Không Nạp Thiếp - Chương 4
12
Sau khi phụ thân đồng ý gả ta cho Thôi Tầm, ta liền vui mừng chờ ngày xuất giá.
Các tiểu thư khuê các khác đều nói ta chỉ biết múa đao lăn lộn, chẳng có chút dịu dàng đoan trang nào, sớm muộn gì cũng bị phu quân chán ghét.
Nhớ đến nụ cười ôn hòa của Thôi Tầm, ta bỗng chột dạ.
Vậy nên, ta nài nỉ tỷ tỷ dạy ta nữ công và lễ nghi.
Tỷ tỷ hỏi ta đến ba lần:
“Muội thực sự muốn học sao?”
Ta cắn răng, kiên định gật đầu.
Thế là ta gắng sức học suốt ba tháng, đem lễ nghi và nữ công thêu thùa rèn luyện thuần thục.
Ngón tay bị kim đâm không biết bao nhiêu lần.
Nhưng ta vẫn kiên trì đến cùng.
Bây giờ nghĩ lại, bản thân khi đó thật quá ngốc.
Ngay cả chính mình cũng không yêu thương, thì chỉ có thể trách bản thân chuốc lấy khổ đau.
Mấy năm sau khi thành thân, Thôi Tầm quả thực đối xử với ta rất tốt.
Nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc của dối trá.
Hóa ra, từ trước đến nay ta đã quá lý tưởng hóa hắn.
Có lẽ hắn vốn dĩ vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi.
13
Từ hôm đó, Thôi Tầm lạnh nhạt với ta suốt bảy, tám ngày.
Hắn quang minh chính đại đón Tô Dung cùng đứa con của nàng ta vào phủ.
Tô Dung vô cùng biết điều, đối với Thôi Tầm thì sự việc gì cũng đích thân hầu hạ.
Nhưng ta không vội.
Chỉ là, Thôi Tầm bây giờ làm việc mà chẳng chịu suy nghĩ nữa sao?
Sứ thần vẫn chưa rời kinh, vậy mà hắn lại dám ngang nhiên làm chuyện này.
Tin tức về Tô Dung cùng đứa trẻ cuối cùng cũng truyền đến tai Hoàng thượng.
Sứ thần còn chưa đi, vậy mà một quan viên của Lễ Bộ lại xảy ra chuyện như thế trong nhà, Hoàng thượng tất nhiên không thể giữ được thể diện.
Người lập tức phái nội quan đến phủ hỏi chuyện.
Thôi Tầm đích thân đến mời ta ra ngoài, xem ra mấy ngày nay thương thế của hắn đã gần như khỏi hẳn.
Dáng đi không còn khập khiễng như trước nữa, chắc hẳn là nhờ Tô Dung hầu hạ chu đáo rồi.
Vừa thấy ta, hắn còn tưởng rằng ta sẽ tức giận với hắn, kiên quyết đòi hòa ly.
Bởi vậy, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Nhưng ta lại khiến hắn bất ngờ.
Khi nội quan đại nhân đến, ta cư xử đúng mực, đoan trang, như thể chưa từng có những chuyện ô uế kia xảy ra.
Chỉ là, người tinh tường vẫn có thể nhìn ra sự bất đắc dĩ ẩn trong dáng vẻ của ta, huống hồ gì là nội quan bên cạnh Hoàng thượng.
Thôi Tầm thấy ta ngoan ngoãn, chỉ cho rằng ta đã chấp nhận mọi chuyện, thái độ lập tức dịu xuống.
Hắn nhẹ giọng dỗ dành:
“Uyển Hề, thế này mới đúng. Nàng cứ yên tâm, Tô Dung sẽ không thể lay động địa vị của nàng. Nàng mãi mãi là chính thê của ta.”
Dứt lời, hắn còn định đưa tay nắm lấy ta.
Ta nhìn thoáng qua nội quan, cuối cùng vẫn không thể nén được cảm giác ghê tởm trong lòng, khéo léo tránh đi.
Ta mỉm cười với nội quan, giữ lại thể diện cho Thôi Tầm, khiến hắn không thể nói gì thêm.
Chúng ta cung kính tiễn nội quan rời đi.
Thôi Tầm cứ ngỡ mọi chuyện đã êm đẹp.
Nhưng hắn không biết rằng, vị nội quan mà Hoàng thượng phái tới kia, năm xưa từng nhận đại ân của A tỷ ta, luôn muốn tìm cơ hội báo đáp nàng.
Đến tối, ta liền nhận được thư từ ám vệ, trong thư viết rõ Hoàng thượng đang nổi trận lôi đình.
Ta biết ngài đang tức giận vì điều gì.
Khi xưa, phụ hoàng và mẫu hậu của Hoàng thượng từng là đôi phu thê ân ái được người người ca tụng.
Thế nhưng, dù như vậy, Thái thượng hoàng vẫn đưa một nữ tử từ dân gian vào cung, nói rằng đó là tri kỷ cả đời của ngài, rồi nhẫn tâm vứt bỏ mẫu tử Hoàng thượng trong bức tường cung lạnh lẽo.
Từ đó trở đi, Hoàng thượng vô cùng căm ghét ngoại thất.
Đây vốn là chuyện thâm cung bí sử, nếu không nhờ ám vệ mà phụ thân để lại, ta cũng không thể biết được.
Thế nên, Thôi Tầm à, lần này ngươi đã đâm thẳng vào họng súng của bệ hạ rồi.
14
Sau khi nội quan rời đi, Thôi Tầm dần trở nên ngang ngược hơn.
Tô Dung cũng là kẻ biết nhẫn nhịn.
Từ khi nàng ta vào phủ, ta chưa từng chủ động tìm đến, mà nàng ta cũng chưa một lần đến gặp ta.
