Không Dễ Dụ Dỗ - Chương 3
8
Đêm tối trầm lắng.
Cố Nghiễn Thâm tập trung lái xe, những ngón tay thon dài đặt hờ lên vô lăng, từng đốt ngón tay rõ ràng.
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Dưới ánh đèn lấp lóa xuyên qua cửa kính, đường nét anh càng thêm sâu sắc, như thể đang trùng khớp với hình bóng trong ký ức của tôi.
Năm đó, Cố Nghiễn Thâm là một nhân vật nổi tiếng trong trường.
Trong mắt giáo viên, anh là thiên tài xuất sắc nhất.
Còn trong mắt nữ sinh, anh là chàng nam thần lạnh lùng mà ai cũng muốn chinh phục.
Tôi là một kẻ mê nhan sắc, chỉ cần một ánh nhìn đầu tiên đã đủ để khiến tôi sa vào.
Người theo đuổi anh không ít, nhưng có thể kiên trì không bỏ cuộc, cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi.
Anh vẫn không chịu nổi sự bám riết của tôi, cuối cùng cũng mở miệng:
“Thẩm Thanh Hà, vậy thì thử xem sao.”
Nhưng cái gọi là “thử xem” đó, không được hôn, không được ôm, ngay cả lúc có người nhìn cũng không cho nắm tay.
Ba năm yêu đương, dường như lúc nào cũng là tôi chủ động.
Tôi luôn thích chọc ghẹo anh.
Thích nhìn anh tháo kính xuống, khi đóa hoa cao ngạo ấy mất kiểm soát, sắc mặt bất lực đến phát cáu.
Ngoại trừ hôn môi và lăn giường, lúc nào anh cũng giữ dáng vẻ lạnh lùng xa cách.
Ngay cả ngày chia tay, tôi từng hỏi anh:
“Cố Nghiễn Thâm, anh có muốn đi du học cùng em không?
“Em có thể lo học phí cho anh.”
“Hoặc là… anh có thể đợi em vài năm, em hứa mỗi khi có thời gian sẽ bay về thăm anh.”
Anh vẫn không đổi sắc mặt:
“Thẩm Thanh Hà, chia tay đi.”
Tôi bật khóc, chất vấn anh:
“Cố Nghiễn Thâm, có phải anh đã muốn chia tay từ lâu rồi không?”
Anh không phủ nhận.
Khuôn mặt vẫn không chút gợn sóng:
“Phải, tôi đã chịu đựng tính khí tiểu thư của cô đủ lâu rồi.
“Bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng thích cô.
“Cuối cùng cũng được giải thoát.”
Tôi cắn răng uy hiếp anh:
“Cố Nghiễn Thâm, nếu chia tay thì sau này em sẽ không bao giờ tìm anh đòi quay lại nữa đâu!
“Em sẽ tìm mười anh chàng da trắng tóc vàng ở nước ngoài!”
Anh vẫn dửng dưng như cũ, khuôn mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc.
Nhiều năm không gặp, anh dường như chẳng thay đổi gì cả.
Lạnh lùng đến cực hạn, lại càng trở nên hấp dẫn hơn.
Hình bóng của bạch nguyệt quang, khiến tôi lần lượt rung động hết lần này đến lần khác.
Ngày đầu tiên trở về nước, tôi đã lập tức đi tìm anh.
Nhưng anh vẫn như năm đó, trốn tránh tôi như tránh ôn .
Rất tốt.
Anh càng phản kháng, tôi càng muốn chinh phục.
9
Suy nghĩ tôi quay về thực tại.
Xe nhanh chóng dừng lại dưới chung cư.
Cố Nghiễn Thâm nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống người tôi, giọng điệu bình tĩnh:
“Đến nơi rồi, lên đi. Tôi về đây.”
Tôi mở cửa xe, nhưng cơ thể mềm nhũn, bất giác nghiêng về phía anh.
“Chóng mặt quá…”
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, tôi vòng tay ôm lấy eo anh.
Toàn thân anh đột ngột cứng đờ:
“Tôi… tôi đưa cô lên.”
Anh thử đỡ tôi dậy, nhưng tôi mềm nhũn dựa sát vào anh, hoàn toàn không có ý định đứng vững.
Dĩ nhiên, tôi cũng không muốn đứng vững làm gì.
Anh khẽ thở dài, cúi người xuống, bế tôi lên theo kiểu công chúa.
Tôi len lén cong khóe môi, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Khi cửa phòng mở ra, anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.
Sau đó xoay người định rời đi:
“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây.”
Tôi vươn tay kéo góc áo anh lại:
“Đừng đi…”
Bước chân anh khựng lại, chậm rãi quay đầu, nhíu mày nhắc nhở:
“Xin tự trọng.”
