Không Dễ Dụ Dỗ - Chương 6
20
Quả nhiên, chưa được bao lâu, quản lý của hội sở mà Trần Minh Vũ hay lui tới đã liên hệ với tôi.
Hắn cùng đám bạn gọi một chai rượu mười vạn tệ.
Nhưng hắn không biết rằng, thẻ hội viên của tôi đã bị vô hiệu hóa với hắn rồi.
Cuối cùng, bọn chúng chỉ có thể tự xoay sở vay tiền qua điện thoại để gom đủ số tiền thanh toán.
Lần này, cả danh dự lẫn thể diện đều mất sạch.
Không lâu sau, hắn đỏ mắt tìm đến tôi.
Quỳ rạp dưới chân tôi, khóc lóc đầy thảm thương:
“Chị, em sai rồi, tất cả là lỗi của em.
“Là do em không đủ tốt, nên chị mới thích người khác.”
Bộ dạng mặt mày đẫm nước mắt của hắn, trông cũng khá đáng thương đấy chứ.
“Chị nhất định là coi hắn ta như em!
“Hắn ta ỷ vào việc mình có nét giống em để quyến rũ chị.
“Tất cả đều là lỗi của hắn!
“Chị, hắn chỉ là hàng nhái mà thôi!”
Nghe đến hai chữ hàng nhái, tôi khựng lại, ánh mắt chợt lạnh.
“Hắn là hàng nhái?
“Cậu lấy đâu ra cái tự tin ấy?
“Nếu không phải do gương mặt có vài phần giống hắn, ngay cả tư cách làm chó cậu cũng không có.”
Tôi nhìn xuống hắn từ trên cao, giọng điệu đầy khinh miệt:
“Đáng tiếc, đã làm chó mà lại không có ý thức của chó.”
Hắn hoảng loạn.
Cúi đầu hôn lên mũi giày tôi.
Càng lúc càng hèn mọn, càng lúc càng đáng thương.
“Chị, em sai rồi…
“Chị cho em một cơ hội nữa đi, em sẽ ngoan ngoãn làm chó trung thành của chị.
“Chị, thử em một lần thôi, em chắc chắn không thua kém hắn ta!”
Tôi nhếch môi cười, dùng mũi giày nâng cằm hắn lên:
“Nhưng đáng tiếc, tôi chưa bao giờ dùng hàng thay thế.
“Và cũng không chứa chấp rác rưởi.”
21
Khi tôi đỗ xe trước tòa giảng đường, Trần Minh Vũ vừa bất ngờ vừa vui mừng:
“Chị đến tìm em à…?”
Tôi chỉ tay về phía sau hắn, nơi Cố Nghiễn Thâm vừa tan học.
“Tìm giáo viên của cậu.”
Nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ, tràn đầy không cam lòng.
Tôi không để tâm, chậm rãi bước đến chỗ Cố Nghiễn Thâm, khóe môi nhếch lên, đưa tay định nắm lấy tay anh.
Vừa chạm vào đầu ngón tay anh, anh lại như bị điện giật, lập tức rụt tay lại.
Còn quay đầu nhìn quanh, vẻ mặt có chút lúng túng trong sự bình tĩnh.
“Sao vậy?
“Ngủ xong thì muốn quỵt nợ à?”
Tôi nhướng mày, cố ý ghé sát vào anh:
“Trên giường thì nói những lời đầy cám dỗ, mặc quần áo vào lại ngay cả nắm tay cũng không chịu?”
Hàm dưới anh căng chặt, cánh tay khẽ nghiêng đi, cố ý giữ khoảng cách với tôi.
Anh lại nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh, rồi mới thấp giọng nhắc nhở:
“Nhỏ giọng thôi, chẳng lẽ chuyện này quang minh chính đại lắm sao?”
“Có gì mà không quang minh chính đại?”
Tôi cố nén cười, hỏi ngược lại:
“Tôi đến đón bạn trai mình, không được à?”
“Được.”
Anh nghiến răng.
Lập tức kéo tôi đến một góc khuất không người, gằn từng tiếng:
“Thế còn tôi?
“Tôi là gì?
“Kẻ thứ ba trong trò chơi vụng trộm của cô sao?”
Nói xong, anh cười nhạt đầy giễu cợt:
“Ha… Tôi đúng là một trò hề mà.”
Nhìn vẻ mặt u ám của anh, tôi cuối cùng cũng không nhịn được bật cười.
“Thầy Cố, thầy đúng là biết diễn quá nha…”
Tôi nắm lấy tay anh.
“Cố Nghiễn Thâm, thầy trông cứ như một thằng ngốc vậy…”
“Đúng, một kẻ bị em đùa giỡn đến xoay vòng vòng.”
Tôi: “……”
22
Tôi không nói gì, kéo anh lên xe.
Chiếc xe dừng lại dưới tòa nhà chung cư của anh.
Anh hơi ngạc nhiên:
“Sao em biết anh ở đây?”
