Ta ngơ ngác ngẩng mặt thấy trong mắt là vẻ đắc ý rõ rệt tức nghẹn ngào:
“Chàng bệnh ”
Chàng bật ha hả ôm chặt lấy xoay một vòng giữa sân
Lần làm đúng ý đánh nhéo mắng :
“Không thèm để ý tới nữa Mau thả xuống”
Chú mèo nhỏ đang ngủ trong phòng tiếng ồn đánh thức kêu “meo meo” chạy giọng non nớt tức giận cắn lấy vạt áo Lý Cảnh Nhượng
Chàng mắng mèo kéo bè kéo cánh
Một đêm huyên náo