Khúc Nhạc Hạnh Phúc - Chương 1
01.
Khi nhìn thấy Giang Thư Dao ở quán bar, tôi như ngừng thở một giây.
Cô ấy là bạn thân nhất của tôi suốt thời cấp hai, cấp ba.
Là người duy nhất tôi từng cảm thấy ăn ý đến tận linh hồn.
Thế mà chúng tôi lại vì một chuyện nhỏ xíu vào năm lớp 12 mà cãi nhau to, cuối cùng còn tuyệt giao, xoá bạn, chia tay tình bạn một cách không thể tệ hơn.
Tối đó, tôi trằn trọc không ngủ được, lén dùng tài khoản phụ vào Douyin xem trộm cô ấy.
Không ngờ lại phát hiện… cô ấy đã về nước.
Thậm chí còn đăng một bức ảnh hồi cấp ba chụp chung của cả hai.
Caption là:
“Vượt núi băng rừng cũng chẳng tìm được người hiểu mình như cậu từng hiểu.”
Bên dưới có người bình luận:
“Cô gái ơi, thất tình à?”
Thư Dao trả lời:
“Còn tệ hơn thất tình, là mất đi một người bạn rất quan trọng.”
Đọc đến đây, tôi không thể không thừa nhận, tôi hối hận rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định thêm lại cô ấy trên WeChat.
Nhưng sĩ diện lại khiến tôi không thể mở lời xin lỗi.
Thế là tôi nảy ra một ý:
Giả vờ là nhà quảng cáo tiếp cận cô ấy.
【Hello chị ơi, nhận quảng cáo không ạ? Nhà em bán túi xách, hợp tác 20 ngàn/tháng nha, nếu chị hứng thú thì cho em xin WeChat nhé~】
Chẳng bao lâu sau, Thư Dao gửi lại số.
Tôi tra thử thì thấy ảnh đại diện là một hình vẽ đơn giản, phần chữ ký và ảnh nền đều để trống.
Trong trí nhớ tôi, Thư Dao luôn là người hoạt bát, thích dùng ảnh đại diện anime màu sắc.
Tôi hơi nghi hoặc, bèn hỏi:
【Chắc chắn là cậu đấy chứ?】
Cô ấy chỉ đáp:
【Ừm.】
Thế là tôi yên tâm gửi lời mời kết bạn.
02.
Nhưng… mãi không thấy bên kia chấp nhận.
Tôi bắt đầu nóng ruột, đành gửi lại một lời mời khác, lần này ghi chú thêm:
“Tớ là Tô Mạt.”
Tôi nghĩ thông rồi, nếu thật lòng muốn nối lại tình bạn, thì không thể lấp lửng, càng không thể để sĩ diện ngáng đường.
Thời cấp ba, tôi quá trẻ con, vì không chịu cúi đầu mà đánh mất một người bạn quý giá.
Nếu lần này muốn làm lại từ đầu, tôi phải thể hiện rõ thành ý.
Nửa tiếng trôi qua, vẫn chưa được chấp nhận.
Tôi mím môi, cố gắng phân tán sự chú ý bằng cách chơi game.
Kết thúc ván cuối cùng, tôi cầm điện thoại lên thì thấy—
Thư Dao đã đồng ý kết bạn từ 5 phút trước.
Vào khung chat, phía trên hiển thị: “Đối phương đang nhập tin nhắn…”
Cô ấy sẽ nói gì đây?
Tôi vừa hồi hộp, vừa mong chờ.
Nhưng 5 phút trôi qua, vẫn là dòng “đang nhập…”
Tôi chớp mắt. Có lẽ do quá lâu không nói chuyện, cô ấy không biết nên bắt đầu thế nào.
Không sao cả. Để tôi mở lời trước!
【Thư Thư bảo bối!!! Tớ nhớ cậu nhớ cậu muốn khóc luôn á!!!】
【Ảnh gif chú cún con chạy vòng vòng.jpg】
Ai ngờ cô ấy đáp ngay một dấu hỏi chấm.
Tôi mím môi, giả vờ bình tĩnh:
【Cậu không nhớ tớ à?】
Lần này, cô ấy im lặng một phút mới nhắn lại:
【Tụi mình… thân nhau lắm sao?】
Nhìn dòng đó, lòng tôi chùng xuống.
Hóa ra… cô ấy vẫn còn giận.
Tôi hít sâu, cố gắng nhẹ nhàng nhắn:
【Tớ sai rồi, thưa chủ nhân~】
【Ảnh gif quỳ xuống nhẹ nhàng.jpg】
Trước kia, tôi và Thư Dao hay cá cược, ai thua thì phải làm người hầu cho bên kia một ngày.
Giờ tôi chủ động cúi đầu, cô ấy có vui hơn chút nào không?
