Không Nạp Thiếp - Chương 1
01.
Ngày phát hiện phu quân có con riêng, ta vẫn còn đang tỉ mỉ khâu từng mũi kim cho chiếc bao đầu gối của hắn.
Chỉ vì hôm trước, hắn vô tình than rằng mỗi ngày thượng triều quỳ bái, đầu gối cứng ngắc, đau nhức không chịu nổi.
Ta liền cầm kim chỉ, tự tay khâu cho hắn một đôi đệm đầu gối thật dày.
Dưới ánh nến lờ mờ, hắn từ phía sau ôm ta vào lòng, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, đôi mắt ửng đỏ:
“Uyển Hề, nàng vất vả rồi. Có thê tử như nàng, ta còn mong cầu gì hơn?”
Ánh nến chập chờn hắt lên gương mặt hắn, nét chân thành ấy không hề giống như giả dối.
Năm đó cầu hôn ta, hắn từng quỳ dưới đất, hướng thiên địa thề rằng:
“Ta, Thôi Tầm, cả đời này ngoài Uyển Hề ra, quyết không nạp thiếp. Nếu trái lời, ắt sẽ chết không yên!”
Nhưng nam nhân thề thốt năm xưa, rốt cuộc vẫn phản bội ta.
Phản bội cả chính lời thề của hắn.
Một đời chỉ động lòng với một người, có thực sự khó đến vậy sao?
Ta không thể ngăn mình nhớ lại chuyện hôm nay.
Sáng nay, hắn vội vàng ra cửa đến mức quên cả triều hốt.
Ta vốn định sai tiểu tư đưa đến cho hắn, nhưng hôm nay là tròn ba năm ngày thành thân, bỗng dưng ta lại nảy ra chút hứng thú.
Vì vậy, ta tự mình đội đấu lạp, dắt ngựa đuổi theo.
Chẳng ngờ, ta trơ mắt nhìn hắn đi thẳng ra khỏi thành.
Hắn không phải nên vào cung thượng triều sao?
Tim ta khẽ chệch một nhịp, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Không chút do dự, ta lập tức ghìm cương ngựa theo sau, giữ khoảng cách nhất định.
Hắn đánh xe ngựa đến một viện lạc phong cảnh hữu tình.
Dù nằm ở ngoài thành, nhưng nơi này được xây dựng tinh tế, bố cục hài hòa, rõ ràng là chốn ở của người có thân phận.
Hắn xuống xe, không thèm gõ cửa, cứ thế đi thẳng vào trong.
Lòng ta siết chặt, rón rén buộc ngựa dưới gốc cây gần đó, nhẹ nhàng bước tới.
Chưa kịp đến gần, trong viện đã truyền ra một giọng trẻ con trong veo:
“Cha ơi, mẹ ơi, mau đuổi theo con đi!”
Chỉ trong thoáng chốc, ta cảm giác cả thế giới như đảo lộn.
Nhưng ta vẫn cố chấp giữ lại một tia hy vọng cuối cùng, biết đâu hắn chỉ đến thăm nhà bằng hữu?
Song, ngay giây sau, một giọng nói quen thuộc vang lên, hoàn toàn dập tắt chút hy vọng mong manh còn sót lại trong ta.
“Ngọc Nhi ngoan, cha mệt rồi, chúng ta đổi trò khác được không?”
“Hôm nay là sinh thần của Ngọc Nhi, cha sẽ ở bên con cả ngày, được không?”
Không thể sai được.
Đây rõ ràng là giọng của Thôi Tầm, dù có trăm phương nghìn kế cũng chẳng thể chối cãi.
Ta run rẩy dựa vào khe cửa nhìn vào trong, liền thấy một nữ tử dung mạo thanh tú đứng cạnh hắn, khóe môi mang theo ý cười dịu dàng.
Một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ, an yên hạnh phúc.
Nhìn kỹ lại, ta bỗng nhận ra nữ tử kia không ai khác, chính là cô nhi mà ta từng cứu về từ tay đám ăn mày năm xưa, Tô Dung!
Một cơn ghê tởm mãnh liệt dâng trào trong lòng.
Ta gắng gượng nhịn xuống cảm giác ghê tởm ấy, quay người chạy khỏi đó.
