Không Kết Hôn - Chương 4
09
Tần Chân hỏi tôi có muốn kết hôn không.
Đương nhiên là không.
Yêu đương có thể điên cuồng, có thể làm loạn, đó là chuyện của tôi. Nhưng kết hôn?
Không đời nào.
Tần Chân có thể là một người yêu vạn người mê, nhưng hắn tuyệt đối không phải một người bạn đời đáng để tôi nắm tay cả đời, thậm chí sau này cũng chưa chắc có thể trở thành một người cha tốt.
Tôi từng thật lòng yêu hắn, bởi vì có một khoảng thời gian, hắn đã tạm thời thay thế gia đình, mang lại cho tôi một chút an ủi.
Nhưng hắn chưa bao giờ có thể trở thành người thân thực sự của tôi.
Điều này, tôi luôn rất rõ ràng.
Thế nên, dù tôi có mê muội đến đâu, có thể vì hắn mà sống chết thế nào đi chăng nữa, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với hắn.
Vậy nên khi hắn hỏi: “Giang Tỉnh, em muốn kết hôn không?”
Tôi không hề do dự:
“Không muốn.”
…
“Nhưng anh muốn.”
Tôi cảm thấy Tần Chân thật sự điên rồi.
Tôi đã từ chối lời cầu hôn lố bịch của hắn, thậm chí còn chọn chia tay, vậy mà hắn vẫn cố chấp chuẩn bị nhẫn cưới, còn rêu rao khắp nơi rằng chúng tôi sắp kết hôn.
Bạn bè hắn đến chúc mừng tôi “đạt được ước nguyện”, tôi chỉ bình tĩnh đáp: “Hiểu lầm rồi, chúng tôi đã chia tay.”
Chúng tôi mỗi người một thái độ, khiến ai cũng bối rối không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc đó, Thẩm Kỳ Nam đứng ra, lạnh nhạt buông một câu:
“Rõ ràng là hai người chưa đạt được thống nhất về chuyện kết hôn. Nhưng chia tay thì đâu cần phải chọn ngày đẹp để ký tên đóng dấu.”
Vậy là chuyện Tần Chân cầu hôn thất bại, thậm chí bị chia tay, cuối cùng cũng được xác thực.
Chiếc nhẫn đắt đỏ kia, đến cuối cùng vẫn không thể đeo lên tay tôi.
Tôi tưởng mọi chuyện đến đây là chấm dứt.
Nhưng ba mẹ tôi lại một lần nữa gọi đến, qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự hớn hở trong giọng nói của họ.
“Giang Tỉnh à, ba mẹ gặp Tiểu Tần rồi, thằng bé ngoan ngoãn, cao ráo, đẹp trai, quan trọng nhất là hiếu thảo. Ba mẹ đều rất hài lòng, chuyện cưới xin của hai đứa, ba mẹ không có ý kiến gì cả.
Hàng xóm láng giềng ai cũng khen, bảo con gái ba mẹ có phúc, tìm được chàng rể tốt thế này.”
Tay tôi run lên, không biết vì sao, chỉ thấy mình cười mãi không ngừng được.
Từ nhỏ đến lớn, tôi làm gì cũng phải cố gắng giành vị trí đầu tiên, nhưng chưa từng có ai thực sự để mắt đến tôi.
Dù tôi đạt được thành tích thế nào, cũng chưa từng có ai công nhận tôi dù chỉ một lần.
Nhưng bây giờ, chỉ vì có Tần Chân, họ lại nói rằng tôi có phúc.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng khiến giọng nói của mình giữ được bình tĩnh:
“Ba, mẹ, con đã chia tay rồi. Con cũng không định kết hôn.
Không quan trọng hai người đã nhận được bao nhiêu lợi ích từ Tần Chân, nhưng chuyện đó không liên quan đến con.
Những gì hai người nhận được, hãy tự chịu trách nhiệm, đừng mong dùng cả quãng đời còn lại của con để đổi lấy.”
Tôi nói xong, ba tôi theo phản xạ muốn mắng tôi.
Nhưng khi sắp mở miệng, ông lại kiềm lại được.
Tôi nghĩ, có lẽ là vì bên cạnh họ có mặt Tần Chân.
Thế nên tôi hơi cao giọng, nói thẳng với hắn:
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Ngay khi tôi sắp cúp máy, giọng nói của Tần Chân chậm rãi vang lên:
“Nhưng tôi đã nói rồi, tôi muốn.”
10
Có lẽ Tần Chân đã đưa cho ba mẹ tôi một khoản “sính lễ” rất lớn.
Khác với mười vạn trước kia, lần này, họ thực sự không thể từ bỏ số tiền đó.
Vì vậy, cuộc sống yên bình của tôi chỉ kéo dài được vài ngày, mẹ tôi lại tìm đến tận cửa.
