Không Kết Hôn - Chương 3
07
Tôi không nhớ mình đã ngồi ở bến xe buýt đó bao lâu.
Thành phố về đêm vẫn rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt chẳng khác gì ban ngày. Có quá nhiều người không thể nghỉ ngơi ở nơi này, đến cả một giấc ngủ ngon cũng trở thành một thứ xa xỉ.
Phần lớn cuộc đời tôi cũng giống như họ, dốc hết sức học tập, dốc hết sức làm việc, dốc hết sức kiếm tiền, như thể chỉ có như vậy tôi mới có được cảm giác an toàn.
Mới cảm thấy bản thân đang được bao bọc, mới cảm thấy ấm áp.
Những lúc nằm trên sofa, kề đầu bên Tần Chân xem mấy bộ phim kinh dị vô nghĩa, tôi từng nghĩ:
Cái sofa này mềm thật, là tôi lượn hết mấy cửa hàng nội thất mới chọn được.
Đắt tiền, nhưng tôi đủ khả năng mua nó, thế là tôi thấy hạnh phúc.
Những lúc cùng hắn tận hưởng không khí rộn ràng của ngày lễ, tôi từng nghĩ:
Nhà hàng này ngon thật, đặt bàn khó thật, nhưng ông chủ lại là khách hàng cũ của tôi, từng nói rằng tôi là một luật sư vô cùng xuất sắc, còn bảo nếu tôi muốn đến, lúc nào cũng có thể giữ chỗ cho tôi.
Ở bên Tần Chân rất hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc ấy, có một nửa là do tôi tự mang lại cho mình.
Có lẽ ba tôi nói đúng, tôi không phải người dễ khiến người khác yêu thích, có lẽ trên đời này thật sự chẳng ai chân thành thích tôi.
Nhưng tôi có thể mua chiếc sofa siêu đắt, có thể ăn ở những nhà hàng ngon nhất.
Bây giờ đã khuya, nhà tôi cách đây rất xa, gọi xe rất tốn kém, nhưng tôi có thể chi trả được.
Tôi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Thế nên tôi đặt một khách sạn trước, gọi một suất đồ ăn mang về, sau đó gọi cho Tần Chân.
Hắn không bắt máy.
Vậy là tôi gửi tin nhắn.
【Chia tay đi.】
Đây là lần đầu tiên trong suốt bao năm yêu đương, vô số lần chia tay, tôi là người chủ động nói ra câu này.
Nhớ lại khi mới yêu, tôi còn rất trẻ, cũng là lần đầu yêu đương, chẳng biết gì cả.
Như bao cặp đôi khác, tôi có sự chiếm hữu quá đáng đối với Tần Chân, cái gì cũng muốn quản. Nhưng hắn không thích bị ràng buộc, thế nên chưa đầy một tuần sau đã đòi chia tay.
Khi đó tôi cảm thấy trời sập đến nơi, chìm trong hoài nghi bản thân suốt ba ngày, chẳng thể nuốt nổi một miếng cơm, sau đó không chịu nổi nữa, chạy đến tìm hắn để quay lại.
Từ đó về sau, chuyện bị chia tay trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của tôi.
Tần Chân là kiểu người luôn treo hai chữ “chia tay” trên miệng.
Quản hắn quá đà, chia tay.
Lỡ không bắt máy, chia tay.
Hắn bực bội, chia tay.
Bỏ lỡ một ngày lễ chẳng mấy quan trọng, chia tay.
Quà sinh nhật không đúng ý hắn, chia tay.
Tôi ngày nào cũng sống trong lo sợ, sợ không biết lại làm gì khiến hắn không vui nữa.
Những năm đầu hai mươi của tôi, tôi thực sự rất, rất cần hắn.
Hắn thay thế vai trò của gia đình, trở thành nơi duy nhất mà tôi có thể trở về.
Thế nên tôi bám lấy hắn, muốn giữ hắn bên mình mãi mãi, muốn hắn đứng phía sau tôi, thay thế vị trí của gia đình.
