Không Dễ Dụ Dỗ - Chương 4
12
Trên bàn ăn, sắc mặt Trần Minh Vũ rất khó coi.
Tôi thong thả ăn sáng.
Dưới bàn, những ngón tay tôi lặng lẽ trượt lên đùi người đàn ông bên cạnh.
Cơ thể anh lập tức cứng lại.
Anh né sang một bên, tôi liền tiến lên.
Anh tránh, tôi đuổi.
Khi hai người vẫn đang giằng co trong âm thầm—
Ly sữa trong tay tôi nghiêng nhẹ, chẳng lệch một ly mà đổ thẳng lên đùi anh.
“Xin lỗi thầy Cố, làm bẩn quần thầy rồi.”
Tôi lập tức cúi xuống, định giúp anh lau đi.
Tư thế mập mờ không nói nên lời.
Anh lập tức đứng bật dậy, giọng nói mang theo chút hoảng loạn và lúng túng:
“Để tôi tự làm.”
Tôi nhìn anh với vẻ mặt áy náy, tỏ ra tự trách:
“Haizz, đều do tôi bất cẩn.
“Giờ thế này làm sao ra ngoài được chứ?”
Nói rồi, tôi xoay người lấy một chiếc quần nam còn mới trong tủ ra:
“Thầy Cố, tạm thời mặc cái này nhé.”
Trần Minh Vũ kinh ngạc:
“Sao chị lại có quần nam ở đây?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Mua cho bạn trai cũ trước đây.
“Cỡ cũng tương đương thầy Cố, chắc là mặc vừa thôi.”
Dứt lời, ánh mắt tôi rơi trên người Cố Nghiễn Thâm.
Chiếc quần này, thực ra là tôi mua cho anh.
Năm đó, anh có một tác phẩm đoạt giải, sắp đến lễ trao giải nhận thưởng.
Tôi mua hẳn một bộ vest cao cấp tặng anh.
Nhưng anh cố chấp từ chối.
Anh nói nó quá đắt, dù có mặc lên người cũng không giống của mình.
Nhiều người ghen tị, chế giễu anh rằng yêu tôi chẳng khác gì ăn bám.
Anh rất nghèo, nhưng kiêu ngạo đến cực điểm.
Chưa bao giờ nhận bất cứ món quà đắt tiền nào của tôi, nhưng mỗi lần nhận được tiền thưởng, anh luôn cố hết sức để mua quà tặng tôi.
Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc quần trong tay tôi, thoáng thất thần.
Rất lâu sau, anh thu lại cảm xúc, nhận lấy rồi đi vào phòng thay đồ.
Trần Minh Vũ đã không thể kiềm chế thêm nữa, hắn lập tức gặng hỏi tôi:
“Chị sao có thể để Cố Nghiễn Thâm ngủ lại nhà mình được chứ? Em mới là bạn trai chị mà!”
Tôi liếc hắn một cái, cười cười:
“Bạn trai? Ai cho cậu cái danh phận đó?”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đủ để khiến hắn hoảng loạn.
“Chị… chúng ta rõ ràng là…”
Hắn khí thế ban đầu còn rất hống hách, nhưng ngay lập tức cụt hứng.
“Rõ ràng cái gì?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ nhếch môi, giọng điệu đầy giễu cợt:
“Ngay cả tay cũng chưa nắm được, vậy mà đã được tặng nhà, tặng xe.
“Cái này không gọi là chó trung thành à?”
Hắn lập tức hoảng hốt, mặt trắng bệch.
“Chị, hôm đó em uống nhiều quá, mới khoe khoang linh tinh với đám bạn thôi.”
Hắn vội vàng giải thích, giọng nói mang theo chút lấy lòng:
“Em mới là chó, em là chó trung thành của chị.”
Tôi đưa tay cài lại hai cúc áo sơ mi bị hắn kéo lỏng, mỉm cười:
“Hiểu là được rồi.
“Đã làm chó thì phải có ý thức của chó.”
Trong mối quan hệ này, có vẻ như hắn quên mất, ai mới là người kiểm soát tất cả.
Hắn lại mềm giọng, biện hộ cho mình:
“Chị, em chỉ lo cho chị thôi.
“Lo rằng Cố Nghiễn Thâm có ý đồ xấu với chị.”
Tôi nghiêng đầu, thở dài đầy bất lực:
“Chẳng phải tôi cũng vì cậu sao?
“Thầy ấy đánh trượt cậu, tôi còn không phải đang giúp cậu đi cầu xin đây à?
“Nhưng thầy ta đúng là chính trực đến chết mất thôi, tôi dùng đủ mọi cách mà thầy ấy vẫn không hề dao động.”