Vừa đến gốc cây buộc ngựa, ta không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.
Thật ghê tởm.
Thôi Tầm vậy mà lại dan díu với Tô Dung, thậm chí còn có con với nàng ta!
Năm đó, ta đi dâng hương ở ngoại thành, tình cờ cứu được một cô nhi suýt bị đám ăn mày hành hạ.
Khi đó, nàng ta ngay cả một cái tên cũng không có.
Tên Tô Dung này, cũng là do chính tay ta đặt cho nàng ta!
Hai người bọn họ vậy mà lại lén lút tư tình tại chốn thanh nhã này.
Thật đúng là ghê tởm!
2
Ta không quay về phủ, mà trực tiếp giục ngựa tiến thẳng vào hoàng cung.
Hiện nay, hoàng hậu chính là tỷ tỷ của ta. Sau khi được nội quan thông báo, ta liền bước vào tẩm điện của tỷ ấy.
Vừa mới tiến vào, giọng nói dịu dàng của tỷ tỷ đã vang lên:
“Thế nào, hôm nay không phải ngày nghỉ của phu quân muội sao? Hôm nay cũng là tròn ba năm thành thân của hai người, không cùng hắn ngắm hoa dưới trăng, lại chạy đến chỗ ta làm gì?”
Ta vốn còn đang thắc mắc vì sao Thôi Tầm lại dám ngang nhiên đến nơi đó, không ngờ hắn đã sớm an bài chu toàn.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười trêu ghẹo của tỷ tỷ, ta không đáp.
Tỷ tỷ thấy ta khác thường, liền cho lui toàn bộ hạ nhân, trong điện lúc này chỉ còn lại ta và tỷ ấy.
Ta chậm rãi từng chữ, kiên định mà cất lời:
“Tỷ tỷ, Thôi Tầm ở bên ngoài đã có con riêng.”
Bàn tay tỷ tỷ khẽ run lên, chén trà suýt nữa rơi khỏi tay. Tỷ ấy kinh ngạc thốt lên:
“Sao có thể?”
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ta, tỷ tỷ lập tức thở dài:
“Mới chỉ ba năm thôi, hắn đã thay lòng đổi dạ. Chẳng trách năm đó phụ thân nhất quyết không đồng ý.”
Ta tiến lên, nhào vào lòng tỷ tỷ.
Tỷ tỷ ôm lấy ta, nhẹ nhàng nói:
“Muội cần tỷ giúp gì sao?”
Ta khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định:
“Tỷ tỷ, Thôi Tầm đã thay lòng, vậy hắn không còn là người ta yêu nữa.”
“Không cần làm phiền tỷ, chuyện giữa ta và hắn, ta tự mình giải quyết. Chỉ mong tỷ xem như chưa từng biết chuyện này.”
“Năm đó hắn đã thề, đời này quyết không nạp thiếp, nếu trái lời, ắt sẽ chết không yên.”
“Nếu đã như vậy, vậy thì đến lúc hắn thực hiện lời thề rồi.”
Nghe ta nói xong, tỷ tỷ mới hoàn toàn yên lòng, nở một nụ cười rạng rỡ:
“Cuối cùng, muội của ta đã quay về rồi.”
“Ba năm làm thê tử, muội đã thay đổi rất nhiều. Ngày trước muội hoạt bát hiếu động, bây giờ lại trở nên dịu dàng trầm lặng.”
“Nhưng may thay, muội đã tìm lại chính mình.”
“Yêu người, trước hết phải yêu lấy bản thân. Uyển Hề, cuối cùng muội cũng đã hiểu ra rồi.”
Phải, là chính mình trước, rồi mới yêu người.
3
Chạng vạng, Thôi Tầm mới trở về phủ.
Trên mặt hắn tràn đầy áy náy, dịu giọng nói:
“Uyển Hề, hôm nay trong ty có quá nhiều công vụ bận rộn. Ta đã sai tiểu tư đưa tin cho nàng. Ta không ở đây, nàng có ăn uống đầy đủ không?”
Ta đặt đôi đệm đầu gối trong tay xuống, quay đầu nhìn hắn:
“Hôm nay là ngày gì, phu quân còn nhớ chăng?”