Nhưng khi ba tôi hỏi: “Một người như mày, liệu có ai thật lòng yêu mày không?”
Tôi mới nhận ra, bao nhiêu năm qua, thực chất Tần Chân chưa bao giờ đứng ở vị trí đó.
Từ nhỏ, ba mẹ không thích tôi ăn thịt, họ nói con gái ăn thịt cũng chẳng ích gì, con trai mới có sức khỏe và thông minh hơn.
Thế nên tôi có thể một mình vác cả thùng nước lớn lên tầng sáu, cũng có thể luôn đạt điểm cao nhất trong các kỳ thi.
Sau này, ba mẹ không thích tôi học cao, họ bảo con gái học đến một mức là đủ rồi.
Nhất là một đứa học xã hội như tôi, có bằng cấp cao thì có ích gì, cuối cùng chẳng phải con trai vẫn dễ kiếm việc hơn sao?
Thế là tôi thi đỗ cao học vào một trường danh tiếng, tốt nghiệp rồi vào làm ở một công ty luật hàng đầu.
Lại sau đó, ba mẹ nói tôi tính cách không tốt, từ nhỏ đã không phải đứa dễ khiến người khác thích.
Thế nên tôi lại tự ép mình, phải chứng minh cho họ thấy, có người thích tôi, thích tôi nhiều không kể xiết.
Chẳng qua là mắt họ kém, không nhìn thấy ưu điểm của tôi thôi.
Thế nên lúc mới yêu, tôi muốn giới thiệu Tần Chân cho ba mẹ tôi.
Tôi muốn họ biết, không chỉ có người thích tôi, mà người đó còn là một kẻ vạn người mê, đẹp trai không ai sánh bằng.
Nhưng Tần Chân hiểu lầm.
Hắn tưởng tôi muốn gặp ba mẹ với mục đích kết hôn.
Hắn hỏi tôi:
“Giang Tỉnh, em điên rồi à?”
Đó là lần chia tay mà hắn quyết tâm nhất.
Hắn sợ tôi thật sự muốn kết hôn, thế là trong đêm bay ra nước ngoài, chặn hết mọi liên lạc của tôi, biến mất suốt nửa tháng.
Lúc đó, Thẩm Kỳ Nam đang tận lực muốn chia rẽ chúng tôi.
Hắn hạ mình, cùng tôi ngồi ăn mì gói trong văn phòng lúc nửa đêm, vừa ăn vừa hỏi:
“Giang Tỉnh, rốt cuộc là cô thật sự thích Tần Chân, hay chỉ đang cố chấp với chính mình?”
Khi ấy tôi không hiểu câu này có ý gì, chỉ nghĩ rằng chắc hắn ăn mì gói nhiều quá mà trúng độc, vội vã gọi giúp hắn một phần đồ ăn siêu đắt đỏ.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Kỳ Nam là người ngoài cuộc, nên nhìn rõ hơn tôi rất nhiều.
Vậy nên khi nằm trên chiếc giường khách sạn rộng rãi, ấm áp, sạch sẽ, không có kính vỡ tung tóe, tôi lại ngồi dậy, gửi cho hắn một tin nhắn:
**【Tổng giám đốc Thẩm, trước đây anh từng hỏi tôi một câu. Có lẽ anh đã quên mất rồi, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt, nên vẫn muốn trả lời anh thêm một lần nữa.
Về vấn đề đó, tôi nghĩ đúng là tôi đã cố chấp với chính mình. Nhưng từ bây giờ, tôi sẽ không làm vậy nữa.】**
Tôi cứ nghĩ rằng với một tin nhắn kỳ quặc như vậy, Thẩm Kỳ Nam sẽ không hồi đáp.
Không ngờ chỉ vài giây sau, tôi đã nhận được phản hồi.
**【Tôi nhớ. Chúc mừng cô.】**
08
Trước đây, Tần Chân nghĩ tôi điên rồi khi muốn kết hôn với hắn.
Bây giờ, hắn lại nghĩ tôi điên rồi khi muốn chia tay.