Trần Minh Vũ ngây thơ nói:
“Chị là cổ đông của trường, thầy ấy đắc tội với chị, sao không thẳng tay cho thầy ta nghỉ việc luôn?”
Ha, đúng là suy nghĩ trẻ con.
Người ta là giảng viên biên chế chính thức, nào phải cứ muốn sa thải là sa thải?
Tôi lười biếng cảm thán:
“Thầy ấy trông giống cậu như vậy, nghĩ đến chuyện để thầy ấy mất việc, tôi lại thấy có chút không nỡ.”
“Chị đừng để thầy ta mê hoặc!
“Em trẻ hơn thầy ta, biết điều hơn, cũng giỏi lấy lòng chị hơn!”
Trần Minh Vũ sốt ruột, như thể đang cố chứng minh điều gì đó.
Lúc này, Cố Nghiễn Thâm đã thay quần xong, bước ra khỏi phòng.
Chiếc quần từ sáu năm trước, bây giờ mặc lên người anh vẫn vừa vặn.
Dáng người anh vẫn giữ được như cũ, năm tháng dường như chưa từng để lại dấu vết nào trên cơ thể anh.
Trần Minh Vũ thấy anh bước ra, lập tức lớn tiếng:
“Chị, sau này ngày nào em cũng mang bữa sáng cho chị nhé?”
Tôi gật đầu:
“Ngoan lắm.”
Nhưng ánh mắt lại dừng trên người Cố Nghiễn Thâm.
“Đúng lúc lát nữa có buổi họp bàn về hợp tác giữa trường và doanh nghiệp.
“Thầy Cố, đi cùng bọn tôi đi.”
13
Suốt quãng đường, không ai nói gì.
Sau khi xuống xe, Trần Minh Vũ quay sang tôi nói:
“Chị, tiết đầu tiên hôm nay là của thầy Cố đấy.”
Tôi hơi sững lại.
Không biết khi đứng trên bục giảng, Cố Nghiễn Thâm sẽ trông thế nào nhỉ?
Vẫn sẽ nghiêm túc như trước, hay sẽ hòa nhã dễ gần?
Chẳng hiểu sao, tôi thuận miệng đáp:
“Vậy chị đi cùng cậu.”
Khi tôi và Trần Minh Vũ xuất hiện trong lớp, Cố Nghiễn Thâm rõ ràng thoáng ngạc nhiên.
Anh đứng trên bục giảng, dáng người thẳng tắp, sơ mi vừa vặn ôm lấy bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.
Chiếc quần tây cao cấp hoàn hảo tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.
Trần Minh Vũ quả thực có dáng dấp giống anh.
Chỉ là… một học kỳ sắp kết thúc rồi, sách giáo khoa của hắn vẫn còn mới tinh.
Nhưng ít ra bây giờ hắn cũng biết điều hơn.
“Chị, nếu thấy chán, em dẫn chị đi dạo nhé.
“Tiết học của thầy Cố hơi khô khan đấy.”
Tôi nhìn lớp học chật kín chỗ, đặc biệt là mấy hàng ghế đầu, hầu như toàn là nữ sinh.
“Xem ra tiết học của thầy Cố cũng khá được hoan nghênh nhỉ?”
Trần Minh Vũ bĩu môi, mặt đầy khinh thường:
“Không ít nữ sinh chỉ nhìn mặt mà quên luôn não, đặc biệt đến đây nghe giảng đấy.”
Đúng là một tên đàn ông khéo thu hút sự chú ý.
Tôi đang cúi đầu nói chuyện nhỏ với Trần Minh Vũ thì một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên trong lớp học:
“Trần Minh Vũ, lên bảng giải bài này.”
Ánh mắt anh tối lại, đầy u ám nhìn về phía hắn.
Trần Minh Vũ bất đắc dĩ đứng dậy.
Hắn bước lên bục giảng, nhìn đề bài trên bảng, nhất thời lộ ra chút lúng túng.
Cố Nghiễn Thâm vẫn giữ giọng điệu bình thản, nhưng lại mang theo một tia lạnh lẽo không dễ nhận ra:
“Tôi vừa mới giảng cái gì?”
“Ngay cả công thức cơ bản cũng không biết, còn ngồi dưới lớp thì thầm bàn tán?”
“Môn này, cậu cũng muốn bị đánh trượt sao?”
Trần Minh Vũ nghiến răng, mặt mũi khó chịu đến mức méo mó.
Nhưng Cố Nghiễn Thâm không có ý định buông tha hắn.
Anh chỉ vào chỗ ngồi gần bục giảng nhất:
“Ngồi xuống hàng đầu tiên, nghiêm túc nghe giảng.
“Cuối buổi nộp lại ghi chép trên lớp cho tôi.”
Thế là suốt cả tiết học, Trần Minh Vũ phải ngồi ngay dưới tầm mắt anh.