Tôi chu môi, tỏ vẻ đáng thương, kéo lấy anh:
“Cố Nghiễn Thâm, tôi khó chịu quá…”
Ánh mắt anh lộ ra một tia lo lắng:
“Khó chịu ở đâu?
“Tại ai bảo cô uống nhiều như vậy.”
Lời trách móc của anh dường như còn mang theo một chút quan tâm.
Anh đứng dậy, rót cho tôi một ly nước ấm.
Tôi ôm ly nước, nhấp từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng len lén nhìn anh.
Anh đứng trước giường, rõ ràng đang cố tình tránh né ánh mắt tôi.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Tôi đưa tay đặt lên ngực mình, vẻ mặt đau khổ:
“Vẫn khó chịu lắm…
“Ngực tôi cứ tức tức, không thở nổi…”
Anh hơi hoảng loạn:
“Sao thế? Tim khó chịu à?”
“Ừm, không thoải mái… Thầy Cố, thầy xem thử giúp tôi được không?”
Tôi nắm lấy tay anh, đặt lên ngực mình.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh như bị điện giật, lập tức rụt tay về.
Giọng nói lạnh tanh:
“Thẩm Thanh Hà, chúng ta đã chia tay rồi.
“Bây giờ cô có bạn trai rồi.”
Tôi cười khẽ:
“Thầy để ý chuyện đó sao?”
“Điều tôi quan tâm là hành vi của cô.”
Anh quay đi, giọng nói vẫn cứng nhắc như trước.
“Tôi không thích hắn ta, tôi chỉ thích thầy thôi…”
Tôi giả vờ tủi thân, nhẹ giọng nói:
“Ngày đầu tiên về nước, việc đầu tiên tôi làm chính là đi tìm thầy.
“Nhưng thầy lại chẳng thèm đoái hoài đến tôi.
“Những năm qua, thầy chưa từng nhớ đến tôi sao?”
Anh im lặng trong giây lát, sau đó bình thản buông hai chữ:
“Chưa từng.”
“Tôi không tin.”
“Tôi đã điều tra rồi. Những năm qua, thầy vẫn luôn độc thân.”
“Chuyện đó không liên quan đến cô.”
Anh quay lưng, hờ hững nói:
“Tôi phải về rồi.”
“Cố Nghiễn Thâm! Tôi thực sự khó chịu lắm… Nếu nôn khi say rượu, có thể bị ngạt thở đó!”
Tôi hét lên với bóng lưng anh.
Lại nhỏ giọng thầm thì đầy ấm ức:
“Thôi kệ đi, thầy cứ đi đi…
“Dù gì, thầy cũng đâu quan tâm đến tôi…”
10
Anh khựng lại, do dự trong chốc lát:
“Tôi ở lại với cô.
“Cứ ngủ đi, tôi sẽ canh chừng bên cạnh.”
Tôi cười thầm, đạt được mục đích:
“Cố Nghiễn Thâm, thầy tốt thật đấy.”
Nói rồi, tôi bắt đầu cởi cúc áo.
Anh lập tức trợn mắt:
“Cô… cô đang làm gì vậy?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Ngủ chứ còn gì nữa. Trên người toàn mùi rượu, phải thay đồ ngủ mà…”
Nói rồi, tôi yếu ớt nhìn anh, giọng điệu mềm mại:
“Thầy giúp tôi lấy bộ đồ ngủ trong tủ được không? Tôi chẳng còn chút sức nào cả…”
Anh lúng túng xoay người, bước nhanh đến tủ quần áo.
Tôi giấu đi nụ cười ranh mãnh, nhẹ giọng nhắc:
“Nhớ lấy cái váy ngủ dây ren màu trắng ấy nhé.”
Bàn tay anh khựng lại, yết hầu theo bản năng chuyển động lên xuống.
Bộ váy này, mỗi lần tôi mặc, anh đều phát điên.
Anh cầm váy ngủ đưa cho tôi, sau đó lập tức quay người đi, lưng cứng đờ.
Ha, giả vờ cái gì chứ? Không phải đã từng thấy hết rồi sao?
Tôi chậm rãi thay đồ.
“Xong rồi, phiền thầy tắt giúp tôi đèn ngủ với.”
Ngay khoảnh khắc anh quay lại, tôi liền nhào vào lòng anh.
Toàn thân anh lập tức căng cứng, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy ngủ mỏng tang của tôi, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Gân xanh trên trán nổi lên, ngay cả đôi mắt sau tròng kính cũng ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt.
“Thẩm Thanh Hà, cô cố ý đúng không?
“Cô căn bản không hề say chút nào.”