Ta cũng chẳng bận tâm, cứ thế mà hưởng thụ sự nhàn nhã này.
Ba ngày sau, thánh thượng mở yến tiệc tiễn đưa sứ thần ngoại bang.
Vì lần trước đã chọc giận long nhan, lần này Thôi Tầm không còn được giao trách nhiệm tiếp đón, chỉ là một trong những quan viên tham dự.
Có lẽ đã rút được bài học từ lần trước, hắn lần này ngoan ngoãn ngồi đúng vị trí, không gây ra điều gì sơ suất.
Thánh thượng vô cùng hài lòng với bữa tiệc lần này.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi.
Ta ngồi bên cạnh Thôi Tầm, khẽ nhìn về phía trên, nơi tỷ tỷ ta đang ngồi, mỉm cười đầy ẩn ý.
Gần đến cuối yến tiệc, thánh thượng đặc biệt sắp xếp một tiết mục để biểu diễn uy phong của Đại Hạ trước mặt sứ thần.
Ngài đã cho người chuẩn bị một màn pháo hoa rực rỡ trong ngự hoa viên.
Mọi người nối đuôi nhau bước đến ngự hoa viên, nào ngờ vừa đến nơi, liền nghe thấy những âm thanh nam nữ kỳ lạ truyền ra từ phía sau giả sơn.
Cả đám quan viên lẫn sứ thần đều lúng túng, không ai dám lên tiếng.
Sắc mặt thánh thượng tối sầm lại, trông đáng sợ vô cùng.
Ngài liền phất tay, ra lệnh cho nội quan thân cận bên cạnh đi xem rốt cuộc là ai to gan đến vậy.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng thét chói tai vang lên, theo sau đó là cảnh tượng khiến tất cả đều sững sờ.
Hai bóng người bị lôi ra từ phía sau giả sơn.
Nữ tử chỉ khoác vội một chiếc áo ngoài, còn tấm yếm đào vẫn còn vắt trên cổ nam nhân bên cạnh.
Cảnh tượng quả thực vô cùng nhơ nhuốc.
Nhìn kỹ lại, tất cả đều ngây người—
Nữ nhân kia không ai khác chính là Tô Dung, ngoại thất mà Thôi Tầm nuôi bên ngoài!
Còn nam nhân đứng bên cạnh nàng ta…
Trên người hắn mặc y phục của sứ thần ngoại bang!
Ánh mắt Thôi Tầm đỏ rực như máu.
Nhìn nữ nhân của mình cùng kẻ ngoại quốc gian díu ngay trước mặt bá quan văn võ, bị bắt gặp ngay trong hoàng cung, hắn tức đến run rẩy, nhưng lại không dám nói một lời.
Nữ nhân hắn nâng niu che chở bấy lâu, giờ lại cùng sứ thần dây dưa bất chính.
Chuyện này, e rằng không đơn giản chút nào.
15
Thánh thượng nổi trận lôi đình, nhưng chuyện này liên quan đến hai nước, không thể tùy tiện xử trí.
Người đành hạ lệnh áp giải Tô Dung vào thiên lao, còn nam nhân kia bị đưa đi giam giữ cẩn mật.
Còn về phần Thôi Tầm, trong mắt người khác, hắn đã hoàn toàn mất sạch thể diện.
Hắn cúi thấp đầu, ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Nhưng hồi lâu sau, có lẽ hắn không thể nuốt trôi cơn tức trong lòng, liền quỳ thẳng xuống, lớn tiếng thỉnh cầu:
“Bệ hạ, xin lập tức xử trảm đôi gian phu dâm phụ này!”
Lời này vừa dứt, Tô Dung vốn đã bị áp giải đi liền lập tức trở mặt.
“Hay cho một kẻ bạc tình bạc nghĩa như ngươi, Thôi Tầm!”
“Ngươi đã vô tình trước, đừng trách ta vô nghĩa!”
Nàng ta bỗng nhiên lao đến trước thánh thượng, liên tục dập đầu.
“Hoàng thượng, tiện dân có chuyện muốn cáo giác—Thôi Tầm, hắn thông đồng với địch, phản bội Đại Hạ!”
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người trong điện đều kinh hãi.
Thông đồng với địch phản quốc không phải là tội nhỏ, mà là tội chém đầu cả nhà!
Huống chi, Thôi Tầm lại là Lễ bộ Thị lang, chức trách vốn phải là trung quân ái quốc.
Thôi Tầm lập tức hoảng loạn, lao đến đá văng Tô Dung ra, lớn tiếng quát:
“Tiện nhân, đừng có ngậm máu phun người!”
Nhưng thánh thượng nào dễ bị lừa gạt như vậy.
Người chỉ khẽ liếc mắt ra hiệu, lập tức có thị vệ lao tới kéo Thôi Tầm ra xa, để Tô Dung tiếp tục nói.
Lúc này, nàng ta dứt khoát liều lĩnh, cười lạnh:
“Bệ hạ, tiện dân có tội, nhưng Thôi Tầm cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp!”
“Hắn đã nhận kim ngân của sứ thần ngoại bang, dự định đánh cắp Lễ Nhạc Đại Điển mới được biên soạn của Đại Hạ, bán cho đối phương.”
“Chuyện này liên quan đến quốc vận của triều đình, mong bệ hạ nghiêm trị!”
Lời Tô Dung nói có thật có giả, nhưng thánh thượng tự nhiên sẽ có cách điều tra.
Chỉ là, bất luận nàng ta nói đúng hay sai, Thôi Tầm cũng khó mà thoát tội.
Lúc này, hắn thậm chí còn không có thời gian để nghĩ vì sao Tô Dung lại xuất hiện trong ngự hoa viên.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hắn không kịp trở tay.