Không Kết Hôn - Chương 2
04
Mối quan hệ giữa tôi và gia đình không mấy tốt đẹp, lý do thì nhiều lắm, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc lúc nhỏ họ muốn tôi ăn nhiều rau, nhưng tôi cứ thích ăn thịt. Lớn lên, họ muốn tôi đi làm, tôi lại cố chấp học tiếp lên thạc sĩ. Sau này, khi biết tôi có người yêu, họ lại giục cưới, tôi thì cứ nhất quyết không chịu.
Tôi là đứa “bất hiếu” có tiếng trong làng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ, lúc nào cũng thích làm trái ý họ.
Năm tôi hai mươi sáu tuổi, ba tôi gọi điện cho Tần Chân, bàn chuyện sính lễ, bảo hắn nhanh chóng chuẩn bị cưới hỏi. Ông nói, “Con gái nhà tôi yêu cậu lâu như vậy, cậu không chịu trách nhiệm, cả nhà tôi ở làng chẳng còn mặt mũi nào, bị người ta chỉ trỏ sau lưng.”
Tần Chân chẳng nể mặt, uể oải nghe vài câu rồi chẳng buồn đáp lại, dứt khoát cúp máy.
Ba tôi vì chuyện này mà tức giận đến phát điên, mắng tôi té tát, bắt tôi chia tay với Tần Chân.
Ông nói: “Đừng thấy thằng nhóc đó có tiền mà tưởng bở, nó không phải người đàng hoàng đâu. Nó chỉ đang chơi đùa với mày thôi, nhà giàu bọn nó chơi được, nhưng mày thì có chơi nổi không? Đợi nó chán rồi đá mày đi, đến lúc đó tao xem mày khóc lóc ở đâu!”
Ba tôi có thể là người ngang ngược trong nhà, nhưng nhìn người thì khá chuẩn.
Nhưng tôi không muốn chia tay với Tần Chân, ít nhất là lúc đó chưa muốn, thế nên chỉ qua loa ứng phó vài câu. Nhưng sau đó, ba tôi lại tự tiện nhận sính lễ của người khác mà không hề hỏi ý kiến tôi.
Tôi cắt đứt quan hệ với gia đình cách đây hai năm, chỉ vì mười vạn tệ tiền sính lễ.
Em trai tôi vừa tốt nghiệp, thi đậu bằng lái xe, rồi nằng nặc đòi mua xe hơi.
Chiếc xe còn chưa kịp chạy về nhà, tôi đã nói thẳng với người được mai mối rằng tôi có bạn trai, sau đó chặn liên lạc với người ta.
Mười vạn tệ, gả đi cũng không được, trả lại cũng chẳng xong.
Mẹ tôi ngồi ngay giữa nhà khóc lóc thảm thiết, than trời trách đất rằng kiếp trước tạo nghiệt, kiếp này mới sinh ra đứa con bất hiếu như tôi.
Từ ngày đó, cái nhà đó không còn chào đón tôi nữa. Ngay cả khi tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, đau đến mức gần như ngất đi, bệnh viện gọi cho người liên hệ khẩn cấp. Mà người đó là ba tôi, do tôi cài đặt từ nhiều năm trước, quên mất chưa đổi lại.
Ba tôi nghe máy, lạnh lùng nói: “Tôi không quen biết nó, đi tìm người khác mà gọi.”
Khi đó, Tần Chân đang ở nước ngoài.
Cuối cùng, lúc tôi tỉnh lại trên giường bệnh, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là Thẩm Kỳ Nam.
Hắn chẳng nói một lời, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, ngồi bên cạnh giường tôi, mắt thâm quầng, khuôn mặt thì khó chịu đến cực điểm.
Tôi mấp máy môi, mãi mới thốt ra được một câu: “Xin lỗi nhé, làm phiền giấc ngủ của anh rồi.”
Về sau, Tần Chân xem chuyện này như một trò cười mà trêu chọc tôi.
Hắn nói, “Chỉ có mười vạn tệ thôi mà, có mua nổi thứ gì tốt đâu, sao lại làm ầm lên đến mức đó? Dù sao cũng là máu mủ ruột rà, vậy mà còn có thể thấy chết không cứu, đúng là nực cười.”
Lúc nói câu đó, Tần Chân đang thử lái chiếc xe đua mới của mình. Một chiếc xe trị giá hàng triệu tệ, lúc đó hắn rất thích nó, nhưng sau này lại đem ra đặt cược rồi ném cho người khác như một món đồ chơi.
05
Tần Chân nói: “Bất cứ lúc nào em cũng có thể không cần anh.”