14
Sau giờ học, cũng đến thời gian diễn ra buổi tọa đàm hợp tác giữa trường và doanh nghiệp.
Năm nay tôi vừa trở về nước đã nhận được lời mời từ trường cũ.
Tập đoàn Thẩm thị nhiều năm nay luôn có quan hệ hợp tác mật thiết với trường đại học, viện trưởng cũng hy vọng tôi có thể chia sẻ với tư cách là một đàn chị thành công.
Người phụ trách đối tiếp là một giảng viên trẻ tuổi, nhiệt tình giới thiệu những người xung quanh cho tôi:
“Tổng giám đốc Thẩm, đây là thầy Cố của khoa chúng tôi.
“Thầy Cố là một trong những giảng viên trẻ tuổi xuất sắc nhất, cũng là cựu sinh viên ưu tú của trường.”
Nói xong, anh ta tò mò nhìn về phía Cố Nghiễn Thâm:
“Thầy Cố học khóa nào thế? Chẳng lẽ lại là bạn cùng lớp với tổng giám đốc Thẩm?”
Cố Nghiễn Thâm đứng thẳng tắp, sắc mặt lạnh nhạt, đáp lời:
“Đúng, nhưng không thân.”
Dường như anh vẫn chưa nguôi cơn giận vì chuyện trên lớp khi nãy.
Tôi cười nhẹ, nhìn anh đầy ẩn ý:
“Nhưng hồi đó tôi lại rất quen thầy Cố đấy.
“Thiên tài học bá, môn nào cũng điểm tuyệt đối, còn là crush trong mộng của không biết bao nhiêu nữ sinh.”
Tôi mỉm cười, chân thành nhìn anh:
“Đúng lúc tôi có một số vấn đề chuyên môn cần hỏi thầy Cố, có thể kết bạn WeChat không?”
Sau khi chia tay, chúng tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Giờ đây, anh còn khó theo đuổi hơn trước.
Giảng viên phụ trách cười hòa giải:
“Kiến thức chuyên môn của thầy Cố rất xuất sắc, tiết học của thầy ấy cũng rất hấp dẫn.
“Thậm chí nhiều sinh viên ngoài khoa cũng đến nghe giảng.
“Nếu tổng giám đốc Thẩm có vấn đề gì, cứ liên hệ với thầy ấy, thầy Cố rất nhiệt tình giúp đỡ.”
Bị đồng nghiệp vây quanh, anh không thể từ chối tôi.
Thế là tôi thuận lợi kết bạn WeChat với Cố Nghiễn Thâm.
Buổi tọa đàm chính thức bắt đầu.
Đứng dưới ánh đèn sân khấu, tôi tự tin lên tiếng:
“Chào mọi người, tôi là Thẩm Thanh Hà, hiện đang giữ chức CEO điều hành của tập đoàn Thẩm thị.
“Trong ba năm tới, Thẩm thị sẽ tập trung phát triển vào các lĩnh vực AI thông minh, Internet of Things và truyền thông kỹ thuật số.
“Đồng thời, tập đoàn cũng sẽ tối ưu hóa hệ thống phòng ban, nâng cấp đãi ngộ vị trí việc làm.”
Tôi nói một cách trôi chảy, tự tin.
Bên dưới vang lên từng tràng vỗ tay.
“Tôi cũng hoan nghênh những cựu sinh viên xuất sắc của trường gia nhập Thẩm thị, cùng nhau kiến tạo tương lai.”
Sau bài phát biểu, có sinh viên giơ tay đặt câu hỏi:
“Nghe nói sau khi tốt nghiệp, tổng giám đốc Thẩm luôn phụ trách mảng kinh doanh ở nước ngoài.
“Vậy tại sao năm nay lại quyết định trở về nước?”
Tôi vẫn giữ nụ cười lịch sự:
“Hiện tại, thị trường quốc tế của tập đoàn đã đi vào giai đoạn phát triển ổn định.
“Thẩm thị vẫn đặt trọng tâm kinh doanh tại thị trường trong nước.
“Vả lại, nơi này vẫn còn rất nhiều thứ khiến tôi lưu luyến.”
Lời nói đầy ẩn ý, ánh mắt tôi khẽ quét qua hàng ghế bên dưới.
Cố Nghiễn Thâm ngồi đó, im lặng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Có lẽ, anh cũng bất ngờ trước sự thay đổi của tôi.
Cô gái ngày xưa chỉ biết bám theo anh, bây giờ đã có thể một mình đứng trên đỉnh cao.
Trong tiếng vỗ tay vang dội xung quanh, tôi khẽ nhếch môi, mỉm cười với anh.
Cố Nghiễn Thâm, lần này…
Tôi muốn chính anh sẽ là người chạy về phía tôi.