Không Dễ Dụ Dỗ - Chương 2
5
Tôi lái xe đến trường, không ngoài dự đoán, ngay lập tức thu hút ánh mắt tò mò và những lời bàn tán xôn xao:
“Không phải Thẩm Thanh Hà sao? Sao cô ta lại đến trường vậy?”
“Nghe nói Trần Minh Vũ bị thầy Cố đánh trượt môn, chẳng lẽ cô ta đến cầu xin giúp à?”
“Chậc, đúng là quỵ lụy đến tận cùng mà…”
Tôi đỗ xe xong, bước thẳng về phía văn phòng của Cố Nghiễn Thâm.
Anh đang cúi đầu chấm bài, ngón tay thon dài cầm cây bút máy, toát lên một vẻ gợi cảm khó diễn tả thành lời.
“Thầy Cố, nghe nói thầy đánh trượt Trần Minh Vũ?”
Anh ngước lên, ánh mắt chạm vào tôi.
Tim tôi như lỡ mất một nhịp.
Bạch nguyệt quang chính là bạch nguyệt quang.
Dù gặp lại bao nhiêu lần, vẫn có thể khiến tôi rung động chỉ bằng một ánh nhìn.
Anh hơi nheo mắt, điều chỉnh lại cảm xúc.
Đặt bút xuống, lưng tựa vào ghế, giọng điệu thản nhiên:
“Hắn ta nhiều lần trốn học, rớt môn là chuyện bình thường.”
Tôi chống hai tay lên mép bàn, nghiêng người về phía anh, rút ngắn khoảng cách:
“Không thể cho cậu ấy thêm một cơ hội sao?
“Dù gì, tôi và thầy Cố trước đây cũng từng có… mối quan hệ rất thân thiết mà.”
Cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Ánh mắt anh khẽ dao động, sắc mặt thoáng thay đổi.
Nhưng rất nhanh, anh thu hồi cảm xúc, nhìn tôi bằng vẻ mặt công tư phân minh:
“Không thể.
“Trường học có quy định của trường học.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, khẽ cảm thán:
“Thầy Cố đúng là công tư phân minh thật đấy.
“Nhưng tôi nhớ năm đó, thầy cũng từng trốn học cơ mà?
“Người trẻ khi mới yêu, chỉ hận không thể ở bên nhau suốt 24 giờ, thầy cũng đã từng trải qua mà, sao không thông cảm chút nào vậy?”
Năm đó, tôi lừa anh rằng mình không khỏe, vậy là lần đầu tiên trong đời, anh phá lệ trốn tiết chuyên ngành chỉ để đến tìm tôi.
Cuối cùng, đó cũng là lần duy nhất anh không đạt điểm tuyệt đối trong suốt thời đại học—99 điểm.
Anh sững lại trong giây lát.
Dời mắt đi, giọng nói bình tĩnh:
“Cô hiểu rõ Trần Minh Vũ chứ?”
“Thầy Cố đang hỏi với thân phận gì đây? Giáo viên—hay là bạn trai cũ?”
Khóe môi anh khẽ giật:
“Cả hai.”
“Tôi thấy Minh Vũ cũng rất tốt mà. Đẹp trai, ngoan ngoãn, biết nghe lời. Dù có nghèo một chút, nhưng rất có chí tiến thủ.
“Người mẹ ốm yếu, người cha nghiện cờ bạc, cô em gái còn đang đi học… Một người với hoàn cảnh khốn khổ như thế, chẳng lẽ tôi không giúp thì ai giúp?”
Lông mày anh nhíu lại, giọng điệu hơi gấp gáp:
“Hắn ta chỉ đang lừa cô thôi.
“Hắn ta nợ tiền vay nóng không trả được nên mới đến quán bar làm nam tiếp viên đấy.”
Tôi nhìn anh, gương mặt đầy kinh ngạc:
“Thầy Cố, sao thầy có thể bôi nhọ học trò của mình sau lưng thế chứ?”
Sau đó, tôi nở một nụ cười trêu chọc:
“Hay là… thấy học trò của mình ở bên bạn gái cũ, nên thầy ghen rồi?”
Cố Nghiễn Thâm im lặng trong thoáng chốc, giọng nói lạnh nhạt:
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
“Tốt nhất là thế.”
“Tôi còn tưởng thầy Cố vẫn còn tình cũ khó quên cơ đấy?”
Tôi xoay người đi về phía cửa:
“Thầy cứ tiếp tục bận rộn đi, tôi còn phải đi hẹn hò với Minh Vũ đây.”
Vừa đẩy cửa ra, giọng anh đột ngột vang lên từ phía sau, mang theo sự phẫn nộ bị kìm nén:
“Thẩm Thanh Hà, cô có thể bớt ngốc một chút được không?”
