Không Phải Người Già Nào Cũng Đánh Kinh - Chương 4
Tôi nhờ người điều tra trạm y tế thôn Suối Nhỏ, và đã có kết quả.
“Thời đó hệ thống quản lý ở trạm y tế rất lỏng lẻo, Trần Phương lại là y tá ở đó. Cô còn đang hôn mê, việc tráo con giữa con cô và con của Trần Phương dễ như trở bàn tay. Mà chuyện đó nhiều người thấy lắm, chỉ cần gọi vài kẻ liên quan tới dọa một chút là khai ra hết.”
Giọng nữ trong điện thoại bật cười lạnh: “Không biết bọn chúng ngu thật hay to gan bằng trời, chuyện phạm pháp mà còn dám làm lộ liễu.”
“Tụi nó ấy à… vừa ngu vừa ác.”
Tôi cười mỉm, nhìn vào màn hình giám sát, nơi Cao Lâm và Trần Phương đang chuẩn bị lên sóng lần nữa.
Sau đó, tôi đăng một bài Weibo: “Livestream thu nhà.”
15
Livestream lập tức thu hút hàng loạt người xem, con số vẫn đang tăng liên tục.
Bình luận chạy liên hồi: “Chị bị điên à? Tối qua Cao Lâm còn bảo tụi tôi đừng chửi chị, vậy mà chị dám đối xử với chồng mình thế này sao?”
“Thấy rồi, phụ nữ mà độc lên thì đúng là ghê gớm thật.”
“Nhà có là của chị thì cũng đừng chọn giờ quỷ thế này, tối khuya phá giấc người ta.”
Tôi đứng dưới khu chung cư, vừa nhìn bình luận vừa cười toe: “Thế à? Cao Lâm có nói anh ta yêu tôi không? Hôm trước bị mắng quá nên sợ, lần này tôi dắt mọi người cùng đi thu nhà luôn.”
Tôi sẽ cho mấy người xem một bất ngờ thật lớn.
Tôi mở chiếc điện thoại còn lại, vào phần mềm giám sát.
Cao Lâm đang hăng say, cùng Trần Phương lăn qua lộn lại không biết trời đất.
Tôi tặc lưỡi tỏ vẻ khâm phục, rồi điều khiển loa thông minh trong phòng khách phát nhạc nền sôi động, để lửa cháy càng rực.
“Thôi không nói nữa, chúng ta cùng đi thu nhà nhé.”
Tôi nháy mắt với camera, rồi đổi sang camera sau.
Tiếng nhạc trong phòng khách vang quá lớn, tôi mở cửa ra mà cả hai vẫn không hề hay biết.
Tôi nhanh chóng tắt nhạc, chuyển máy quay livestream hướng về phía nhà bếp, nơi hai người kia đang trần truồng quấn lấy nhau.
Màn hình chat sững lại một giây, rồi tràn ngập những dòng “WTF!!!”
Tôi giả vờ định tắt livestream nhưng “vụng về” mãi không tắt được.
Trần Phương hét toáng lên.
Cao Lâm gào lên giận dữ, lao đến giật điện thoại: “Trình Diễm! Mày điên thật rồi à?!”
Chỉ vài giây sau, phòng livestream bị khóa.
Nhưng tôi chẳng bận tâm — tôi biết chắc chắn sẽ có người thông minh kịp ghi hình lại.
Từ hôm nay, cả mạng Internet sẽ tràn lan ảnh khỏa thân không che của Cao Lâm.
Còn không gọi là nổi tiếng à?
Tôi cười cong mắt, vỗ tay một cái.
Vài vệ sĩ đứng ngoài cửa lập tức bước vào chắn trước mặt Cao Lâm.
Hắn đứng sau vệ sĩ, nghiến răng gằn giọng với tôi: “Trình Diễm, mày dám làm thế này, tao sẽ bắt mày phải trả giá!”
Tôi nghiêng đầu, nở nụ cười dịu dàng, tay ôm ngực: “Thế à? Tôi sợ quá đi thôi.”
“Bắt đầu dọn đồ đi.”
Cao Lâm và Trần Phương khoác chăn đứng ngoài cửa, vừa run rẩy vừa hằn học trừng mắt nhìn tôi.
Cao Lâm à, đây là món quà đầu tiên tôi tặng anh sau khi ly hôn.
