Không Phải Người Già Nào Cũng Đánh Kinh - Chương 2
6
Việc ly hôn diễn ra khá suôn sẻ.
Chỉ riêng khâu chia tài sản là Cao Lâm cứ sống chết không chịu ký vào bản thỏa thuận do luật sư của tôi soạn sẵn.
“Em có ba căn nhà, chia cho anh một căn thì sao? Chẳng phải tài sản chung của vợ chồng à? Theo luật thì anh phải được một rưỡi!”
Hắn quay sang nhìn Cao Viễn Xuyên đang đứng bên cạnh, cười đắc ý: “Với lại, Tiểu Xuyên do anh nuôi, thì phải được hai căn nhà!”
Luật sư của tôi nhăn mặt: “Anh Cao, lúc nãy đã nói rõ rồi. Hai người đã làm công chứng tài sản trước hôn nhân, ba căn nhà này đều là tài sản riêng của cô Trình, không thuộc sở hữu chung.”
Cao Lâm vẫn trơ tráo: “Thì cũng phải cho tôi một căn.”
Hắn với luật sư cứ đôi co mãi.
Tôi lấy tay ngoáy tai, chán chường đứng dậy: “Ký chưa xong à? Luật sư đã nói rất rõ rồi — ba căn này là của tôi. Anh có đi kiện, có lăn ra ăn vạ trước tòa, cũng không moi nổi một viên gạch.”
Tôi dừng lại một chút, mỉa mai: “Hay là anh học theo bố mẹ mình, định nằm lăn ra đất gào khóc đòi ăn vạ?”
Mặt Cao Lâm tái mét, nghẹn họng không thốt ra được lời nào.
Hắn từ một làng hẻo lánh không đường mà ra, ghét nhất là ai nhắc đến xuất thân của mình.
Tôi lặp lại câu hỏi, hắn mới bực bội ký vào, kéo Cao Viễn Xuyên định rời đi.
Trước khi đi, tôi hỏi thằng bé có muốn ở với tôi không.
Nó nắm chặt tay áo Cao Lâm, trốn phía sau lưng hắn, đôi mắt đầy thù hận khiến tôi rợn người.
“Tôi ghét mẹ, tôi muốn ở với bố!”
Được thôi, tôi cứ coi như mình đẻ ra một cục thịt thối.
Tôi tốt bụng nhắc Cao Lâm: “Hai người trong vòng một tháng phải dọn khỏi nhà tôi. Còn bố mẹ anh, bảo họ dọn khỏi căn ở khu Lan Phong trong vòng hai ngày, không thì tôi bắt đầu thu tiền thuê.”
7
Tôi vừa về nhà không bao lâu, mẹ của Cao Lâm đã gọi tới như phát rồ.
Điện thoại reo inh ỏi trong phòng khách, mẹ tôi bực tới mức suýt nữa ra tay đánh nhau qua sóng điện thoại.
“Trình Diễm! Mày lấy tư cách gì đuổi tụi tao ra khỏi nhà?! Cái nhà đó là con tao mua để báo hiếu tụi tao! Mày thì có tư cách gì mà bảo tụi tao dọn đi?! Bao năm nay mày chẳng coi bố mẹ chồng ra gì, không giữ nề nếp nhà họ Cao, giờ ly hôn rồi còn muốn bòn rút nốt phần cuối cùng, có ai mặt dày như mày không hả?!”
Bà ta tức đến độ gào chửi loạn cả lên, tôi nghe mà còn sợ bà ấy tức quá mà bị tắc tia sữa.
Chờ bà ta chửi xong, tôi mới thản nhiên nói: “Cái nhà đó là tôi mua, sổ hồng và giấy thanh toán tôi đều giữ.”
“Con mẹ mày nói láo! Con tao nói nó mua đấy!”
Tôi nhận lấy quả quýt mẹ đưa, vừa nhai vừa nhả ra câu nhẹ tênh: “Con trai bà xạo bà đấy, đồ già không biết xấu hổ.”
Nói xong tôi dứt khoát tắt máy, kéo luôn vào danh sách chặn.
Mẹ tôi nhìn tôi đầy lo lắng, bố thì tay cầm cái vá, mặt căng như dây đàn.
Tôi vỗ tay mẹ, an ủi: “Không sao đâu, tin con đi, con xử lý được hết.”
Từng lăn lộn trong giới giải trí bao năm, điều tôi không thiếu nhất chính là kiên nhẫn xử lý chuyện rắc rối.
Sáng ngày thứ ba, tôi dắt theo bốn vệ sĩ cao gần mét chín mới thuê và đội chuyển nhà tới thẳng nhà cũ.
Bố mẹ Cao Lâm đang ngồi chờ sẵn ngoài cửa.