Tôi ngẩng đầu, hôn nhẹ lên yết hầu của anh:
“Thầy Cố, tôi sốt rồi, phải thân mật mới giải được độc đấy.
“Thầy giúp tôi một chút đi mà…”
Anh ra sức kìm nén cơn khát vọng đang cuộn trào, giọng nói lạnh lùng:
“Thẩm Thanh Hà, cô tìm nhầm người rồi.
“Tôi không phải công cụ tiêu khiển lúc cô cô đơn!”
Ngón tay tôi từ từ lần xuống, chớp mắt nhìn anh đầy vô tội:
“Nhưng cơ thể thầy, hình như không nghĩ vậy đâu…
“Sáu năm rồi, kìm nén không thấy khó chịu sao?”
Anh nghiến răng, mạnh mẽ đẩy tôi ra.
Sau đó, anh giật lấy chiếc chăn trên giường, quấn tôi kín mít từ đầu đến chân, chỉ chừa lại một cái đầu nhỏ, trông chẳng khác nào một con tằm trong kén.
“Ngủ.
“Không thì tôi đi ngay bây giờ.”
Anh nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng đầy cảnh cáo.
Không thể nào?
Đến nước này rồi mà anh vẫn có thể nhịn sao?
Anh đã tu luyện thành đạo vô tình rồi à?
Tôi không cam lòng, cố sức giãy giụa trong chăn.
Nhưng anh quá mạnh, chỉ cần một tay cũng dễ dàng giữ chặt tôi.
“Cố Nghiễn Thâm, tôi không làm gì đâu, chỉ muốn ôm thầy một chút thôi.”
“Nếu còn không ngủ, tôi thật sự sẽ đi đấy.”
“Được được được, tôi ngủ mà…”
Ba phút sau.
“Nhưng mà thầy không thấy khó chịu sao? Để tôi giúp thầy một chút nhé?”
“Không cần.”
“Vậy tôi chỉ sờ một cái thôi.
“Hay để tôi nhìn một chút cũng được?”
“Thẩm Thanh Hà!”
“Được rồi được rồi, tôi im ngay…”
Đúng là khó dụ thật đấy.
Lần này… thất bại hoàn toàn.
11
Sáng sớm hôm sau, chuông cửa đột ngột vang lên.
Cố Nghiễn Thâm đứng dậy đi mở cửa, còn tôi vẫn ngái ngủ, mơ màng mở mắt.
“Chị, em mang bữa sáng cho chị…”
Giọng của Trần Minh Vũ đột nhiên im bặt.
Tôi ngồi dậy, nhìn thấy hắn đứng chết trân trước cửa, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Còn Cố Nghiễn Thâm, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
“Thầy Cố?”
Sắc mặt Trần Minh Vũ trở nên khó coi, đứng yên tại chỗ.
“Sao thầy lại ở đây?”
Hắn hoàn hồn, lập tức tức giận hét lên:
“Cố Nghiễn Thâm, thầy cố ý đúng không?”
Cố Nghiễn Thâm khẽ cười lạnh, hờ hững nhắc nhở:
“Cố ý chuốc say cô ấy là cậu.
“Mục đích của cậu là gì, tôi nghĩ ai cũng hiểu rõ.”
Trần Minh Vũ vừa tức vừa cuống:
“Thẩm Thanh Hà là bạn gái tôi!
“Thầy là giáo viên mà lại cố ý quyến rũ bạn gái sinh viên của mình!”
“Ồn ào quá đấy.”
Tôi day day thái dương, có chút khó chịu, giọng điệu không kiên nhẫn:
“Hôm qua muộn quá, nên thầy Cố nghỉ lại đây thôi.”
Trần Minh Vũ vội vàng bước lên một bước, lo lắng hỏi tôi:
“Chị, thầy ta… thầy ta không làm gì chị chứ?”
Tôi ngáp một cái, lười biếng liếc qua Cố Nghiễn Thâm:
“Thầy Cố thanh cao như thế, làm gì có chuyện làm gì tôi?”
Cố Nghiễn Thâm vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói:
“Tôi đi trước.”
“Thầy Cố, ăn sáng xong rồi đi cũng được mà.”
Tôi gọi anh lại:
“Cứ coi như là tôi cảm ơn thầy vì đã chăm sóc tôi tối qua đi.”
Anh không chút do dự từ chối:
“Không cần.”
Tôi cong khóe môi, cố ý buông một câu đầy ẩn ý:
“Chỉ là một bữa sáng thôi, thầy Cố từ chối quyết liệt vậy, lại càng khiến người ta cảm thấy hình như tối qua đã có chuyện gì xảy ra ấy.”
Anh thoáng khựng lại, cuối cùng cũng không rời đi nữa.