Không vào Đông cung - Chương 2
6
Thất Tịch
Ta chợt nhớ chính là ngày Lưu Trăn Trăn mặt xé nát đèn Khổng Minh của chính đầu vu oan mặt Thái tử biểu ca
Tề Nghiễn Tu chẳng cho cơ hội giải thích liền lập tức bảo vệ nàng lưng ngay giữa phố xá đẩy ngã xuống đất
Kẻ qua đường chế giễu vô số lời lẽ độc địa dội thẳng lên đầu
Thậm chí bịa một bài vè đặt tên là “Giai thoại dấm chua ở Kinh thành”
Kinh thành vị quý tiểu thư chẳng yêu châu báu chỉ yêu dấm chua
Phá đèn hoa hại lành vì tình lang dậy sóng cơn ghen
Mùng Bảy tháng Bảy rời phủ từ sớm cả con phố hoa náo nhiệt vô cùng
Ta mang theo chiếc đèn thỏ xinh xắn đến nơi vắng vẻ mà kiếp từng đến nâng bút nguyện ước
“Nguyện kẻ ác báo ứng lòng yên ”
Sau lưng vang lên tiếng bước chân: “Tĩnh Thư tỷ tỷ tỷ ở đây ”
Lòng chợt lạnh Kiếp nàng cũng tìm nhanh như lúc đã nghi ngờ những ngày gần đây âm thầm dò xét cuối cùng xác định: thì vấn đề ở bên cạnh
Nha bên lập tức cúi đầu Ta mỉm : “Thu Cúc bấy lâu nay đối với ngươi tệ ”
“Lưu Trăn Trăn hứa hẹn gì với ngươi ngươi thể phản bội chủ tử mà theo con tiện nhân ”
“Hay là Tề Nghiễn Tu”
Thu Cúc quỳ sụp xuống cầu xin còn định chối cãi
Ta giơ tay: “Mấy các ngươi đem con tiện tỳ phản chủ về đánh ba mươi trượng Không chết thì lôi đến nha hành nhớ dặn mua dạy dỗ nó thật ”
Thu Cúc thị vệ lôi lạnh lùng theo tay nắm chặt chiếc đèn
“Nha Thu Cúc sai xin tha mạng”
“Tiểu thư nhà họ Lưu cứu với cứu ”
“Thái tử điện hạ điện hạ… cứu với”
Không xa Lưu Trăn Trăn trông thấy cảnh suýt chút nữa ngã quỵ Ta thấy buồn : “Lưu Trăn Trăn ngươi cũng chút bản lĩnh đấy”
“Giờ ở đây chỉ ngươi và thu cái mặt nạ của ngươi ”
Lưu Trăn Trăn cắn răng: “Thẩm Tĩnh Thư ngươi là con rắn độc”
“Thái tử điện hạ sắp đến xem ngươi làm gì”
Ta chẳng hề sợ hãi: “Sao Lại định mách lẻo ”
“Tề Nghiễn Tu thì làm gì Còn ngươi nhanh như đã thề non hẹn biển với ”
“Cảnh sắc hữu tình như nên nhường chỗ cho hai ”
Lưu Trăn Trăn trợn tròn mắt: “Ngươi vu khống Ta… và điện hạ chỉ là tình cờ gặp thôi”
Ha là tình cờ
“Thẩm Tĩnh Thư biết ngươi ghét ngươi thể dựa thế lực bắt nạt nhưng ngươi càng làm điện hạ càng xót còn ngươi chỉ khiến chán ghét”
“Hay là chúng đánh cược xem Thái tử biểu ca của ngươi tin tin ngươi”
Lưu Trăn Trăn hiểm độc cầm chiếc đèn Khổng Minh bên cạnh từng mảnh từng mảnh xé nát
Kiếp nàng cũng như
“Đừng mà Tĩnh Thư tỷ tỷ với tỷ thù oán thật lòng coi tỷ là tri kỷ tại tỷ đối xử với như thế ”
“Chỉ vì chiếc đèn do điện hạ tặng nên tỷ phá hỏng nó ”
Ta đỡ trán vẻ diễn kịch sống động của con tiện nhân kiếp thua chẳng oan cái cảm giác nhập vai thật sự là đỉnh cao
Một lực lớn đẩy sang bên suýt nữa thì ngã nhào Trong lòng giễu cợt: Ồ đến nhanh thật
“Thư nhi đang làm loạn gì Tại cứ mãi bám lấy Trăn nhi tha”