Không biết có phải nhớ lại chuyện cũ hay không, bên kia thật lâu sau mới chậm rãi nhắn lại:
【Cậu… đừng thế mà.】
【…Thôi, muộn rồi, ngủ sớm đi.】
Tôi khẽ cong môi.
Thư Dao nhất định đã mềm lòng rồi!
Tôi tin, chỉ cần mình tiếp tục cố gắng, chiếc thuyền tình bạn tụi mình, nhất định sẽ lại căng buồm rẽ sóng!
03
Hôm sau, hiếm khi tôi dậy sớm để làm một bữa sáng thật tinh tế.
Tôi dùng điện thoại chụp đủ mọi góc cạnh.
Sau đó chọn tấm trông ngon miệng nhất gửi cho Giang Thư Dao:
【Chào buổi sáng, Thư Thư bảo bối~】
【Cậu ăn sáng chưa đó? Chưa ăn thì tớ có thể mang qua cho cậu nè!】
【Ảnh gif thơm gió cậu.jpg】
Tôi cứ tưởng sau tối qua, quan hệ của chúng tôi đã dịu đi đôi chút.
Thế nhưng mãi đến chiều, Giang Thư Dao vẫn không phản hồi.
Tôi không nản, chủ động đặt trước một bó hồng và phần trà chiều.
Từ Douyin của Thư Dao, tôi biết gần đây cô ấy đang khởi nghiệp cùng vài người bạn, thời điểm này chính là lúc cần người động viên nhất.
Thế là tôi mặc bộ đồng phục hầu gái đã chuẩn bị từ lâu, quay một đoạn video.
Trong video, tôi ôm một bó hoa hồng lớn, nở nụ cười ngọt ngào, còn làm động tác nháy mắt với ống kính:
【Súng và hoa hồng, luôn sẵn sàng phục vụ điện hạ!】
【Bảo bối làm việc cả buổi sáng rồi chắc mệt lắm ha, có cần bánh ngọt với trà sữa tiếp thêm sinh lực không nè?】
Không ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồ ngọt, nhất là một kẻ cuồng đồ ngọt như Giang Thư Dao!
Tôi cứ thế đợi từ chiều đến tối.
Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, tôi mệt rã rời nằm bẹp trên ghế sofa, phát hiện đối phương thật sự đã nhịn được cám dỗ của đồ ăn.
Chiếc tất ren bó sát theo bộ đồ hầu gái siết chặt đùi tôi đến phát đau, chỗ bị dây đeo cọ vào còn ửng đỏ cả lên.
Tôi kéo kéo cho đỡ, tiện tay chụp một tấm ảnh đôi chân rồi gửi qua, bắt đầu oán trách:
【Bảo bối, cậu đối xử với tớ vậy đó hả?】
【Không thương tớ gì hết, hu hu hu! Cậu thay đổi rồi, lạnh nhạt và vô tình quá chừng luôn!】
Gửi xong, tôi tiện tay ném điện thoại qua một bên rồi đi tắm.
Khi thay xong đồ ở nhà quay lại, tôi thấy điện thoại đã nhận được mấy tin nhắn mới.
【Tô Mạt, cậu rốt cuộc muốn làm gì vậy?】
【Với lại, sau này đừng tùy tiện gửi mấy tấm ảnh riêng tư như thế cho người khác.】
【Cậu tin tôi vậy à, không sợ gặp người xấu sao?】
【Tớ xin cậu, đừng đùa giỡn tớ nữa… Cậu đùa giỡn tớ như đùa với chó vậy.】
Chưa kịp đọc rõ câu cuối, đối phương đã kịp thu hồi tin nhắn.
Tôi lười gõ chữ, bèn gửi hẳn một đoạn tin nhắn thoại.
Tôi nũng nịu, giọng dẻo quẹo như kẹo kéo:
【Ấy da bảo bối ơi, làm gì có chuyện cậu là người xấu chứ~ Trên đời này người tớ tin nhất chính là cậu đó~】
Thật ra tôi cũng chẳng hiểu mấy câu Thư Dao nói có ý gì.
Tôi với cô ấy vốn có gu giống nhau, đều mê mẩn mấy kiểu đồ sexy quyến rũ. Hồi cấp ba hai đứa còn hay đổi đồ mặc chung nữa là.
Trong mắt tôi, kiểu ảnh như vậy chẳng có gì quá đáng.
Chẳng lẽ Giang Thư Dao đi nước ngoài một chuyến, về lại thành ra e dè kín đáo rồi?
Sau khi gửi đoạn thoại, cô ấy lại tiếp tục im lặng.