Tôi không trả lời, chỉ nghiêng đầu hỏi:
“Không mời em lên xem thử à?”
Anh chần chừ một chút, rồi vẫn dẫn tôi vào thang máy.
Cánh cửa căn hộ mở ra, một không gian ấm áp hiện lên trước mắt.
Tông màu trầm ấm, ánh đèn dịu nhẹ, chiếc ghế xích đu ngoài ban công…
Mỗi một góc nhỏ trong căn nhà này đều mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Khi ấy, tôi từng tựa vào lòng anh, mơ mộng về tương lai:
“Cố Nghiễn Thâm, em không phải người khó nuôi đâu. Chúng ta chỉ cần có một căn nhà nhỏ, hai người sống với nhau là đủ.”
“Phải dùng gam màu ấm, đặc biệt là phải thật ấm áp. Em muốn có một phòng để đồ thật lớn, để đựng quần áo và túi xách của em.”
“Anh còn phải đóng cho em một chiếc kệ để giày thật đẹp nữa.”
“Ban công nhất định phải có cây cối hoa lá, à, còn phải có một chiếc xích đu.”
Nhiều năm sau tôi mới biết—
Ngay từ ngày đầu yêu nhau, anh đã bắt đầu âm thầm tiết kiệm tiền, từng chút một xây dựng tổ ấm cho chúng tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:
“Ba em từng tìm anh, sao anh không nói với em?”
Anh hơi cúi đầu:
“Ba em cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.”
Tôi cười lạnh:
“Thế còn anh?
“Anh cũng muốn tốt cho em à?”
Sau khi tốt nghiệp, tập đoàn Thẩm thị mở rộng chi nhánh quốc tế, gia đình sắp xếp để tôi ra nước ngoài học lên thạc sĩ.
Ba tôi nói có thể chu cấp học phí cho Cố Nghiễn Thâm, giúp anh ra nước ngoài cùng tôi.
Nhưng với người xem trọng tự tôn như anh, dĩ nhiên sẽ không đồng ý.
Lúc đó, tôi còn ngây thơ nghĩ rằng, chỉ là yêu xa vài năm thôi, ra nước ngoài cũng có thể quay về.
Nhưng anh—
Lại không chút do dự nói lời chia tay.
Tôi nhìn bức ảnh trên bàn làm việc.
Trong ảnh, tôi tựa vào vai anh, cười tươi rạng rỡ.
Còn anh, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng.
Cảm xúc chực trào lên, tôi cố kiềm nén, từng câu từng chữ chất vấn anh:
“Không phải anh nói chưa từng thích em sao?
“Không phải anh nói, tất cả những năm qua, chưa từng nghĩ đến em sao?
“Vậy anh giữ căn nhà này, giữ lại ký ức này, rốt cuộc là đang diễn vở kịch bi thương cho ai xem?”
“Cố Nghiễn Thâm, anh đúng là đồ lừa đảo!”
Cơ thể anh khẽ run, giọng nói khàn đi:
“Sao có thể không thích em chứ…
“Sao có thể không nhớ em chứ…
“Nhiều năm qua, anh nhớ em đến phát điên…”
Tôi nhìn thẳng vào anh, nghẹn ngào hỏi:
“Vậy tại sao không tìm em?
“Không phải em chủ động quay về tìm, anh định cả đời này sẽ không gặp lại em sao?”
Anh im lặng một lúc, sau đó thấp giọng đáp:
“Mặt trăng vốn nên lơ lửng giữa trời cao, được muôn vàn tinh tú vây quanh.
“Thích em… nhìn từ xa là đủ rồi, chứ không nên tham lam chiếm lấy em cho riêng mình.”
Tôi tức đến bật cười:
“Anh nói cứ như đạo lý lắm vậy!
“Thế sao anh không thử đứng nhìn em thân mật với người khác đi?”
Anh siết chặt bàn tay, cuối cùng chỉ thở dài, hạ mắt xuống.
“Nhưng anh không làm được…
“Anh không thể nhìn em ở bên một người khác.
“Lại càng không thể trơ mắt nhìn em kết hôn với người khác.”
Tôi cố kiềm nén những cảm xúc đang bùng lên trong lồng ngực, ánh mắt kiên định nhìn anh:
“Cố Nghiễn Thâm, suốt hơn hai mươi năm qua, em là thiên kim tiểu thư của nhà họ Thẩm, được hưởng những điều tốt đẹp nhất.
“Đó là những gì ba mẹ em đã cho em.
“Vì thế, năm đó, em không thể ích kỷ mà từ bỏ tương lai chỉ vì một chàng trai nghèo.”
“Nhưng em tin rằng, người em yêu sẽ không mãi là một chàng trai nghèo.”
“Em cũng muốn dùng khoảng thời gian này để xem lòng nhau.”
“Sáu năm qua, ở nước ngoài, em liều mạng học tập, liều mạng kiếm tiền.
