Không Dễ Dụ Dỗ - Chương 5
15
Trần Minh Vũ tươi cười tiến lại gần, bên cạnh còn có cô thanh mai trúc mã của hắn—Giang Đồng.
“Chị, đây là em gái cùng lớn lên với em.
“Năm nay cô ấy cũng tốt nghiệp, Thẩm thị đang tuyển người, đúng lúc để cô ấy vào giúp chị một tay.”
Trong lòng tôi thầm cười nhạt.
Muốn vào Thẩm thị, ai mà chẳng là nhân tài xuất sắc, thành tích vượt trội?
Cô ta muốn giúp tôi?
Thật đúng là tự coi mình là cái gì đó ghê gớm.
“Chào chị, em là Giang Đồng.”
Cô ta vươn tay, cười ngọt ngào.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay lấp lánh dưới ánh đèn.
Là quà sinh nhật Trần Minh Vũ tặng cô ta.
Dĩ nhiên, số tiền đó là từ túi tôi.
Tôi không bắt tay, chỉ thản nhiên nói:
“Cứ gửi hồ sơ cho bộ phận nhân sự là được.”
Cô ta sững người, có chút lúng túng:
“Em… em cũng phải nộp hồ sơ sao?”
“Không thì sao?”
Tôi nhướng mày, ánh mắt dừng trên chiếc đồng hồ Omega Constellation của cô ta, khẽ cười:
“Đồng hồ của em gái đẹp đấy.
“Đúng là một cái đồng hồ rất tốt.”
Trần Minh Vũ vội vàng xoa dịu bầu không khí:
“Tất nhiên phải nộp hồ sơ rồi.
“Các bước tuyển dụng vẫn phải thực hiện đầy đủ.”
Nói xong, hắn quay sang tôi:
“Chị, sau khi tốt nghiệp, em cũng sẽ vào công ty giúp chị san sẻ công việc.”
“Em muốn giúp chị?”
Tôi nhìn hắn với vẻ cười như không cười:
“Vậy chị sắp xếp cho em làm quản lý, để Giang Đồng làm thư ký của em, thế nào?”
Không chút do dự, hắn lập tức gật đầu:
“Được ạ, chỉ cần giúp được chị, em không kén chọn vị trí đâu.”
Ha, ngây thơ đến mức đáng buồn cười.
“Em yên tâm đi, chị nhất định sẽ ‘lên kế hoạch’ thật tốt cho tương lai của em.”
16
Sau khi sự kiện kết thúc.
Vừa bước ra khỏi cửa, tôi bất ngờ đụng phải Cố Nghiễn Thâm.
Anh mặt lạnh, nắm lấy cổ tay tôi, kéo thẳng vào phòng nghỉ phía sau hội trường.
Cách một cánh cửa, giọng nói của Trần Minh Vũ cùng đám bạn vang lên rõ mồn một.
“Anh Vũ, nghe nói anh đã giúp Đồng Đồng vào làm ở Thẩm thị rồi?”
“Đương nhiên, chỉ cần một câu nói thôi mà.”
Giọng điệu hắn đầy kiêu ngạo:
“Chị Thẩm còn bảo anh vào công ty làm quản lý nữa cơ.”
“Anh Vũ đỉnh thật đấy, rốt cuộc dùng tuyệt chiêu gì mà có thể khiến đại tiểu thư Thẩm thị mê muội thế này?”
Hắn cười ha hả:
“Phụ nữ ấy à, dễ dỗ lắm.
“Nói vài câu ngon ngọt là chẳng thể chống đỡ nổi rồi.”
“Cũng giúp tụi em với đi, phúc lợi của Thẩm thị nổi tiếng tốt lắm.
“Bọn học kém như tụi em cũng muốn vào nữa!”
“Yên tâm đi, đợi anh vào làm rồi, sẽ kéo mấy đứa vào theo.”
Mấy người kia liên tục xuýt xoa:
“Xem ra, đại tiểu thư nhà họ Thẩm thực sự yêu anh Vũ đến chết đi sống lại rồi.
“Vài năm nữa, chẳng phải cả Thẩm thị sẽ thuộc về anh luôn sao?”
Trần Minh Vũ cười, giọng điệu đầy đắc ý:
“Nhà họ Thẩm chỉ có mỗi Thẩm Thanh Hà là con gái.
“Cô ta dù giỏi cỡ nào, vẫn phải dựa vào đàn ông mà thôi.”
Tôi đứng ngoài cửa, lặng lẽ nghe tất cả những lời này, sắc mặt không chút gợn sóng.
Chỉ có sắc mặt Cố Nghiễn Thâm là tràn đầy phẫn nộ:
“Giờ thì cô đã thấy rõ bộ mặt thật của hắn chưa?”
Tôi cười nhạt, thản nhiên đáp:
“Chỉ là một cậu nhóc khoác lác trước bạn bè mà thôi.”
“Nói đi, thầy Cố vốn thanh cao như vậy, sao lại quan tâm chuyện của bạn gái cũ thế này?”
