Không Phải Người Già Nào Cũng Đánh Kinh - Chương 1
1
Tin nhắn vừa gửi đi, nhóm chat vốn còn sôi nổi lập tức im lặng như tờ.
Tôi ném miếng bưởi đang ăn dở lên bàn trà, rảnh tay rồi thì lật xem lại mấy tin nhắn trước.
Thằng con mặt đỏ gay, đứng một bên luống cuống không biết làm gì.
Thấy tôi trượt tay lướt lên, nó liền nhào tới muốn giật lại điện thoại.
“Mẹ! Mẹ đang xâm phạm quyền riêng tư của con, mẹ hoàn toàn không tôn trọng con!”
Nó vừa gào lên, vừa thò tay ra giật.
Tôi vớ lấy vỏ bưởi quăng thẳng vào mặt nó, rồi nhanh tay cầm điện thoại chạy vào phòng, khóa trái cửa lại.
Tiếng đập cửa ầm ầm sau lưng, tôi ngồi xuống, đọc hết tất cả tin nhắn trong nhóm chat.
2
Trong nhóm chỉ có bốn người: mẹ chồng, bố chồng, chồng tôi và con trai — tuyệt nhiên không có tôi.
Nực cười là cái nhóm ấy lại có tên “Gia đình yêu thương”.
Mười tiếng trước, chồng gửi ảnh tôi đang ngủ vào nhóm.
Hai mốt tiếng trước, con trai đăng ảnh tôi đang ăn tối.
Cái nhóm mới lập hơn hai tháng mà đã có 532 tấm hình chụp lén tôi — lúc ăn, lúc ngủ, lúc xem tivi, chơi game, đi dạo.
Mỗi tấm ảnh phía dưới đều là những lời chửi rủa cay độc.
“Vợ mày sao mà lười chảy thây thế?”
“Ngày nào cũng chỉ biết ăn, chẳng thấy bỏ một đồng nào ra lo cho nhà.”
“Tao đã bảo mày đừng có cưới nó! Giờ thì hay rồi, mất toi tám chục triệu tiền cưới, chẳng vớt vát được gì!”
Đang lướt xem, màn hình đột ngột hiện lên một cuộc gọi video — là mẹ chồng.
Tôi nhếch mép cười lạnh, bấm từ chối không chút do dự.
Ba giây sau, bà ta gọi lại ngay.
Tôi nghĩ một lát, quyết định nghe thử xem bà ta lại bày trò gì.
Không ngờ vừa kết nối, bên kia liền xối xả một tràng tiếng địa phương chói tai, đứt quãng kèm theo tiếng micro rít lên.
Tôi cau mày khó chịu, đưa điện thoại ra xa rồi cúp máy.
Lần nữa bà ta lại gọi, tôi nghe thấy vẫn là cái giọng địa phương kia, dứt khoát tắt máy.
Sau vài lần, cuối cùng mẹ chồng cũng chịu đổi sang tiếng phổ thông.
“Trình Diễm, rốt cuộc mày muốn gì?! Mày nói tới thu nhà là có ý gì?!”
Bố chồng đứng cạnh cũng chen vào: “Đúng đấy! Cái nhà này chúng tao đang ở ngon lành, sao mày lại đòi thu? Mày là con dâu nhà này, nhà của mày cũng là của con trai tao, mày lấy quyền gì mà thu?!”
Tôi bật cười lạnh: “Nói nhiều vô ích, tối nay biến khỏi đó cho tôi. Ngày mai mà tôi còn thấy bóng dáng mấy người, tôi báo công an bắt vì tội chiếm dụng tài sản.”
Vừa dứt lời, mẹ chồng lập tức trợn đôi mắt xếch, nhìn tôi hằm hằm.
Bố chồng đứng sau, chẳng khác gì tấm nền mờ.
Một ông một bà, trông chẳng khác gì hai con ma tới đòi mạng.