Hắn như đang cố gắng hồi tưởng, rồi bất chợt vỗ trán, vẻ mặt hối lỗi:
“Đáng trách ta, đáng trách ta! Nương tử tốt của ta, hôm nay là kỷ niệm ba năm thành thân của chúng ta, vậy mà ta lại bận đến mức quên mất! Ngày mai ta bù đắp gấp đôi cho Uyển Hề, được không?”
Nhìn hắn kìa, trên người rõ ràng vương mùi phấn son không thuộc về ta, vậy mà trước đây ta chưa từng mảy may hoài nghi.
Cũng chỉ trách ta quá tin tưởng hắn, mới để hắn lừa dối ta đến tận hôm nay.
“Phu quân chắc chắn chứ?”
Ánh mắt hắn khẽ lóe lên vẻ hoang mang, nhưng rồi cắn răng khẳng định:
“Tất nhiên rồi!”
“Hôm nay ta bận quá, không chăm sóc nàng chu đáo, là lỗi của ta. Uyển Hề, tha thứ cho ta một lần, có được không?”
Ta chu môi, ánh mắt ảm đạm mang theo nét hờn dỗi:
“Ta còn tưởng phu quân không còn yêu ta nữa.”
Thôi Tầm lập tức ôm chặt ta vào lòng:
“Sao có thể chứ! Ta tất nhiên là yêu nàng!”
Ta đè nén cơn ghê tởm trong lòng, nhẹ giọng hỏi:
“Phu quân còn nhớ lời thề ngày cầu hôn ta chứ?”
Hắn khẽ cứng người, nhưng vẫn gật đầu:
“Nhớ… tất nhiên là nhớ.”
“Phu quân có dám nói lại một lần nữa không?”
Thôi Tầm thoáng do dự, nhưng rồi vẫn dịu dàng cất giọng:
“Ta, Thôi Tầm, cả đời này ngoài Uyển Hề ra, quyết không nạp thiếp. Nếu trái lời, ắt sẽ chết không yên!”
Hóa ra vẫn còn nhớ đấy.
Chỉ là hắn chưa từng thực hiện mà thôi.
Nhìn dáng vẻ thâm tình của hắn, ta chỉ cảm thấy buồn nôn.
Ta cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, dịu dàng nói:
“Phu quân hôm nay đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Ta còn muốn mau chóng khâu xong đôi đệm đầu gối này cho chàng.”
Thôi Tầm cảm động không thôi, còn ân cần rót cho ta một chén trà, dặn ta nghỉ ngơi sớm, sau đó liền lên giường chìm vào giấc ngủ.
Ta nhìn hắn ngủ say, trong lòng dâng lên một cơn lạnh lẽo.
Hắn đúng là mệt rồi.
Ăn hai bữa cơm, chạy qua chạy lại hai bên, làm sao có thể không mệt?
Thôi Tầm à Thôi Tầm, ta đã cho chàng cơ hội, nhưng chàng lại chẳng biết trân trọng.
Vậy thì… đã đến lúc để chàng thực hiện lời thề rồi.
4
Sáng sớm hôm sau, khi Thôi Tầm tỉnh dậy, liền thấy ta ngủ gục trên bàn.
Bên cạnh là đôi đệm đầu gối chưa khâu xong và cây nến đã cháy cạn.
Hắn cẩn thận bế ta lên giường, nhẹ nhàng cởi giày cho ta, đắp kín chăn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Trước khi đi, hắn còn thấp giọng dặn dò hạ nhân ngoài cửa:
“Phu nhân đã mệt, không ai được phép quấy rầy nàng.”
Ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Nếu không phải hắn giỏi giả vờ, ta thực sự không biết rằng lòng dạ con người lại có thể diễn kịch như vậy.
Không để lộ bất cứ sơ hở nào, ta âm thầm ra lệnh cho nhóm ám vệ mà phụ thân đã ban tặng trước khi ta xuất giá—bọn họ hành sự cực kỳ kín kẽ.
Chẳng bao lâu, toàn bộ chuyện giữa hắn và Tô Dung đều bị điều tra rõ ràng.
Có lẽ phụ thân đã sớm nhìn thấu bản chất của Thôi Tầm.