“Hắn… hắn cùng vài người bạn đang lên kế hoạch…”
Anh ngập ngừng.
“Lên kế hoạch gì?”
Tôi nhướng mày nhìn anh.
“Muốn chuốc say cô, rồi sau đó…”
Tôi khẽ cười:
“Chúng tôi là người yêu, có xảy ra chuyện gì cũng là bình thường, đúng không?”
Sau đó, tôi nghiêng đầu, hờ hững hỏi ngược lại:
“Chẳng lẽ thầy Cố chưa từng ngủ với bạn gái cũ sao?”
Có những người, một khi đã cởi đồ ra, sẽ hóa thành một kẻ điên.
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến chân tôi mềm nhũn rồi.
Sắc mặt anh sa sầm, giọng nói trầm xuống:
“Trần Minh Vũ không phải người tốt.
“Nếu hắn ta chụp ảnh nhạy cảm của cô rồi dùng nó để uy hiếp cô thì sao?”
Tôi nghiêng đầu, giả vờ kinh ngạc:
“Thầy Cố sao lại có thể nghĩ xấu về người khác như thế chứ?”
“Người yêu chụp vài tấm ảnh thân mật cùng nhau cũng đâu có gì ghê gớm.
“Nói đến đây, điện thoại của tôi vẫn còn không ít ảnh cơ bụng của thầy đấy~”
Anh hoàn toàn nổi giận:
“Thẩm Thanh Hà, tỉnh táo lại đi! Đừng đi!”
Tôi bật cười, nhẹ nhàng đáp lại:
“Nếu thầy Cố lo lắng quá…
“Vậy thì đi cùng tôi đi.”
6
Khi Trần Minh Vũ nhìn thấy tôi và Cố Nghiễn Thâm cùng xuất hiện, hắn rõ ràng có chút bất ngờ.
Tôi thản nhiên giải thích:
“Thầy Cố không yên tâm, sợ cậu sẽ làm chuyện xấu.”
Khóe môi Trần Minh Vũ hơi giật giật, cố ý châm chọc:
“Thầy giáo à, bọn tôi chẳng qua chỉ đến quán bar chơi một chút thôi.
“Chứ không phải không muốn mời thầy theo, chỉ là mấy trò của bọn trẻ bây giờ, thầy e là không quen đâu.”
Nói rồi, hắn lại bổ sung:
“Với cả, người thanh cao như thầy, chắc chưa từng đến quán bar bao giờ nhỉ?”
Ha, tôi thầm bật cười.
Hắn thì biết cái gì chứ?
Năm đó, lần nào tôi cùng bạn bè đi bar nhảy nhót cũng đều bị anh tóm về.
Anh sẽ im lặng, sắc mặt lạnh tanh, không nói một lời.
Nhưng vừa về đến nhà, anh sẽ ấn tôi xuống giường, hung hăng trừng phạt.
Mà chẳng cần anh lên tiếng, tôi đã sớm vừa khóc vừa xin tha rồi.
Tôi thu lại suy nghĩ, dịu giọng hòa giải:
“Đã vậy, nếu thầy Cố muốn đi thì cứ cùng nhau đi thôi.
“Nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm một chút, biết đâu chuyện rớt môn có thể được xem xét lại thì sao?”
Trần Minh Vũ cắn răng, cuối cùng không nói gì nữa.
Hắn gọi vài người bạn, rồi cả nhóm cùng đến quán bar.
Không khí rất sôi động.
Uống rượu, hát hò, chơi trò chơi.
Chỉ có Cố Nghiễn Thâm là hoàn toàn lạc lõng.
Cúc áo sơ mi cài chặt đến tận cổ, ngay cả dáng ngồi cũng ngay ngắn không lệch một ly.
Anh cứ thế, lặng lẽ quan sát chúng tôi từ xa.
Tôi liên tục thua trong trò chơi.
Vậy nên cũng uống không ít rượu.
Mà tại sao tôi lại thua ư?
Tôi biết rõ lý do.
Lăn lộn bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại để mấy tên gà mờ này chơi trên đầu mình được sao?
Ngay lúc tôi định giơ ly lên uống tiếp, một bàn tay thon dài, trắng nõn đột ngột giữ chặt cổ tay tôi.
“Uống nữa là quá rồi đấy.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy khiêu khích:
“Vậy thầy Cố uống thay tôi đi?”
Anh nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt:
“Xin lỗi, tôi không uống rượu.”
Tôi nhìn anh, trong chớp mắt có chút thất thần.
Ngày trước, anh cũng không thích đến những nơi thế này, nhưng vì lo cho tôi, nên vẫn âm thầm đứng nhìn tôi chơi.