Vừa thấy tôi, bố hắn đã đỏ mặt tía tai, cố xúi bà vợ nhào tới đánh tôi.
Tôi lắc chìa khoá lủng lẳng trước mặt họ, cười tươi rói: “Ôi, ra ngồi đợi tôi à? Hai bác… thu dọn xong đồ rồi nhỉ?”
Bố Cao Lâm run run chỉ tay vào tôi, “Mày… mày… nhà họ Cao chúng tao đúng là số khổ mới rước cái thứ con dâu như mày! Ly hôn xong còn đuổi cả bố mẹ chồng ra khỏi nhà!”
Ô kìa, lại còn diễn sâu thế.
Tôi quay sang nhìn mẹ Cao Lâm, quả nhiên bà ta lập tức gào khóc thảm thiết.
Chỉ tiếc, hét to quá nên nước mắt không kịp chảy, chỉ biết giả bộ lau lau mắt.
Tôi khẽ cười, phất tay cho đội chuyển nhà vào làm việc.
Mẹ Cao Lâm đứng chặn cửa, mặt mũi đầy quyết tâm sống chết giữ nhà: “Không được! Đây là con trai tôi mua cho tôi! Ông già, gọi công an! Gọi công an đi!”
Nói rồi bà ta quỳ thụp xuống, lạy tôi mấy cái kêu bốp bốp bốp: “Tôi van cô đấy con dâu, vì tụi tôi già rồi, cô tha cho tụi tôi đi… tôi lạy cô, lạy cô đấy!”
Tôi né sang bên, khoanh tay đứng nhìn, khịt mũi cười lạnh.
Nửa tiếng sau, xe cảnh sát hú còi chạy vào khu Lan Phong.
Quản lý khu chung cư dẫn họ lên nhà với vẻ bất đắc dĩ.
Vừa thấy cảnh sát, bố Cao Lâm như bắt được phao cứu sinh, nhào tới ôm tay một anh công an khóc như mưa: “Các đồng chí ơi, con trai tôi mới ly hôn với con mụ này, giờ nó kéo một đám xã hội đen tới đòi đánh tụi tôi! Cái nhà này là con tôi mua, mấy anh nhất định phải giúp tôi làm chủ!”
Nhân viên đội chuyển nhà với công an nhìn nhau, sau đó lần lượt rút thẻ nhân viên và giấy tờ ra.
Đợi ông ta khóc chán, tôi lấy ra sổ hồng và giấy chứng nhận tài sản đứng tên tôi.
“Các anh ơi, nhà này là tôi bỏ tiền mua.” — Tôi vờ mếu máo, — “Trước khi ly hôn, tôi cho bố mẹ chồng ở nhờ, không lấy một đồng nào, tiền điện nước tôi tự thanh toán. Giờ tôi ly hôn rồi, muốn lấy lại nhà mà họ không chịu đi. Vậy có tính là xâm nhập trái phép không ạ?”
Cảnh sát nhận lấy giấy tờ từ tay tôi, xem xong quay ra dạy dỗ bố mẹ Cao Lâm một trận.
“Cô ấy là con dâu tôi, của cô ấy cũng là của con tôi!” — ông Cao cãi chày cãi cối.
Cảnh sát trố mắt nhìn, như thể lần đầu thấy người trơ tráo đến thế: “Nhà này người ta tự mua, kết hôn thì sao? Là của chồng à? Ông cụ à, ông nghĩ vậy là sai hoàn toàn rồi.”
Hai người họ trừng trừng nhìn tôi, tức đến nghiến răng ken két.
Không ngờ gọi công an xong chẳng được giúp, lại bị giảng đạo nửa tiếng đồng hồ.
Nhân lúc ấy, đội chuyển nhà nhanh chóng bê hết đồ đạc của họ ra ngoài.
Một đống thùng to xếp hàng dài ngoài hành lang.
Ngay trước mặt họ, tôi đổi mật mã cửa, đồng thời yêu cầu quản lý khu nhà xoá luôn nhận diện gương mặt của hai người khỏi hệ thống.
Lúc bị cảnh sát đưa đi, ánh mắt của bố mẹ Cao Lâm nhìn tôi tối sầm như muốn giết người.
Tôi vẫy tay chào họ, cười tươi như hoa.
Ký sinh trùng khó trị à?
Vậy tôi đổ thêm muối rồi đốt luôn tổ chúng!
8
Chưa được yên ổn mấy hôm, tin xấu về tôi đã leo thẳng lên top 3 tìm kiếm nóng.
Cao Lâm dắt theo Cao Viễn Xuyên bắt đầu livestream, định dùng dư luận trên mạng để đè chết tôi.
Trong livestream, hắn ăn mặc chỉn chu, còn bật cả filter làm mặt thon gọn.