Thằng con vẫn còn đập cửa rầm rầm, tiếng gào thét chói tai cứ như trong nhà tôi vừa giết lợn.
Nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của đứa cháu cưng, mẹ chồng gào lên tức tối: “Mày đang làm gì vậy hả?! Mày có phải mẹ người ta không?! Bỏ mặc con khóc ngoài cửa! Tao nói rồi, mày đúng là loại đàn bà mất dạy! Đợi tao tới đó, xem tao xử mày thế nào!”
Tôi lạnh lùng tắt video.
Xử tôi?
Bọn họ thật sự nghĩ mình là vua chúa chắc?
3
Tôi mở cửa phòng, nhanh tay lùi lại một bước, tránh bị thằng nhóc vô ơn kia đâm sầm vào.
Nó im bặt, hai tay siết chặt, đứng một bên trừng mắt nhìn tôi.
Tôi tiện tay quăng điện thoại của nó đi, rồi bước ra phòng khách, tiếp tục ăn nốt miếng bưởi còn dở.
Bưởi ngọt và mọng nước, là bố mẹ tôi nhờ người quen trong vườn trái cây chọn kỹ mới gửi đến.
Vừa nhận được, họ liền xách tới cho tôi, tiện thể mang theo một đống đồ tôi thích.
Tấm lòng yêu thương con gái của họ, lại bị chụp mũ là tôi ăn chực.
Bỗng một tiếng “rầm” vang lên khiến tôi giật bắn người.
Quay đầu lại, thấy cửa phòng thằng con đóng chặt.
Nó rõ ràng là đang giận, muốn tôi phải hạ mình xuống xin lỗi, dỗ dành nó.
Trước đây tôi có thể làm vậy, nhưng bây giờ thì không đời nào.
Trời bắt đầu sẩm tối.
Tôi mở app đặt đồ ăn, chọn món gà rán yêu thích và đặt đơn.
Do tính chất công việc trước kia, tôi không giỏi nấu nướng, thường phải đặt đồ ăn ngoài.
Sau khi sống chung với Cao Lâm, đa phần là anh ta nấu ăn, rửa bát.
Với suy nghĩ đã là vợ chồng thì phải cùng nhau vun vén, tôi cũng dần học cách rửa bát, dọn dẹp.
Gà rán giao tới, tôi mở hộp, bày ra bàn chuẩn bị chụp vài tấm gửi cho nhỏ bạn thân xem.
Quay đầu lại thì thằng con không biết chui ra từ lúc nào, giơ tay định với lấy miếng gà trên bàn.
Tôi lập tức hất tay nó ra, lạnh giọng: “Mày làm gì đấy?”
Nó bị nét mặt tôi doạ cho sững người, xìu xuống hai giây rồi lại ngẩng đầu cãi ngang: “Ăn cơm chứ gì nữa.”
“Tôi dùng tiền của mình mua, tại sao phải cho mày ăn? Chuyện trưa nay, mày đã nói được một câu xin lỗi chưa?”
“Tôi là con mẹ, mẹ không cho tôi ăn? Tất cả của mẹ đều phải là của tôi! Bố tôi ngày nào cũng vất vả đi làm kiếm tiền, mẹ ở nhà chỉ biết ăn với chơi, đã vậy lại còn không cho tôi tiêu tiền? Tôi đâu có nói sai, mẹ chẳng phải chỉ ăn bám ở nhà thôi à, sao tôi phải xin lỗi?”
Một tràng lý lẽ sai lệch khiến tôi chết lặng.
Cái gì mà tất cả của tôi đều phải là của nó?
Cái gì mà tôi ở nhà ăn chơi?
Tôi cố nén cơn giận: “Cao Viễn Xuyên, mày đi du lịch, tham gia trại hè, học thêm, mua điện thoại, mua máy tính, mua xe đạp — món nào không phải tiền của tao bỏ ra? Nếu mày nói tao ăn bám, vậy lấy sổ ra, liệt kê từng khoản tiền tao tiêu từ bố mày xem. Để xem rốt cuộc là tao ăn bám, hay mày với bố mày cả lũ ăn bám tôi!”