Bà mang theo đủ loại đặc sản quê nhà, đoán đúng mật khẩu cửa là ngày sinh nhật của tôi, tự nhiên vào nhà rồi nấu một bàn đầy thức ăn.
“Ăn nhiều một chút, Tiểu Tỉnh, toàn là món con thích đấy.”
Mẹ tôi ngồi đối diện bàn ăn, nở nụ cười dịu dàng với tôi.
Tôi cúi đầu nhìn bàn thức ăn trước mặt.
Đúng là toàn những món tôi thích.
Không hiểu vì sao, trong lòng bỗng nhiên chua xót.
Bà nhớ sinh nhật tôi, biết tôi có thói quen lấy ngày sinh làm mật khẩu, biết rõ khẩu vị của tôi, nhớ tôi thích ăn gì.
Giây phút này, bà chẳng khác gì hàng ngàn hàng vạn bà mẹ khác trên thế gian.
“Tiểu Tỉnh à.” Bà gọi tôi như vậy.
“Con là đứa trẻ mẹ mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, từng chút một chứng kiến con từ một cô bé nhỏ xíu lớn lên thành một thiếu nữ.
Con nói xem, người một nhà, làm gì có thù hận nào không thể buông bỏ?”
“Con oán trách ba mẹ, cho rằng ba mẹ không tốt với con, nhưng con tự hỏi lòng mình đi, từ nhỏ đến lớn, dù nhà mình có khó khăn đến đâu, ba mẹ có bao giờ để con đói lấy một bữa, có bao giờ để con lạnh lấy một đêm chưa?
Con nói con muốn học tiếp, ba mẹ không hiểu những chuyện đó, đúng là đã từng ngăn cản con.
Nhưng đó cũng chỉ vì không muốn con lãng phí tuổi thanh xuân.
Dù có sai đi chăng nữa, thì ba mẹ cũng không bao giờ có ý định hại con cả.
Tiểu Tỉnh, tại sao con không thể tha thứ?”
Bà nói từng chữ, giọng trầm xuống đầy nghiêm túc:
“Chúng ta là một gia đình.
Làm cha mẹ, có đôi khi không thể giúp con lựa chọn con đường tốt nhất, nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn con sau này sống tốt hơn.
Hôn nhân lại càng là chuyện cả đời.
Tiểu Tần, ba mẹ đã xem xét rồi, tướng mạo đoan chính, gia thế tốt, con gả cho nó thì cả đời cũng không phải sống nghèo khổ, cũng không cần vất vả như ba mẹ.
Tiểu Tỉnh, tất cả những gì ba mẹ làm, đều là vì con, sao con mãi vẫn không chịu hiểu?”
Tôi cúi đầu nhìn bàn thức ăn đã nguội lạnh, chớp mắt một cái, khóe mắt cay xè.
“Mẹ, mẹ đoán đúng mật khẩu nhà con, nhưng chiếc bánh sinh nhật đầu tiên trong đời con, là năm con tốt nghiệp cấp ba, đi làm kiếm được tiền, tự mình mua cho mình.”
Tôi dừng lại, ngẩng đầu lên, xuyên qua bàn ăn nhìn người đối diện.
“Con vẫn nhớ chiếc bánh đó.
Chỉ bằng lòng bàn tay, vị socola, đắng lắm.
Mẹ à, năm mười tám tuổi, con mới biết hóa ra mình không thích bánh sinh nhật vị socola.”
Mẹ tôi nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng cất giọng đầy khó tin:
“Chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, con định ghi hận cả đời sao?”
Trong mắt bà, đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu tôi còn nhớ, còn nhắc lại, thì đó là điều không tưởng.
Nhưng với tôi, những chuyện “nhỏ” như thế quá nhiều, nhiều đến mức tôi cũng quên đi phần lớn, chỉ nhớ rằng năm mười tám tuổi, tôi lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho chính mình.
Cái bánh đó đắng quá, đắng đến mức tôi ngồi thụp xuống vỉa hè, vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Nhưng cuối cùng, vẫn không chừa lại dù chỉ một miếng.
Tôi tự nói với chính mình:
“Giang Tỉnh, sinh nhật vui vẻ. Từ nay, mày đã là người lớn thực sự rồi.”
…
Lúc mẹ tôi rời đi, tôi nghe thấy bà nói chuyện với người ngoài cửa:
“Tiểu Tần à, ba mẹ thực sự đã cố hết sức, nhưng con bé này, từ nhỏ đã cứng đầu, chưa bao giờ chịu nghe lời chúng tôi.”
Người ngoài cửa không đáp.
Một lát sau, tiếng bước chân dần xa, Tần Chân đứng trước mặt tôi.
“Những chuyện này, không phải do anh sắp xếp.”