Tôi chu môi, bực dọc nói:
【Cậu tiêu rồi, tớ nắm được điểm yếu của cậu rồi đó.】
Quả nhiên Giang Thư Dao bị tôi chọc trúng tính tò mò:
【Điểm yếu gì?】
Tôi cố tình để cô ấy chờ một chút mới gửi tin:
【Cậu ngoài miệng thì nói yêu thương động vật, vậy mà với con cún con như tớ thì chẳng thèm ngó ngàng gì!】
【Ảnh gif khóc rưng rức.jpg】
Đối phương đáp lại một chuỗi dấu ba chấm:
【……】
【Quê quá, sến quá trời luôn.】
Tưởng tượng ra vẻ mặt bất lực của Giang Thư Dao, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tôi tiếp tục phát huy tuyệt chiêu nũng nịu của mình:
【Ái chà~ bảo bối à, cậu nói thật xem có thích mấy câu tán tỉnh sến súa của tớ không~】
Đối phương ngập ngừng một lúc, rồi rất thành thật:
【Ừm, thích.】
Xì, đúng là khẩu thị tâm phi.
04
Tôi cầm điện thoại, đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Giang Thư Dao trước giờ chưa từng nói chuyện kiểu này.
Nhưng rồi tôi lại nhớ đến lời mẹ từng kể: nhà cô ấy phá sản, ra nước ngoài cũng chỉ là để tránh bão dư luận.
Thêm nữa, hôm qua tôi đã lục lại hết toàn bộ video cô ấy đăng trong năm vừa rồi—Giang Thư Dao toàn viết những dòng tâm trạng u buồn, nhìn vào đã thấy não nề.
Tôi lập tức hiểu được vì sao tính cách cô ấy lại thay đổi đến vậy, thậm chí còn thấy thương vô cùng.
Người bạn thân yêu dấu của tôi, sau khi rời xa tôi, nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở.
Nghĩ tới đây, tôi không kìm được, nghẹn ngào nhắn:
【Bảo bối à, những nỗi đau của cậu, tớ đều xót xa, chỉ muốn gánh giúp cậu.】
Đối phương hỏi lại:
【…Giúp kiểu gì?】
Tôi không do dự chút nào:
【Nếu cuộc sống hiện tại khiến cậu thấy không vui, bảo bối à, nghỉ việc đi, tớ nuôi cậu!】
Dù sao thì tiền tiêu vặt mỗi tháng ba mẹ cho tôi còn chẳng tiêu hết.
Đừng nói là nuôi một Giang Thư Dao, nuôi mười người như cô ấy tôi vẫn rảnh tay dư dả!
【Cậu định bao dưỡng tớ hả? Nhanh quá rồi đó.】
Tôi ngẫm qua một chút, cảm thấy chắc đây là cách Thư Dao từ chối khéo.
Cũng đúng thôi, tính cô ấy vốn khá kiêu, sao có thể chấp nhận sống an nhàn, bị người khác nuôi chứ.
【Tóm lại, nếu có chuyện gì khó khăn, cậu nhất định phải nói với tớ, đừng bao giờ giấu tớ!】
【Ừm, cảm ơn cậu.】
Tôi nhướng mày, hơi bất mãn:
【Quan hệ tụi mình xa cách đến mức phải nói cảm ơn rồi à?】
【Vậy tớ nên nói gì?】
Tôi khúc khích cười, cố tình gợi ý đầy ẩn ý:
【Tớ gọi cậu là Thư Thư bảo bối, vậy cậu nên gọi tớ là gì nè?】
【Tô Mạt.】
Tôi nổi cáu luôn, cô ấy dám giả vờ không hiểu tôi nói gì:
【Cậu trước đây gọi tớ là “tim gan bảo bối” đó nhớ không!】
【Ảnh gif chó con tan nát cõi lòng.jpg】
【Tớ… tớ ngại quá, không nói nổi…】
Trước kia lúc đi học, hai đứa tụi tôi gọi nhau mấy trăm lần “tiểu bảo bối”, “tim gan bảo bối”, giờ lại bảo ngại không nói nổi?!
Tôi quyết định giận nhẹ một chút, mặc kệ Giang Thư Dao luôn.
Thế là tôi vừa xem phim vừa thỉnh thoảng liếc điện thoại.
Nửa tiếng sau, cô ấy chủ động nhắn tin cho tôi:
【Cậu giận à?】
Tôi gửi lại một dấu chấm.
【Đừng giận nữa mà.】
【Tớ… tim gan bảo bối của tớ.】
Nhìn thấy cách xưng hô cuối cùng đó, tôi phấn khích đến mức bật dậy khỏi giường.
Chiêu “lạt mềm buộc chặt” đúng là hiệu nghiệm thật!
Tôi không giả chết nữa, mà lập tức hắng giọng, nhanh tay gửi một đoạn thoại:
【Ngủ ngon nha bảo bối, ngủ sớm sớm đó~】
Lần này đối phương đáp lại rất trơn tru:
【Ừm, ngủ ngon, tim gan bảo bối.】