Chồng tôi, Cao Lâm, làm ở một tòa soạn báo sắp sập, mười năm vẫn chỉ là biên tập viên quèn.
Với mức lương đó, chẳng thể nào nuôi nổi cuộc sống xa hoa của Cao Viễn Xuyên, càng đừng nói tới chuyện mua được căn hộ hai trăm mét vuông giữa thủ đô đắt đỏ.
Chắc vì giọng tôi quá nghiêm túc, Cao Viễn Xuyên bĩu môi, lầm bầm ngồi phịch xuống ghế, mở tivi lên xem.
Tôi biết, nó đang đợi bố nó về, để hai bố con cùng nhau “giáo huấn” tôi một trận.
Bao năm bị ông bà nội nhồi nhét tư tưởng trọng nam khinh nữ, trong đầu nó đã hằn sâu suy nghĩ: mẹ không phải người, chỉ là công cụ để hy sinh.
4
Ting — điện thoại tôi reo lên.
Là tin nhắn của bạn thân, Mạnh Tâm Dao, rủ tôi ra ngoài xả hơi.
Không cần nghĩ, tôi lập tức nhắn lại đồng ý.
Trước khi đi, tôi xách theo nốt phần bưởi và gà rán còn thừa.
“Mẹ cầm đi hết rồi, con ăn gì?”
Tôi đóng sầm cửa lại, để lại một câu: “Bảo bố mày mua cho mày.”
Trên đỉnh đồi, sao sáng đầy trời.
Mạnh Tâm Dao bịt khẩu trang, đeo kính râm kín mít đứng đợi tôi.
Cô ấy là ngôi sao hàng đầu của giới giải trí hiện giờ.
Còn tôi, trước khi nghỉ việc, từng là quản lý của cô ấy suốt mười sáu năm — từ lúc chưa ai biết đến cho tới đỉnh cao hôm nay.
Tôi và gia đình luôn ít có thời gian bên nhau, nhưng hễ rảnh là tôi dành hết cho con trai.
Ba tháng trước, Cao Viễn Xuyên nổi đóa ở nhà, trách tôi không giặt đồ, không nấu cơm, không dành thời gian cho nó.
Thêm sức ép từ bố mẹ chồng, sự im lặng của Cao Lâm, tôi chần chừ mãi rồi cuối cùng cũng nghỉ việc, dù lòng chẳng muốn chút nào.
Dù tiếc, Tâm Dao vẫn luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi.
“Diễm Diễm!” — cô ấy chạy lại, vỗ mạnh lên vai tôi một cái, cười tít mắt — “Lại thất thần rồi hả?”
“Tao nghỉ việc… có ngu quá không?”
Tôi mấp máy môi, nghẹn ngào bật ra câu hỏi ấy.
Tâm Dao lặng đi một lúc rồi hỏi: “Cao Lâm bắt nạt mày à?”
Sự bình tĩnh giả vờ cả buổi chiều bị một câu nói của bạn thân phá vỡ.
Mũi tôi cay xè, vội vàng gật đầu, cố nói gì đó nhưng không thể thốt nổi một câu trọn vẹn, chỉ biết gục đầu vào ngực cô ấy mà khóc nấc lên.
Rõ ràng là họ ép tôi nghỉ việc bằng cái mác “người mẹ”, Thế mà còn nỡ buông lời tàn nhẫn với tôi như vậy.
5
Hồi còn trong bụng, Cao Viễn Xuyên ngoan ngoãn, yên tĩnh vô cùng.
Suốt thai kỳ, tôi chẳng phải chịu khổ mấy, ngay cả bác sĩ siêu âm 4D cũng khen thằng bé ngoan và đẹp.
Vậy mà đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi — lúc tôi ngoài kia cày cuốc kiếm tiền sống chết, thì Cao Lâm với bố mẹ anh ta đã dạy con tôi thành ra cái dạng gì thế này.