Anh hít sâu một hơi, dường như đang cực lực đè nén cảm xúc:
“Thẩm Thanh Hà, vậy còn tối qua thì sao?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, mặt đầy vô tội:
“Tối qua tôi uống say, đã làm gì thầy Cố sao?”
Lồng ngực anh phập phồng dữ dội, bước lên một bước, gắt gao nhìn chằm chằm tôi:
“Vậy sáng nay là sao?
“Cô rõ ràng cố ý!”
Ô hô, cuối cùng cũng không giữ được vẻ lạnh lùng nữa rồi?
Tôi ghé sát vào tai anh, nụ cười đầy trêu chọc:
“Tôi chỉ cảm thấy…
“Vụng trộm với thầy Cố—”
“Cũng khá là kích thích đấy chứ?”
“Vụng trộm cái gì chứ!”
Giọng anh đột nhiên cao hơn, mặt đỏ bừng:
“Thẩm Thanh Hà, cô coi tôi là gì?
“Là tình nhân bí mật của cô?
“Là kẻ thứ ba chen chân vào?”
Anh giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, sau đó lạnh lùng nói:
“Tôi sẽ không quan tâm đến chuyện của cô nữa!”
Ồ, vậy thì tốt quá.
Anh giận dữ rời đi.
Không thèm quay đầu lại.
Tôi đúng là quá hư rồi.
Nhưng tôi lại rất thích nhìn dáng vẻ mất kiểm soát của anh khi vứt bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng ấy.
17
Buổi tối, tôi nằm trên giường, chán chường lướt điện thoại.
Ánh mắt dừng lại trên ảnh đại diện WeChat của Cố Nghiễn Thâm, một ý tưởng nảy ra trong đầu.
【Giường của em rộng quá, ngủ một mình có hơi sợ.】
【Anh đến ngủ cùng em được không?】
Tin nhắn vừa gửi đi, chỉ vài giây sau đã có phản hồi.
Cố Nghiễn Thâm: 【?】
Tôi nhanh tay thu hồi tin nhắn, rồi vội vàng bổ sung một câu:
【Xin lỗi, thầy Cố, em gửi nhầm người.】
Tôi tắt điện thoại.
Hầu như có thể tưởng tượng ra sắc mặt của anh lúc này.
Hừ, tôi hứng khởi huýt sáo, thoải mái đi tắm.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, một loạt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Tôi mở cửa.
Cố Nghiễn Thâm đứng ở đó, hơi thở gấp gáp, ánh mắt sâu thẳm, tối lại như vực sâu không đáy.
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu cơ thể tôi.
Tôi ra vẻ kinh ngạc:
“Thầy Cố, muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?”
Không nói một lời, anh sầm mặt bước thẳng vào phòng.
Chỉ trong tích tắc, tôi bị đẩy mạnh vào tường.
Anh áp sát, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi.
“Thầy Cố, thầy định—”
Lời còn chưa kịp nói hết, môi anh đã phủ xuống.
Nụ hôn đến dồn dập, mạnh mẽ, mang theo cả cơn giận dữ kìm nén bấy lâu.
Hơi thở tôi hỗn loạn, đôi chân mềm nhũn.
Anh vẫn không buông tha, lập tức bế tôi lên, ném thẳng xuống giường.
Kính bị tháo ra.
Sơ mi bị cởi bỏ.
Thắt lưng cũng được nới lỏng.
Sắc mặt anh vẫn thản nhiên như không, nhưng từng động tác đều khiến người ta tê dại.
Tôi biết rất rõ—
Anh càng bình tĩnh bao nhiêu, chút nữa sẽ càng điên cuồng bấy nhiêu.
Tôi đã thèm khát anh từ lâu.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn đánh giá thấp cơn giận dữ của anh.
Anh vừa tàn nhẫn, vừa cuồng dã, không hề có ý định nương tay.
Tôi bấu chặt lấy cổ anh, không nhịn được mắng khẽ:
“Đồ khốn, nhẹ chút đi!”
“Không nhẹ được.”
Anh cắn vào hõm cổ tôi, cười khẽ, giọng nói trầm khàn:
“Nhẹ thì làm sao khiến em sung sướng?”
“Ưm… Đừng để lại dấu vết trên cổ…”
Tôi hét lên, nhưng chỉ đổi lại hành động của anh càng ngày càng mãnh liệt hơn.
“Sao thế, sợ hắn ta nhìn thấy à?”
Anh càng lúc càng quá đáng.
Cơ thể tôi run lên, giọng nói đứt quãng:
“Đừng mà…”
“Hắn trẻ hơn tôi đúng không?
“Hắn có thể khiến em sung sướng hơn tôi sao?”
Gương mặt anh lạnh lùng, từng câu hỏi đều sắc bén, ép chặt tôi đến không còn đường lui.
Tôi sớm đã không còn chút sức lực nào, chỉ có thể thều thào đáp:
“Không có…
“Chỉ có anh…”
Anh giống như một kẻ điên, không ngừng chiếm đoạt.