Cuối buổi, lại luôn là anh lái xe đưa tôi về nhà.
Nhiều năm không gặp, thật chẳng thay đổi chút nào.
Vẫn mang dáng vẻ thiếu niên ngày trước.
Chỉ là, sự trưởng thành theo năm tháng lại càng khiến anh trở nên mê hoặc hơn.
Bỗng có người đề nghị:
“Hay là chúng ta chơi ‘Thử thách lớn’ đi!”
Vừa nói, vừa kín đáo trao đổi ánh mắt với Trần Minh Vũ.
Tôi rút một lá bài.
Nhiệm vụ: “Hôn sâu một người khác giới bất kỳ trong phòng trong ba phút.”
Những người xung quanh lập tức reo hò, ánh mắt nhìn tôi và Trần Minh Vũ đầy mong đợi:
“Hôn đi! Hôn đi!”
Tôi đứng dậy, bước về phía Trần Minh Vũ.
Hắn lộ rõ vẻ mặt chờ mong, đắc ý.
Trong tầm mắt, tôi liếc thấy chiếc cằm căng cứng của Cố Nghiễn Thâm.
Tôi khựng lại.
Sau đó, đột ngột xoay người, túm lấy cổ áo anh.
Rồi nghiêng người, áp môi xuống.
7
Khi môi chạm môi, toàn bộ cơ thể Cố Nghiễn Thâm bỗng nhiên cứng đờ.
Tôi vòng tay qua cổ anh, gia tăng độ sâu của nụ hôn.
Nhịp tim dưới lòng bàn tay rung lên dữ dội, đến mức đầu ngón tay tôi cũng run lên theo.
“Thẩm Thanh Hà…”
Anh đột ngột đẩy tôi ra, hơi thở rối loạn.
Tôi tiến đến gần tai anh, giọng nói thấp đến mức chỉ có hai người nghe thấy:
“Thầy Cố không uống rượu, sao lại say đến mức quên cả thở vậy?”
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Tiếng ly rượu rơi xuống sàn vang lên chói tai.
Sắc mặt Trần Minh Vũ lập tức trở nên khó coi:
“Thẩm Thanh Hà, cô nhìn rõ xem mình đang hôn ai đi?!”
Tôi lười biếng tựa vào ngực Cố Nghiễn Thâm, giọng điệu đầy vô tội:
“Xin lỗi nha, thầy Cố.
“Tôi uống hơi nhiều, chỉ là muốn hôn bạn trai mình thôi mà.”
Cơ thể anh rõ ràng cứng lại.
Mím môi, không nói gì, chỉ buông tay khỏi eo tôi.
Anh xoay người, chỉnh lại cổ áo sơ mi bị xộc xệch, như thể đang cố giữ chút lý trí cuối cùng.
Sắc mặt Trần Minh Vũ càng đen lại, hắn vội bước đến trước mặt tôi:
“Chị, trên tầng có phòng, để em dìu chị lên nghỉ ngơi.”
Tôi khẽ thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ:
“Nhưng tôi quen ngủ trên giường của mình, không quen ngủ ở nơi lạ đâu.”
Hắn lập tức nói:
“Vậy để em đưa chị về.”
Tôi liếc nhìn ly rượu trong tay hắn, chậm rãi đáp:
“Nhưng cậu uống rượu rồi, sao đưa tôi về được?”
“Em… em gọi tài xế riêng cho chị.”
Tôi liếc nhìn Cố Nghiễn Thâm, người từ nãy đến giờ vẫn không nói gì:
“Trễ thế này rồi, thôi thì nhờ thầy Cố một chuyến vậy.”
Trần Minh Vũ lập tức phản đối:
“Không được!”
Tôi ngạc nhiên:
“Tại sao không? Dù gì chỉ có thầy Cố là chưa uống rượu.”
Nghe vậy, lông mày Cố Nghiễn Thâm khẽ nhíu lại, giọng điệu thản nhiên:
“Xin lỗi, không tiện.”
Tôi làm ra vẻ thất vọng, khẽ thở dài:
“Vậy à…
“Vậy thì tôi lên phòng trên tầng vậy.”
Nói rồi, tôi xoay người rời khỏi phòng VIP.
Vừa bước ra ngoài, tôi cố ý dừng lại, quay đầu nhìn anh:
“Một đêm dài như vậy, dù không ngủ được thì vẫn có nhiều việc có thể làm mà, đúng không?
“Thầy Cố?”
Sắc mặt Cố Nghiễn Thâm lập tức tối sầm.
Anh nhanh chóng bước đến trước mặt tôi, lạnh giọng:
“Đưa chìa khóa đây.”