Tề Nghiễn Tu lập tức kéo Lưu Trăn Trăn lưng trừng mắt chiếc đèn đất: “Không ngờ ghen tuông đến là lầm ”
“Xin Trăn nhi ”
Ta lạnh lùng : “Ngươi thấy tận mắt làm Không rõ đầu đuôi mà đã vội đổ vấy với trí thông minh thì thấy ngươi nên làm Thái tử nữa sớm muộn gì cũng đùa chết thôi”
“Ngươi Chứng cứ rành rành còn chối gì Chẳng lẽ Trăn nhi tự tay phá hủy đèn của Trên đó còn lời chúc dành cho thân trong nhà nàng đấy”
7
Người vây xem ngày càng đông cảnh tượng quen thuộc kiếp một lần nữa tái hiện
Ta vỗ tay tán thưởng: “Nếu đã thì báo quan thể vô cớ gánh lấy nỗi oan ”
Tề Nghiễn Tu giận dữ cực điểm: “Thẩm Tĩnh Thư dù gì cũng là danh môn khuê tú khuôn mẫu thục nữ nay phạm sai chẳng biết hối cải phẩm hạnh như thấy hổ thẹn ”
Ta cố rặn mấy giọt nước mắt: “Ta chỉ là một nữ tử yếu ớt một đại nam nhân như ngươi vu oan như thế quả thật ủy khuất Ta chỉ mong trời cao chứng giám trả cho sự trong sạch sai ”
“Tề Nghiễn Tu biết ngươi yêu nữ nhi nhà họ Lưu cũng chẳng buồn tranh giành cùng nàng nhưng hoàng mệnh khó trái là một nữ tử nhỏ bé thể xoay chuyển gì ”
“Giờ đây ngươi mặt bảo vệ nàng lời nào để nhưng cũng là tôn nghiêm tuyệt chịu nỗi oan quan nhất định báo”
Hôm nay Lưu Trăn Trăn tính kế như là nàng đoán chắc sẽ vì thể diện gia tộc mà ngậm đắng nuốt cay đã còn là thiên kim khuê tú một mực nhẫn nhịn như nữa
Thể diện gia tộc Nực Hành động hôm nay của biết thể đổi lấy danh hiệu “liệt nữ kinh thành sợ cường quyền” chứ
Trong mắt Lưu Trăn Trăn ánh lên vẻ bất an: “Tĩnh Thư tỷ tỷ đây chỉ là chuyện nhỏ cần gì đưa lên công đường”
“Tỷ tỷ đã chắc như lẽ… đêm hôm khuya khoắt là nhầm lẽ là tiểu hài tử nào đó đùa nghịch vô tình va chiếc đèn đặt mặt đất Tỷ lúc ngang khiến hiểu lầm trách oan tỷ Muội xin tỷ ở đây”
“Tĩnh Thư tỷ tỷ là mắt kém xin tỷ”
Ta lạnh: “Dân gian câu gì nhỉ ‘Tạo tin đồn một cái miệng thanh minh chạy gãy chân’ Lưu Trăn Trăn ngươi biết một câu vu khống của ngươi đủ để hại chết ”
Tề Nghiễn Tu vui: “Thẩm Tĩnh Thư quá đáng Trăn nhi đã xin còn thế nào nữa”
Ta cất giọng lớn: “Mọi đều thấy chứ Ta vu oan giá họa chỉ báo quan để rửa sạch nỗi nhục vị công tử đồng ý Nữ tử thì chỉ cần giả yếu đuối một chút là biến thành của Số khổ đến thế ”
Người qua đường chỉ trỏ: “Quá đáng thật Dựa thân phận quyền quý mà ức hiếp một nữ tử yếu đuối”
“Coi bọn là mù hết chắc Công lý ở chứ”
“Nhà họ Lưu đúng là dạy giỏi dạy một con hồ ly tinh”
“Ôi đúng là bất hạnh cho cửa nhà mà”
8
Trên đường hồi phủ ngân nga tiểu khúc hình ảnh Thái tử biểu ca cùng con tiện nhân chật vật tháo chạy vẫn cứ ngừng tua tua trong đầu đến mộng còn bật
Sau chuyện đó Tề Nghiễn Tu còn đến quấy rầy nữa nhưng phụ thân khi biết chuyện thì nổi giận mắng một trận bắt đến từ đường suy nghĩ lầm