Hắn xóa số liên lạc của Lý Diểu Diểu ngay trước mặt tôi, ánh mắt khi nhìn xuống mang theo vẻ bất đắc dĩ và nhượng bộ.
“Như vậy em hài lòng chưa?”
Tôi chỉ muốn chia tay trong hòa bình, nhưng trong mắt hắn, tôi lại đang giận dỗi vô cớ.
“Không có gì gọi là hài lòng hay không hài lòng cả, Tần Chân.” Tôi ngẩng đầu, giọng bình tĩnh. “Anh không cần phải nhượng bộ gì cả. Nếu mâu thuẫn giữa chúng ta chỉ vì một cô gái, thì ngay từ sáu năm trước, chúng ta đã chẳng còn gì để liên quan nữa rồi. Dù sao so với những người anh từng mập mờ, Lý Diểu Diểu cũng chẳng phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, càng không có gì đặc biệt về nhân cách. Điểm này, anh rõ hơn ai hết.”
Tần Chân khẽ nhún vai, có vẻ đồng tình.
“Vậy rốt cuộc em đang giận cái gì?”
Tôi đứng thẳng người, đối diện hắn bằng một ánh mắt vô cùng nghiêm túc, gần như thành kính – giống như sáu năm trước, khi tôi nhận lời tỏ tình của hắn.
“Tần Chân, em không thích anh nữa.”
Hắn sững người, không nói gì.
Tôi tiếp tục:
“Vài ngày trước ba mẹ em đến tìm, vẫn như cũ, làm loạn một trận. Nhưng lần này, họ khiến em hiểu ra một điều – đã bao nhiêu năm trôi qua, em không còn muốn chứng minh bất cứ điều gì với họ nữa.
Vì ánh mắt họ vốn dĩ chưa từng dừng lại trên người em.
Dù em có mạnh mẽ hơn ai hết, luôn đứng đầu trong các kỳ thi, có học lên cao hay tìm được một công việc tốt, thậm chí có thật sự yêu một người vạn người mê, họ cũng không quan tâm.
Điều họ quan tâm, chỉ là giá trị của em đối với họ mà thôi.”
Tôi dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng như đang tự nhủ với chính mình.
“Thế nên, Tần Chân, đúng là anh rất được người khác yêu thích.
Nếu là sáu năm trước, em chắc chắn sẽ rất vui vẻ kéo anh đi khoe khắp nơi, cho họ thấy anh yêu em nhiều đến thế nào.
Nhưng bây giờ em đã nghĩ thông suốt rồi.
Trước đây em thích anh là thật, nhưng bây giờ không thích nữa, cũng không phải đang giận dỗi gì cả.
Sáu năm trôi qua, nhìn lại, cuộc tình này thật sự thất bại.
Anh, và cả xuất thân của em, đều là những sai lầm hiếm hoi trong cuộc đời em.
Gia đình là thứ em không thể lựa chọn, nhưng tình cảm thì có.
Thế nên, Tần Chân, chuyện yêu đương này, em không muốn tiếp tục nữa.”
Tần Chân nghe tôi nói hết, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Mãi một lúc sau, hắn mới phản ứng lại, bật cười thành tiếng.
“Giang Tỉnh, sáu năm, em năm nay hai mươi tám tuổi rồi, nói chia tay là chia tay sao?”
Tôi nhún vai.
“Không thì sao? Chẳng lẽ yêu sáu năm, đến hai mươi tám tuổi, thì phải tiếp tục một mối tình nhạt nhẽo, vô nghĩa?
Hay là… em nên đi thêm một bước nữa, kết hôn với anh?”
Nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất.
Hắn như chợt nghĩ thông suốt điều gì đó, môi mím chặt, tiến về phía trước một bước.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến mức chóp mũi suýt chạm nhau.
Hắn khẽ mở miệng, hỏi tôi:
“Giang Tỉnh, em muốn kết hôn sao?”
Vãi yêu 6 năm, năm 8 tuổi có người hỏi có cưới không, yêu từ lúc mới tập đi à