Năm đó dù đồng ý để ta gả cho hắn, nhưng vẫn để lại cho ta một con đường lui chu toàn nhất—một nhóm ám vệ tận tâm bảo vệ ta.
Phụ thân đã suy nghĩ chu toàn vì ta như vậy, mà giờ đây ta lại chỉ cảm thấy hổ thẹn với ông.
Nhìn những bức thư mà ám vệ trình lên, ta càng nhận ra mình chưa từng thật sự hiểu con người Thôi Tầm.
Hắn và Tô Dung đã bắt đầu tư tình từ khi nào?
Không lâu sau khi ta thành thân với hắn, chưa đầy một năm.
Khi ấy, quan lộ của hắn thuận buồm xuôi gió, không ít kẻ dưới nịnh bợ.
Tô Dung chính là một trong những thứ được người ta dâng lên cho hắn.
Khoảnh khắc gặp lại nàng ta, hắn đã sững sờ.
Hóa ra, hai người bọn họ từng có một lần gặp gỡ.
Chính là vào cái ngày ta cứu Tô Dung khỏi đám ăn mày năm đó.
Ban đầu, hắn định từ chối. Nhưng Tô Dung lại khóc lóc, vẻ mặt yếu đuối đáng thương:
“Xin đại nhân thương xót.”
“Nếu đại nhân không thu nhận, thiếp sẽ bị bán vào thanh lâu mất… Thiếp…”
Lòng hắn liền mềm nhũn.
Hắn giữ nàng ta lại, đưa đến tiểu viện ngoài thành.
Dần dà, Tô Dung dịu dàng ngoan ngoãn, săn sóc tỉ mỉ, khiến hắn vô cùng hưởng thụ. Hai người rốt cuộc khó lòng kiềm chế, lăn vào nhau.
Có lần thứ nhất, tất nhiên sẽ có lần thứ hai.
Lần đầu tiên, có lẽ Thôi Tầm thật sự hối hận.
Hắn cảm thấy mình có lỗi với ta, suốt mười mấy ngày không đến gặp Tô Dung.
Đối chiếu với thời gian, ta liền nhớ lại khoảng thời gian đó—lúc ấy ta và hắn vừa thành thân chưa đầy nửa năm.
Những ngày ấy, hắn đối xử với ta tốt hơn bao giờ hết.
Chuyện lớn như giúp ta xử lý rắc rối trong nội viện chỉ vì thấy ta nhíu mày.
Chuyện nhỏ như khi ta đau bụng vì đến tháng, hắn cũng đích thân sắc thuốc, ân cần dỗ dành ta uống.
Bây giờ nghĩ lại, đó hóa ra chỉ là độc dược bọc trong đường mật.
Hắn phản bội ta, sớm đến như vậy.
Nhìn những gì được viết trong thư, ta càng thấy buồn cười hơn—hóa ra lúc ấy, hắn đã muốn đoạn tuyệt với Tô Dung.
Hắn đưa nàng ta một khoản bạc lớn, đủ để nàng ta an nhàn cả đời.
Nhưng đời vốn không như ý muốn.
Chỉ một lần đó thôi, Tô Dung đã mang thai.
Nàng ta khóc lóc thảm thương, tìm đủ mọi cách để gặp hắn.
Khi biết tin, Thôi Tầm vừa mừng vừa tức.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chọn giữ lại đứa trẻ.
Ngày ta và hắn tròn một năm thành thân, cũng chính là ngày Tô Dung sinh con.
Ta bỗng nhớ lại ngày hôm đó.
Hắn và ta khi ấy đang đứng trong viện, cùng nhau ngắm hồng mai nở rộ.
Nhận được tin từ tiểu tư, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Hắn luống cuống nói trong ty có chuyện gấp, hắn cần đi ngay.
Thì ra, đó chính là sự thật.
Từ sau ngày đó, tiểu viện nơi Tô Dung ở ngày càng xa hoa lộng lẫy.
Còn Thôi Tầm, cứ cách vài ngày lại đến đó ở cùng nàng ta một ngày.
Hai người bọn họ… đâu khác gì phu thê thực sự?
Nhưng Thôi Tầm à, một kẻ phụ bạc chân tình, sao có thể sống yên ổn như vậy được?