Mẫu thân còn căn dặn cho ai đưa cơm đến cho
Chẳng bao lâu trong cung tới truyền lời Quý phi nương nương gặp
Xem cô cô cũng đã tin vì con trai mà nổi giận tới nơi
Ta bước nội điện cô cô đã buông lời mỉa mai cúi đầu tỏ lúng túng
Đợi cô cô trút giận xong nhẹ giọng nhận : “Cô cô Thư nhi biết sai ”
“Hôm đó thấy biểu ca sức bảo vệ nữ tử nhà họ Lưu cũng biết Thư nhi đem lòng yêu biểu ca trong lúc giận quá mất khôn nhất thời hồ đồ Mong cô cô tha cho Thư nhi lần ”
Sắc mặt Quý phi dịu xuống đôi chút nhưng vẫn vui: “Thư nhi con thân là quý nữ hoàng thất mà đến một nghĩa nữ nhà quan nhỏ như Thiếu khanh cũng hơn thật làm mất mặt”
“Ta thấy phụ thân con đúng con mềm yếu vô dụng thế e là cũng chẳng trông mong gì”
Ta chấn động Thì … đây chính là nguyên nhân kiếp khiến tất cả thân… đều sinh lòng chán ghét
Từ nhỏ đã tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi hoàng thất đó chẳng cũng là điều cha mẹ yêu cầu Không ngờ sự kiềm chế và giữ lễ của trong mắt bọn họ biến thành kẻ vô dụng
Lẽ nào giống Lưu Trăn Trăn dịu dàng làm bộ giở trò tính kế khắp nơi thì mới coi là năng lực
Hừ thật đáng buồn
Ta tính toán ngày tháng cách lúc thân thế của con tiện nhân Lưu Trăn Trăn vạch trần cũng còn xa
Theo trí nhớ của chính là buổi yến tiệc đầu xuân tháng Lưu Trăn Trăn đột nhiên lột xác trở thành kế của
Nghe năm xưa phụ thân khi nhậm chức bên ngoài đã nạp một nữ tử ngoại tộc làm chẳng bao lâu thì mang thai Không may nữ tử đó sinh con gái xong thì chết yểu
Trên đường phụ thân hồi kinh thì gặp cướp suýt bỏ mạng hài nhi còn trong tã cũng cướp
Tưởng chừng đứa bé đã chết chẳng ngờ lưu lạc đến nhà họ Lưu thu dưỡng
Kiếp khi biết chuyện vô cùng kinh hãi cảm thấy điều kỳ quặc
Năm nhóm sơn tặc sớm đã tung tích phụ thân tìm kiếm suốt bao năm kết quả thế mà đúng ngay lúc sắp trở thành Thái tử phi thì con bé bất ngờ xuất hiện
Chẳng bao lâu Lưu Trăn Trăn thu nhận Đông cung của Thái tử biểu ca trở thành mà nâng niu trong lòng bàn tay
Ta âm thầm phái điều tra phát hiện tất cả đều là một tay Thái tử biểu ca bày
Còn phụ thân chỉ biết danh lợi chẳng ngần ngại từ bỏ đứa con ruột là vui vẻ tiếp nhận kẻ mạo danh làm để thể hiện lòng trung thành với Thái tử
Kiếp phụ thân còn uy hiếp cho hé răng nửa lời mẫu thân thì khuyên nên suy nghĩ thấu đáo ép ngoan ngoãn thuận theo
Trong mắt phụ thân nữ nhi chẳng qua chỉ là bàn đạp cho đường quan lộ của ông thêm một đứa bớt một đứa cũng chẳng khác gì đều chỉ là quân cờ
Càng nghĩ hận ý trong lòng càng sục sôi
Cái gọi là vinh quang gia tộc cái gọi là cốt nhục thâm tình những đau khổ mà bọn họ mang đến cho sẽ từng chút từng chút đòi
Yến tiệc mùa xuân chính là khởi đầu cơn ác mộng kiếp lần mong chờ đến phát điên…