Nhớ mà nhận lấy cho tử tế nhé.
16
Ngay tối hôm đó, Cao Lâm lập tức leo thẳng lên hot search.
Bảy giờ tối, hắn còn livestream tỏ tình đầy tình cảm với người vợ cũ là tôi.
Mười giờ đêm, hắn đã hú hí cùng người đàn bà khác ngay trong bếp, đến mức tôi xông vào thu nhà cũng không hay.
Khi dân mạng phát hiện mình bị cái mác “người chồng yêu vợ” lừa cho xoay vòng vòng, họ nổi điên chửi rủa khắp quảng trường thời gian thực.
Từ một chủ đề phụ, vụ việc bị đẩy thẳng lên top 1 tìm kiếm hot, lượng thảo luận vượt xa các chủ đề khác.
Video ghi hình bị lan truyền khắp nơi, dưới bài đăng Weibo của tôi cũng toàn người xin link.
Ngay cả bình luận được thích nhiều nhất dưới bài cũng là: “Xin một bản video nét căng không che, có thể trả 1 tệ.”
Mạnh Tâm Dao cười đến ngả nghiêng trên sofa nhà tôi, tay vẫn lướt điện thoại: “Vậy mày định làm gì tiếp theo?”
Làm gì à?
Đương nhiên là cho cả nhà Cao Lâm vào ngồi bóc lịch vài ba năm.
Việc tốt như vậy, không nhờ vả, không lo lót thì chẳng dễ kiếm đâu.
17
Tôi nộp hết bằng chứng thu thập được cho tòa án, chính thức khởi kiện.
Ngay ngày đầu tiên của năm mới, điện thoại tôi bị cả nhà Cao Lâm gọi tới suýt cháy máy — chắc là vừa nhận trát hầu tòa.
Tôi tắt máy, chuyên tâm cùng Trình Hỷ đắp người tuyết.
Trần Tiểu Hà giờ đã đổi tên rồi.
Ngày nhận kết quả giám định, con bé năn nỉ tôi đặt tên mới cho nó: “Cô Trần đặt bừa vì nhìn thấy con suối, con không thích tên đó. Mẹ đặt tên mới cho con nhé.”
Sau khi cả nhà bàn bạc, Trần Tiểu Hà chính thức đổi tên thành Trình Hỷ.
Con bé hỏi tôi vì sao lại là cái tên đó.
Tôi bảo: “Vì ông bà ngoại và mẹ đều mong con sau này sống một đời rực rỡ, ấm áp.”
Còn sổ hộ khẩu của Trình Hỷ, Trần Phương đã chuyển sang cho tôi từ sớm — khi vừa biết tôi nắm bằng chứng trong tay.
“Chị… nếu em chuyển hộ khẩu Tiểu Hà cho chị, chị sẽ không kiện em chứ?”
“Ừ, tôi rất giữ lời.”
Tôi đi cùng cô ta đến trụ sở công an ở thôn Suối Nhỏ làm thủ tục chuyển khẩu, xong xuôi rồi quay lưng bỏ đi, không thèm nhìn lại.
Có khi, mấy cuộc gọi vừa rồi chính là từ cô ta.
Mạnh Tâm Dao chê người tuyết tôi đắp xấu, chen vào giành chỗ, mặt không đỏ tim không đập vẫn nặn ra cái còn tệ hơn.
Tôi đứng bên cạnh, vừa bật điện thoại lại vừa gọi cho bố mẹ.
Điện thoại vừa rung, tôi chưa kịp cầm chắc thì giọng Trần Phương như muốn làm tôi thủng màng nhĩ: “Chị nói sẽ không kiện tôi! Chị bảo tôi chuyển hộ khẩu rồi là xong mà!”
Tôi giọng ngây thơ vô tội: “Vậy à? Cô có bằng chứng tôi từng nói thế không?”
“Đồ tiện nhân! Mày dám lừa tao?!”
Cô ta gào lên, sau đó điện thoại bị giật lấy.