“Từng bước từng bước, tất cả đều là để tiến gần hơn về phía anh.”
Tôi đưa tay ôm chặt lấy anh, áp sát lồng ngực anh.
Tim anh đập nhanh đến mức tôi có thể nghe rõ từng nhịp.
“Cố Nghiễn Thâm, em yêu anh, chưa từng thay đổi.
“Không ai có thể thay thế anh, cũng không ai có thể sánh được với anh.”
“Giờ đây, em đã có thể tự quyết định hôn nhân của mình rồi.
“Vậy, anh có muốn kết hôn với em không?”
Anh không nói gì.
Cho đến khi tôi cảm nhận được vai áo mình trở nên ướt lạnh.
“Thanh Hà…”
Cơ thể anh khẽ run rẩy, giọng nói nghẹn ngào:
“Nhưng… cầu hôn lẽ ra phải là việc của anh mới đúng…”
Tôi hít sâu một hơi, khẽ chớp mắt, cười nói:
“Em không chờ được nữa.
“Sổ hộ khẩu đâu?
“Mau đi tìm ra đi!”
23
Sau khi nhận giấy kết hôn, tôi đưa Cố Nghiễn Thâm về nhà ra mắt.
Người đàn ông luôn lạnh lùng, bình tĩnh nay lại lần đầu tiên căng thẳng đến mức mồ hôi túa ra chỉ vì gặp cha mẹ vợ.
Mẹ tôi là người mê cái đẹp, trông có vẻ rất hài lòng.
Ba tôi thì dạo này mê cờ tướng, vừa thấy anh liền hỏi ngay:
“Cậu có biết chơi cờ không?”
Cố Nghiễn Thâm đáp:
“Cũng biết một chút ạ.”
Kết quả là sau vài ván cờ, ba tôi hết lần này đến lần khác thở dài:
“Đúng là khúc gỗ, đã không biết giả vờ thua cho ta một ván à?”
Tôi ngượng ngùng giải thích:
“Ba, anh ấy nói là đã cố tình để ba ăn vài quân rồi mà ba không nhận ra thôi…”
Ba tôi đập bàn một cái:
“Sao? Nói ba mày ngu à?”
Tôi cười hì hì lấy lòng:
“Không phải đâu, chẳng qua là não của anh ấy quá biến thái thôi.”
Ba tôi nhìn tôi đầy tiếc nuối, giọng điệu bất đắc dĩ:
“Nhìn cái bộ dạng mê trai này của con kìa!
“Bao nhiêu người đàn ông ưu tú không chọn, lại đi u mê một thằng nghèo kiết xác!”
Tôi lắc tay ông làm nũng:
“Ba à, anh ấy không phải nghèo kiết xác gì hết.
“Con nhất định phải lấy anh ấy!”
Ba tôi hiểu rõ suy nghĩ của tôi suốt những năm qua, cũng không ép buộc nữa, chỉ phán một câu:
“Cưới thì cưới, nhưng phải để nó vào ở rể.”
Tôi vừa nghe xong, lập tức phản bác:
“Không được! Chúng con là bình đẳng, không có chuyện ai vào ở rể hết!”
Ba tôi cau mày, có chút không vui:
“Sao?
“Làm con rể Thẩm gia lại thấy ấm ức à?”
Tôi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với ông:
“Ba, nếu như chọn một người đàn ông theo tiêu chuẩn mà ba đề ra, đúng là sẽ giúp sự nghiệp Thẩm thị phát triển hơn.
“Nhưng ba có từng nghĩ đến chưa—nếu một ngày nào đó ba không còn nữa, liệu những người đó có nuốt trọn Thẩm thị không?”
“Cố Nghiễn Thâm không phải một thằng nghèo hèn nào hết.
“Anh ấy là tiến sĩ của học viện hàng đầu, là giảng viên trẻ tuổi đầy triển vọng.
“Trong mắt con, mấy tên thương nhân cả người toàn mùi tiền kia chẳng đáng để so sánh với anh ấy.”
“Dù xét về nhân phẩm hay sự nghiệp, anh ấy đều xuất sắc.
“Tương lai, con sẽ điều hành sự nghiệp của con, còn anh ấy sẽ nghiên cứu học thuật.
“Bọn con nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Anh ấy không chỉ là một người chồng tốt, mà sau này cũng sẽ là một người cha tốt, có thể dạy dỗ con cái nên người.”
“Rồi sau này, khi nhắc đến nhà chúng ta, người ta sẽ không còn gọi là gia đình của mấy nhà tư bản giàu xổi nữa…
“Mà sẽ là một gia đình danh môn thư hương thực thụ!”
Ba tôi trầm mặc một lúc, rồi thở dài:
“Được rồi.
“Con gái đã trưởng thành, cũng chín chắn hơn rồi.
“Ba mẹ đương nhiên luôn mong con hạnh phúc, cũng tin tưởng vào lựa chọn của con.”