Rồi hắn thật sự không tìm tôi nữa.
Khoảng thời gian đó tôi bận tối mặt, đến khi kịp nhận ra thì đã nửa tháng trôi qua.
Nửa tháng không liên lạc, đối với Tần Chân mà nói, có lẽ đồng nghĩa với việc chia tay mặc định, từ đây hai người coi như người xa lạ, chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.
Mãi đến lúc này tôi mới có chút muộn màng nhận ra cảm giác thất tình.
Tôi thật sự rất thích Tần Chân.
Không nói rõ được vì sao, có lẽ vì gương mặt hắn quá xuất sắc, có lẽ vì hắn là mối tình đầu của tôi, cũng có thể vì từ nhỏ đến lớn tôi chẳng có bao nhiêu bạn bè, người thân thì luôn ở thế đối địch với tôi.
Tần Chân là người duy nhất có thể kề vai cùng tôi xem mấy bộ phim kinh dị vô nghĩa, cũng là người duy nhất cùng tôi trải qua những ngày lễ rộn ràng náo nhiệt.
Tôi thích yêu hắn, giống như nuôi một con mèo nhỏ.
Mèo vừa đẹp vừa kiêu ngạo, tôi thích có hắn ở bên, cũng cam tâm đối xử tốt với hắn.
Nếu đôi lúc mèo tâm trạng không tốt mà cắn tôi một cái, tôi cũng chẳng giận.
Tôi thật sự thích hắn.
Thế nên tôi lại không nhịn được mà đi tìm hắn cầu xin quay lại, giống như vô số lần trước đó.
Hắn nói đã chia tay rồi, bảo tôi đừng quấn lấy hắn nữa. Nhưng thực tế thì, tay vẫn ôm eo một cô gái, chỉ cần tôi chạm nhẹ, bàn tay ấy lập tức buông xuống khỏi bờ vai người ta.
“Anh uống rượu rồi sao? Dạ dày có đau không? Em nấu canh giải rượu cho anh nhé?”
Người bên cạnh trêu chọc: “Chậc, thành người yêu cũ rồi mà vẫn chu đáo ghê ta?”
Tôi mỉm cười lịch sự: “Biết làm sao được, tôi thích anh ấy mà!”
Câu này làm Tần Chân rất hưởng thụ, hắn nắm lấy tay tôi, rời khỏi đó.
Sáu năm qua, mỗi lần chúng tôi chia tay đều giống như vậy.
Lúc chia tay thì ầm ĩ, long trời lở đất, đặc biệt là Tần Chân, lần nào cũng tỏ ra như thể cả đời này không đội trời chung với tôi. Nhưng chỉ cần tôi chủ động tìm hắn làm lành, thì chưa bao giờ phải tốn nhiều công sức.
Bởi vậy, dù chúng tôi ngày nào cũng cãi nhau, nhưng vẫn không chia tay thật sự.
Ai cũng quen với điều đó, bởi vì ai cũng biết, dù Tần Chân có phong lưu đa tình, thì tôi vẫn là một cô gái ngoan ngoãn, thật thà.
Không có hắn, tôi chẳng sống nổi.
Ngay cả bản thân Tần Chân cũng nghĩ vậy.
Thế nên sau khi quay lại, hắn vẫn cứ chơi bời như trước, xung quanh đầy rẫy những cô gái mập mờ.
Về chuyện này, tôi có thể nhịn thì nhịn, dù sao cũng đã nhịn suốt bao nhiêu năm rồi.
Nhưng lần này, hắn lại làm ầm lên trước mặt cha mẹ tôi.
06
Hai năm trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi cãi nhau với cha mẹ.
Lần này họ tìm đến tôi, muốn hàn gắn quan hệ, chỉ vì em trai tôi có bạn gái.
Cô gái đó yêu cầu phải có nhà, có xe, còn đòi thêm hai mươi vạn tệ tiền sính lễ.
“Giang Tỉnh à, người ta muốn hai mươi vạn, ba mẹ nghĩ, con gái nhà mình cũng không thể kém cạnh người ta được. Con cưới đi, nhà mình cũng phải có sính lễ hai mươi vạn.”
Tôi lạnh lùng nhìn hai con người đã hai năm không liên lạc với tôi:
“Ba mẹ, con chưa nói là muốn kết hôn.”
“Ôi dào, con cũng hai mươi tám rồi, yêu đương tận sáu năm, cưới chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi mà. Bạn trai con tên gì nhỉ? Tiểu Tần phải không? Hai đứa cứ đính hôn trước đi, nhà trai đưa sính lễ, chuyện cưới xin để sau này tính tiếp.”