Cao Viễn Xuyên đứng bên làm nền, mắt sưng đỏ như bị pháo bắn vào.
Nhắc tới tôi, Cao Lâm giả bộ tắt livestream một lúc rồi quay lại với đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Mẹ của Tiểu Xuyên và tôi đã kết hôn hơn chục năm, tôi yêu cô ấy lắm. Ngày thường tôi chẳng để cô ấy phải rửa bát nấu cơm. Lúc cô ấy mang thai vẫn kiên trì theo đuổi sự nghiệp, tôi cũng không cản trở.”
“Thậm chí…” — hắn nấc một cái — “Thậm chí để con lại cho tôi suốt 13 năm, tôi cũng không oán trách.”
“Các bạn đừng công kích mẹ Tiểu Xuyên nữa, tôi sẽ buồn. Cũng đừng hỏi mẹ Tiểu Xuyên là ai, tôi chỉ đang tìm một nơi trút tâm sự mà thôi.”
Cao Lâm tuy không nói tên tôi, nhưng hắn cố tình để lộ nghề nghiệp, ngoại hình, cả những nghệ sĩ tôi từng dẫn dắt.
Dân mạng nhanh chóng lật ra tài khoản cá nhân của tôi, ào vào Weibo chửi tới tấp.
“Loại như bà cũng xứng làm mẹ à? Bỏ mặc con 13 năm, quay về chăm nó được ba tháng đã chịu không nổi?”
“Ly hôn mà không thèm nghĩ tới con cái, xem livestream mà thằng nhỏ khóc tội chưa kìa.”
“Con đàn bà khốn nạn, đối xử với chồng con như vậy, ra đường bị xe đâm chết cho rồi.”
“Trình Diễm không xứng làm mẹ” và “Cha con họ Cao bị oan” cùng lúc leo lên hot search.
Chiều hôm đó, đoạn video tôi đến thu nhà bị cắt ghép rồi tung lên mạng.
Trong clip, bố mẹ Cao Lâm mặc đồ giản dị, gương mặt khắc khổ, bị tôi ép phải quỳ lạy rơi nước mắt.
Tôi xem những clip cắt ghép rác rưởi từ mấy tài khoản câu view, không nhịn được bật cười khẩy.
Bảo sao hôm đó thu nhà, vừa gặp đã thấy hai ông bà già đó lạy tới lạy lui — thì ra là bẫy từ trước.
Mạng xã hội nổ tung.
Hot search xuất hiện 4-5 cái thẻ gán tội cho tôi, như “Trình Diễm ỷ thế hiếp người”, “ép người già quỳ lạy”…
Tôi không muốn dây vào cái màn chó cắn chó với Cao Lâm, chỉ lên Weibo gõ đúng một câu: “Ai đang thao túng dư luận?”
9
Trên mạng hỗn loạn như vỡ chợ.
Một loạt nghệ sĩ tôi từng dìu dắt đồng loạt chia sẻ bài của tôi, lên tiếng bênh vực.
Thậm chí có vài người tính nóng còn cãi nhau tay đôi với dân mạng.
Thông báo trên Weibo của tôi cứ vài phút lại có thông báo mới.
Tài khoản aaa Studio do Tống Điềm Điềm quản lý đăng: “Cứ chờ đấy, chị Diễm đang thu thập chứng cứ, vu khống là phải ra toà đấy.”
Phó Dã thì đăng một dòng khó hiểu: “Cút. Ai thắng ai thua còn chưa biết được.”
Tài khoản chính thức của khu Lan Phong cũng tung đoạn video gốc dài tận hai tiếng, không cắt ghép một giây nào.
Nhiều dân mạng tag luôn sở công an thành phố Kinh, chửi bới ầm ĩ, bảo chỉ biết bênh kẻ có tiền.
Bị ép quá, sở công an phải ra thông báo: “Ngày 9 tháng 12 năm 2034, chúng tôi nhận được báo cáo có người xâm nhập trái phép, trộm cắp tài sản. Sau khi điều tra, người báo là Trịnh nào đó và Cao nào đó đã cưỡng chiếm tài sản của cô Trình. Hành vi cấu thành tội xâm phạm chỗ ở. Hiện tại, cơ quan chức năng đã tiến hành xử lý theo quy định pháp luật.”
Thông báo và video vừa lên, những thẻ tìm kiếm bôi nhọ tôi liền lặn mất tăm.
Nhưng vẫn còn người mắng tôi không xứng làm mẹ.
Còn Cao Lâm thì đã bắt đầu livestream bán hàng kiếm tiền.
Tôi không buồn tranh cãi nữa, cứ yên ổn sống cho mình.
Vài ngày nữa tôi đi làm lại rồi, có đâu ra kỳ nghỉ thư thả thế này nữa mà phí vào mấy trò hề đó.