Cho đến khi tôi hoàn toàn lịm đi.
18
Sáng hôm sau, tôi lại bị chuông cửa làm tỉnh giấc.
Nhẫn nhịn cơn bực dọc khi mới ngủ dậy, tôi đi ra mở cửa.
“Chị, chào buổi sáng!”
Trần Minh Vũ xách một túi đồ ăn sáng, cười rạng rỡ:
“Em mang bữa sáng đến cho chị này.”
Còn chưa kịp lên tiếng—
Từ phía sau, một bàn tay to lớn vươn ra, trực tiếp nhận lấy túi đồ:
“Phiền cậu rồi.”
Trần Minh Vũ sững người.
Ánh mắt dán chặt vào Cố Nghiễn Thâm.
Anh không mặc áo, để lộ những dấu vết ám muội trên người.
Dĩ nhiên, trên xương quai xanh và cổ tôi cũng chẳng ít dấu vết.
Chuyện gì đã xảy ra, không cần nói cũng hiểu.
“Các người… các người…”
Giọng Trần Minh Vũ run lên.
Phản ứng kịp, hắn giận dữ chỉ thẳng vào mặt Cố Nghiễn Thâm, quát ầm lên:
“Đồ đạo đức giả!
“Đã là giáo viên mà lại đi quyến rũ bạn gái của sinh viên!”
Cố Nghiễn Thâm vẫn giữ vẻ bình thản, nhếch môi cười lạnh:
“Bạn gái?
“Cậu coi cô ấy là bạn gái, hay là máy rút tiền?
“Hay chỉ là công cụ để khoe khoang với bạn bè?”
Bị vạch trần ngay tại chỗ, Trần Minh Vũ vừa thẹn vừa giận, đỏ mặt gào lên:
“Anh đừng có vu khống tôi!
“Chính anh là kẻ thứ ba chen chân vào!
“Anh tưởng mình giống tôi vài phần thì có thể thay thế tôi chắc?
“Nói cho anh biết, tôi sẽ không chia tay đâu!
“Anh chỉ là một kẻ thứ ba không biết xấu hổ mà thôi!”
Cố Nghiễn Thâm thong thả mặc áo vào.
Nhìn lướt qua đồng hồ, lạnh nhạt nhắc nhở hắn:
“Trần Minh Vũ, sắp đến giờ vào lớp rồi.
“Nếu lại trốn học, cậu có muốn bị đánh trượt thêm lần nữa không?”
Nói xong, ánh mắt anh lướt qua ngực tôi, khẽ cau mày.
Vươn tay kéo cổ áo tôi lên một chút, giọng điệu dịu lại:
“Mệt thì ngủ thêm đi.
“Tôi đi làm đây.”
19
“Thẩm Thanh Hà, chị nói với em rằng hai người chưa xảy ra chuyện gì đi!”
Trần Minh Vũ đứng trước mặt tôi, tức đến mức không thể kiềm chế.
Tôi lười biếng dựa vào sofa, thản nhiên đáp:
“Lần trước thì chưa.
“Lần này, xảy ra rồi.”
Hắn chỉ vào tôi, giọng run rẩy:
“Chị… chị sao có thể vô liêm sỉ như vậy!
“Đúng là em mù mắt nên mới không phát hiện hai người đã vụng trộm với nhau từ trước!”
Tôi xoay cổ tay.
Dứt khoát tát thẳng vào mặt hắn.
“Đây là cách cậu nói chuyện với người rót tiền cho mình đấy à?”
Hắn bị tôi đánh đến sững sờ.
Còn chưa kịp hoàn hồn, tôi đã vung thêm một cái tát nữa lên má còn lại.
“Trần Minh Vũ, tôi có phải đã quá nuông chiều cậu rồi không?”
Hắn đứng chết trân tại chỗ.
Mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Cái vẻ hống hách khi nãy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là gương mặt đầy ấm ức:
“Rõ ràng người làm sai là chị…
“Chị nên xin lỗi em mới đúng!”
Tôi bật cười:
“Tôi sai?”
“Nếu đến chuyện này mà cậu còn không hiểu, thì ngay cả làm chó trung thành cũng không xứng.”
Trần Minh Vũ bị sỉ nhục đến mức sắc mặt xanh mét.
Nhưng vẫn cố gắng tỏ ra cứng cỏi, nghĩ rằng tôi sẽ dỗ dành hắn quay lại.
Đáng tiếc, hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
Sau này, hắn sẽ chỉ có thể quỳ xuống mà cầu xin tôi.
Bởi vì, tôi đã cắt đứt mọi con đường của hắn.
Tôi có tiền, nhưng tôi không ngu.
Nhà, xe đều đứng tên tôi.
Hắn chỉ có quyền sử dụng, tôi có thể thu hồi bất cứ lúc nào.
Mấy món quà linh tinh hắn nhận được, chẳng qua cũng chỉ là do tôi nuôi một thú cưng mà thôi.