Tôi đặt xuống chiếc cốc trong tay, suýt chút nữa bóp nát nó, quay đầu nhìn ba tôi:
“Ba, trước đây không phải ba nói Tần Chân không phải người tốt, không muốn con lấy hắn sao? Thế nào? Hai năm không gặp, tự dưng lại thay đổi suy nghĩ à?”
Ba tôi có vẻ bối rối, xoa xoa tay, lúng túng giải thích:
“Cái đó… Ba mẹ tôn trọng quyết định của con, tin vào mắt nhìn người của con. Con yêu hắn bao nhiêu năm như vậy, chắc chắn không sai đâu.”
Tôi ngắt lời:
“Là tin vào mắt nhìn người của con, hay là căn bản không quan tâm con sống có tốt hay không?”
Cả hai người đều im lặng.
Một lúc sau, ba tôi bỗng phản ứng lại, đập mạnh xuống bàn, sắc mặt đang cố gắng tỏ ra hòa hoãn trong chớp mắt biến thành giận dữ, gầm lên:
“Đồ vô ơn! Ba mẹ vất vả nuôi mày khôn lớn, kết quả là hai năm trời không thèm gọi lấy một cuộc điện thoại, chẳng quan tâm sống chết của ba mẹ! Mày bất hiếu với bọn tao cũng thôi đi, bây giờ ngay cả em trai ruột cũng mặc kệ, trong mắt mày còn cái nhà này không?
Giang Tỉnh, mày vô tình vô nghĩa như vậy, có còn là con người không?”
Chiếc cốc trên bàn rơi xuống đất, mảnh vỡ tung tóe, hòa cùng tiếng khóc không chút che giấu của mẹ tôi:
“Phí công nuôi mày rồi, bao nhiêu năm nay, tao với ba mày đúng là phí công nuôi mày rồi!”
Màn kịch này kéo dài đến tận khuya.
Những đồ đạc trong nhà lần lượt bị đập vỡ, mẹ tôi gào khóc thảm thiết.
Cuối cùng, tôi báo cảnh sát.
Đứng trước cảnh sát, ba tôi – một người lúc nào cũng coi trọng thể diện – rốt cuộc hoàn toàn thất vọng về tôi.
Ra khỏi đồn cảnh sát, ông nhìn tôi, giọng nói lạnh băng:
“Giang Tỉnh, một kẻ vô ơn như mày, có xứng đáng để ai tốt với mày không?
Tên bạn trai sáu năm của mày, hắn đối xử tốt với mày à? Nếu tốt, sao hắn chẳng buồn quan tâm đến thái độ của bọn tao? Sao bao nhiêu năm rồi vẫn không chịu cưới mày?
Tao nghe nói, đàn bà bên ngoài của hắn nhiều không đếm xuể.
Mày cứ chạy theo hắn, nhưng hắn vẫn chẳng thèm để ý đến mày.”
Ba tôi dừng một chút, giọng nói đầy khinh miệt:
“Giang Tỉnh, một đứa như mày, chẳng ai có thể thích nổi.”
Giống như có một góc khuất trong lòng bị chạm trúng, đó là phần yếu ớt, nhạy cảm và tự ti nhất của tôi.
Trước mặt hai người mà tôi đã đối đầu bao năm qua, bỗng dưng tôi rất muốn cho họ thấy rằng, vẫn có người yêu tôi.
Dù ba mẹ chưa từng thương tôi, nhưng đó không phải lỗi của tôi.
Thế giới này vẫn có người nhận ra giá trị của tôi, vẫn có người thích tôi.
Và ngay lúc đó, Tần Chân xuất hiện.
Một sự trùng hợp quá mức, cũng quá đỗi hoang đường.
Hắn lái xe thể thao, vì gặp đèn đỏ nên dừng lại ngay ngã tư.
Cách vài bước chân chính là bến xe buýt nơi tôi và ba mẹ đang đứng.
Mà ở ghế phụ, chính là Lý Diểu Diểu.
Hai người họ thân mật quá mức, từng cử chỉ đều lọt vào mắt ba mẹ tôi.
Ba tôi nhìn chằm chằm một lúc lâu, bỗng bật cười:
“Nhân quả báo ứng, ai rồi cũng có lúc phải trả giá thôi.
Giang Tỉnh, nếu sau này nó đá mày đi, mày cũng đừng mong quay về nhà, bọn tao không cần mày nữa đâu.”
Vãi yêu 6 năm, năm 8 tuổi có người hỏi có cưới không, yêu từ lúc mới tập đi à