“Diễm Diễm, vợ à, rút đơn đi mà! Anh biết anh sai rồi. Hồi đó là Trần Phương dụ dỗ anh mới có Tiểu Xuyên chứ bộ. Em đã nuôi nó mười ba năm rồi, sao nỡ để nó không có bố? Lỗi là do ba mẹ anh, nếu không phải họ cứ bảo Trần Phương chắc chắn sinh con trai thì anh đã không bỏ rơi Tiểu Hà. Tiểu Hà cũng là con anh mà.nAnh có gửi tiền cho Trần Phương nuôi nó, anh bảo cô ta phải đối xử tốt. Là lỗi của họ, không phải anh!”
Phía sau là tiếng Cao Viễn Xuyên khóc gào:n“Mẹ ơi, con sai rồi, con biết lỗi rồi, mẹ đón con về đi mà!”
Tôi bật cười khẽ, giọng chậm rãi: “Không, không phải các người biết lỗi… mà là các người sợ rồi.”
Nếu các người có chút nhân tính, đã chẳng để Trình Hỷ mười ba tuổi vẫn chưa biết đọc biết viết.
Nếu có một chút lương tâm, đã chẳng để Trần Phương sinh con cùng ngày với tôi.
“À mà, tôi còn phải cảm ơn Cao Viễn Xuyên đấy.”
Tôi nhướng mày, giọng cố tình nhấn mạnh: “Nếu hôm đó nó không lén chụp ảnh tôi rồi gửi lên WeChat, thì làm sao tôi có thể tìm lại được con gái ruột của mình?”
Nói xong, tôi cúp máy cái rụp.
Tôi lục lại hết ảnh chụp màn hình từ nhóm chat “Gia đình yêu thương” năm xưa, đóng gói 2GB dữ liệu, upload toàn bộ lên Weibo.
Dân mạng nổi điên.
“Bảo mày đừng cưới nó! Bây giờ hay rồi, mất toi tám vạn bạc, chẳng kiếm lại được đồng nào!”
Không ít người ở dưới bình luận tiếp nối:
“Đại lão nước lọc!”
“Đại lão thịt kho tàu!”
Tôi mím môi cười, tung người húc nhẹ Mạnh Tâm Dao sang bên cạnh.
Cao Lâm à, những kẻ tưởng mình thao túng được dư luận… cuối cùng đều sẽ bị dư luận chôn sống.
Đây là món quà thứ hai tôi tặng anh đấy.
18
Lần cuối cùng tôi gặp lại cả nhà Cao Lâm là vào tháng Tư.
Toàn bộ bạn bè thân thiết của tôi đều gác lại công việc, ngồi ở hàng ghế dự thính, cùng tôi chờ nghe bản án dành cho bọn họ.
Tiếng phán quyết của tòa vang lên, theo sau là cú gõ búa dứt khoát.
Ánh sáng trong mắt Cao Lâm hoàn toàn tắt ngấm, hắn ngồi gục xuống, không nói một lời.
Mãi đến lúc bị cảnh sát tư pháp dẫn đi, hắn mới ngẩng đầu, nhìn tôi đầy căm hận.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười, vẫy tay chào.
Cao Lâm à, cảm ơn anh đã khiến tôi phải chia lìa con gái suốt mười ba năm trời.
Đây là món quà thứ ba tôi tặng anh.
Trần Phương thì phát điên, gào lên như mất trí: “Tôi đâu có chọc gì chị! Trình Diễm! Tôi sống ở quê từ đầu tới cuối, chưa từng đụng gì tới chị cả! Sao chị lại hại tôi thế này?!”
Cô ta bất chấp cảnh báo của cảnh sát, quỳ sụp xuống, nước mắt nước mũi dàn dụa: “Trình Diễm, tôi xin chị, chị làm ơn có chút lòng trắc ẩn đi… con trai tôi mới có mười bốn tuổi thôi mà!”
Mẹ Cao Lâm mặt cắt không còn giọt máu, miệng cứ lặp lại: “Báo ứng rồi, trời ơi là báo ứng rồi…”
Nếu biết sẽ có ngày hôm nay, thì sao lúc trước còn làm những chuyện khốn nạn đó?
Tôi mỉm cười, không nói gì thêm, nắm tay Trình Hỷ quay lưng rời đi.
Trước cổng toà, cây bào đồng bung nở rực rỡ.
Trình Hỷ tròn mắt ngạc nhiên: “Mẹ ơi, hoa nở rồi kìa!”
Tôi cúi xuống hôn lên má con bé, dịu dàng nói: “Ừ, nở rồi con à.”
[Hoàn]