Tôi ngước lên nhìn hắn, đôi mắt còn chưa kịp tan đi vết đỏ:
“Tần Chân, vừa rồi anh cũng nghe rồi đấy.
Em là người rất nhớ dai.
Dù là chuyện nhỏ nhặt mười năm trước, em cũng có thể nhớ rõ ràng.
Thế nên, tất cả những gì anh đã làm, em cũng nhớ hết.”
Tần Chân cúi đầu, ánh mắt đỏ hoe chẳng khác gì tôi.
“Hối hận rồi. Nhưng mà, Giang Tỉnh, phải làm sao đây?
Anh hình như… không thể sống thiếu em nữa rồi.”
Tôi múc một thìa canh trứng, đưa lên miệng, không ngon như tôi tưởng tượng.
Thì ra, những gì không thể có được, đều sẽ bị lý trí thêu dệt thành những thứ đẹp đẽ nhất.
Nhưng thực chất, chúng không hề tốt đẹp như tôi đã nghĩ.
Ba mẹ cũng vậy.
Bát canh trứng trước mặt cũng vậy.
Cả tình yêu chung thủy mà Tần Chân hứa hẹn cũng vậy.
“Không có chuyện không thể đâu.”
Tôi đặt bát xuống, giọng điệu bình thản.
“Dù sao trước đây, chúng ta cũng đâu có dính lấy nhau mỗi ngày đúng không?
Tần Chân, từ đầu đến cuối, chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình.
Chưa từng coi nhau là tất cả.”
11
Tôi và Tần Chân đã rất lâu không liên lạc.
Chuyện hắn bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện, tôi cũng chỉ tình cờ nghe được từ ba mẹ hắn.
Hai người họ cúi đầu cầu xin tôi đến thăm hắn, chỉ cần một lần, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua cũng được.
Một tháng không gặp, khi tái ngộ, câu đầu tiên hắn nói với tôi là:
“Giang Tỉnh, hóa ra cảm giác một mình nằm viện là như thế này. Xin lỗi, lúc đó, anh đáng lẽ nên lập tức quay về.”
Tôi đặt bó hoa xuống chiếc tủ cạnh giường bệnh.
“Không cần đâu. Tôi đã nói rồi, chúng ta đều không đến mức phải dựa vào nhau mới có thể sống được.
Hơn nữa, lúc đó tổng giám đốc Thẩm đã đến giúp tôi.
Dù trông anh ấy có vẻ không vui lắm, nhưng vẫn chăm sóc tôi rất chu đáo, còn tận tâm hơn cả y tá.”
Tần Chân nhìn tôi, có lẽ vì bệnh mà sắc mặt hắn trông thật tệ.
Nước mắt hắn cũng không kìm được mà rơi xuống.
“Nhưng, Giang Tỉnh, nếu như anh thực sự không thể sống thiếu em thì sao?”
Tôi bình thản đáp:
“Thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm vì điều đó.”
Khi đến đây, tôi đã mua một bó hoa hồng vàng.
Bó hoa đầu tiên Tần Chân tặng tôi cũng là hoa hồng vàng.
Khi ấy, hắn nói với tôi rằng hoa hồng vàng mang ý nghĩa của tình yêu và tự do.
Lúc đó, tôi chỉ toàn nghĩ về tình yêu, mà quên mất rằng loài hoa ấy còn tượng trưng cho tự do.
Vậy nên, Tần Chân, chúc anh sau này có thể học được cách yêu thật sự.
Cũng chúc tôi, có thể hoàn toàn tự do.
Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi lên người hắn, chói lóa đến mức tôi không nhìn rõ gương mặt hắn nữa.
Vậy nên tôi cũng chẳng muốn nhìn thêm.
Lặng lẽ thu lại ánh mắt, rồi xoay người rời đi.
Thẩm Kỳ Nam đợi tôi bên ngoài.
Hắn nói muốn nói chuyện với tôi một chút.
Hắn bảo giữa chúng tôi có rất nhiều hiểu lầm, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc…
Hôm đó, khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, sắc mặt hắn khó coi không phải vì khó chịu, mà có lẽ là vì xót xa.
Có những cảm xúc, không nhất thiết phải tự mình trải qua mới có thể cảm nhận được.
Hắn nhìn tôi, khẽ cười hỏi:
“Giang Tỉnh, em có muốn nghe quá trình nhiều năm nay anh vất vả ‘đào góc tường’ không?”
Nụ cười của Thẩm Kỳ Nam rất thoải mái, nhưng tôi nghĩ…
Chắc hẳn, đó cũng là một chuyện rất vất vả.
Bởi vì, chờ đợi và hy vọng…
Vốn dĩ đều là những điều khiến con người ta mệt mỏi nhất.
— Hết truyện —
Vãi yêu 6 năm, năm 8 tuổi có người hỏi có cưới không, yêu từ lúc mới tập đi à