Mạnh Tâm Dao thở dài, hỏi câu khiến tôi giằng xé nhất: “Mày định ly hôn à?”
Tôi im lặng vài giây, ôm đầu ngồi thụp xuống đất.
Ý nghĩ ly hôn đã nảy mầm trong lòng tôi ngay từ khoảnh khắc Cao Lâm ép tôi nghỉ việc.
Nhưng vì con mới 13 tuổi, tôi cứ nhồi nhét cái ý nghĩ đó xuống đáy tim.
Làm mẹ mà, lúc nào cũng tự dối mình bằng mấy cái lớp kính màu hồng, hy vọng ngày mai con mình sẽ thay đổi.
Biết đâu… tôi có thể dạy lại được Cao Viễn Xuyên?
Tôi định mở miệng trả lời thì điện thoại trong túi rung lên — là Cao Lâm.
“Em đang ở đâu đấy? Tiểu Xuyên khóc suốt cả chiều nay, anh đi làm về thì thấy nó khóc đến khản cả giọng! Mẹ con có giận nhau cũng không nên kéo dài qua đêm, dù nó có sai thì em cũng không thể đối xử như vậy với con được! Hơn nữa, chẳng phải nó nói đúng à? Còn mẹ anh nữa, bà vất vả nuôi anh lớn, em nói chuyện đòi lại nhà là có ý gì? Hai vợ chồng là một, con dâu cho bố mẹ chồng ở nhờ nhà cũng là rộng lượng, ra ngoài ai chẳng khen em hiền dâu thảo.”
“Thôi được rồi, em về nấu cơm nhanh lên, đừng giận dỗi nữa. Mấy giờ rồi, anh đi làm mệt chết, về còn không có nổi bữa cơm nóng!”
Bên kia điện thoại là giọng điệu chất vấn không ngừng, xen lẫn tiếng thằng con khóc vờ vịt.
Khóc cả chiều cơ đấy.
Không có cơm ăn cơ đấy.
Tôi tức quá bật cười, lạnh giọng đáp: “Trước khi tôi bước chân vào nhà anh, chẳng lẽ anh sống bằng gió sao?”
“Anh nói có mấy câu, em làm quá lên rồi đấy! Thôi được rồi được rồi, đều là lỗi của anh, em về đi.”
Cao Lâm nhận sai lấy lệ, cứ như thể tôi mới là người vô lý.
Mười mấy năm hôn nhân, tôi ghét nhất chính là cái kiểu nhận lỗi trơ tráo như vậy.
Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, tôi buột miệng: “Ly hôn đi.”
Nói xong, tôi hít một hơi sâu, dốc hết những gì muốn nói: “Hồi đó đối tượng xem mắt nhiều như vậy, anh nghĩ tôi chọn anh vì cái gì? Vì anh nói sẽ tôn trọng công việc của tôi, sẽ không ép tôi nghỉ. Không thì anh tưởng mình là ai mà tôi phải đâm đầu theo anh? Việc nghỉ là anh ép, tôi vì con trai mà đồng ý, tôi không oán. Nhưng mẹ nó chứ anh là cái thá gì, ăn của tôi, mặc của tôi, ở nhà tôi, mà còn dám đứng sau lưng chửi tôi? Tôi cho anh mặt mũi à?”
Cao Lâm nghẹn họng bên kia, ấp úng mãi chỉ thốt ra được mấy tiếng “em, em, em…”
“Tôi cái gì? Mai ba giờ chiều, cầm sổ hộ khẩu ra trước cổng cơ quan hộ tịch đợi tôi. Anh mà không tới, khỏi nói đến bố mẹ anh, chính anh cũng xách đồ cút khỏi nhà tôi luôn.”
Tôi mắng đã miệng rồi cúp máy thẳng tay, chẳng buồn nghe hắn đáp.
Còn chuyện để nhà lại cho hắn?
Nằm mơ!